Đoá hoa yêu kiều.
"Bé Nhiễm, cậu về rồi à."
Nhiễm Vũ Đồng vừa mới vặn tay nắm cửa phòng kí túc xá ra là Ôn Nam đã vui vẻ chạy ra đón rồi.
Cậu trai xinh đẹp bước vào cùng làn gió mát, sợi dây lụa trên cổ đã rơi rớt hai bên, cước bộ dưới chân cũng chầm chậm ung dung.
"Khó lắm mới thấy được cậu đứng dưới này vào giờ này đó." Nhiễm Vũ Đồng cong đuôi mắt, bên môi nở một nụ cười trêu chọc: "Cố ý đợi tớ à?"
"Chả thế thì còn gì, đợi siêu lâu luôn á."
Ôn Nam cũng rất biết điều, miệng như bôi mật mà hùa theo lời của đối phương.
"Anh trai đã nhớ tới bé rồi thì bé cũng phải mong đợi anh trai chứ."
Lần này thì tâm trạng vui vẻ không chỉ dừng lại ở bên khoé môi thôi không nữa mà trong đôi con ngươi trong veo, linh động cũng nhiễm đầy ý cười.
"Anh trai nhớ gì tới bé rồi hử?" Nhiễm Vũ Đồng nửa tò mò nữa trêu ghẹo hỏi.
"Anh trai đi hẹn hò với bạn trai cũ mà cũng không có quên bé ở nhà thích ăn bánh mì khai vị.
Mới sáng sớm đã bảo nhà hàng giao bánh mì và súp nấm cho bé làm bữa sáng rồi, bạn trai cũ của anh trai mà biết thì sẽ không giận anh trai đó chứ?"
Vẻ mặt hớn hở của Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng khựng lại trên mặt, bởi vì cậu không hề nhớ là mình đã từng đặt bữa sáng cho Ôn Nam khi nào.
"Bé Nhiễm ơi cậu có tâm quá luôn á." Ôn Nam bên này vẫn còn chưa nhận ra có gì khác thường, miệng nhỏ vẫn bí bo khen người ta hết lời: "Cậu hẹn hò thì cứ đi hẹn hò đi, nhớ tới tớ làm gì? Làm cho tớ trông giống như kì đà cản mũi vậy."
Nhiễm Vũ Đồng cẩn thận nhớ kĩ lại từng chi tiết của tối hôm qua, nếu không phải là mình chính là...
Sau khi cậu ra khỏi nhà hàng, trong ba phút ngắn ngủi tách ra khỏi Bùi Thư Ngôn đó Bùi Thư Ngôn đã bảo cậu vào trong xe ngồi đợi, bảo là làm rơi đồ trên tầng.
Khi đó cậu chỉ lo oán trách ba phút này lâu tới mức nào, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại thì hình như lúc Bùi Thư Ngôn xuống dưới đúng thật là hai tay trống không.
Anh ấy mượn danh nghĩa của mình để đặt bữa sáng cho Ôn Nam? Nhiễm Vũ Đồng không khỏi thấy hơi buồn bực, nhưng mà anh ấy làm vậy có ý đồ gì chứ?
"À đúng rồi." Ôn Nam hô to lên một tiếng, cắt ngang ánh mắt trì độn của Nhiễm Vũ Đồng.
"Còn cả tấm giấy nhỏ cậu lén nhét vào nữa."
Ôn Nam vừa nói vừa đưa tay lấy ra một tấm card màu bạch kim ra huơ huơ trước mặt Nhiễm Vũ Đồng.
"Thế mà cậu lại dùng tờ giấy đẹp thế này để viết...!một câu hoàn toàn có thể nhắn tin qua Wechat như thế."
Ôn Nam nghiêng nghiêng đầu, phì cười nói: "Ông chủ ở đó bảo có thể ghi thêm thiệp tặng kèm hay sao? Không viết sợ uổng hả?"
Nhiễm Vũ Đồng giữ chặt cổ tay đang lắc lư của Ôn Nam lại nhìn thật kĩ nội dung trên tờ giấy.
Nhóc Nam, đây là bánh mì khai vị mà cậu muốn ăn, hôm nay cũng không về đâu, thứ hai gặp nha.
Chẳng trách Ôn Nam lại vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ thế này, bởi vì kiểu chữ trên giấy đúng thật là của cậu.
Mà Nhiễm Vũ Đồng lúc này thì cũng đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của đối phương rồi.
Không chơi mấy chiêu trò thâm sâu này thì không gọi là Bùi Thư Ngôn, nhưng mà người này cũng gấp gáp thật đó, cứ phải một hai bắt mình ở lại nhà anh ấy vậy à?
Hồi lúc còn đi học Nhiễm Vũ Đồng rất ham chơi, gặp phải trận đấu bóng nào đó, phim rạp mới chiếu hay đi xem người ta đánh nhau cậu đều không vắng mặt.
Vì thế nên không thể tránh khỏi việc "bòn rút công trình" trong việc làm bài tập.
Bùi Thư Ngôn nói cậu mấy lần nhưng tiếc là chỉ được vài hôm xong rồi lại chứng nào tật nấy.
Lúc nào cũng bị giáo viên phạt nhưng vẫn còn chưa biết chừa, Bùi Thư Ngôn đau lòng nên cũng sốt ruột, sau khi nói chuyện với Nhiễm Vũ Đồng mấy lần thì bỗng nhiên nảy ra một chiêu.
Đó là trước khi Nhiễm Vũ Đồng làm bài tập thì anh sẽ giúp đối phương dò qua trước một lượt.
Cái nào chỉ cần chép lại không có tác dụng gì thì không làm, mấy câu hỏi không liên quan, câu hỏi kì lạ thì cũng không làm.
Cuối cùng chỉ chừa lại những phần trọng tâm nhất cho cậu làm, còn mình thì phụ trách giúp cậu ứng phó hết mấy bài tập có làm hay không cũng không sao kia.
Cứ như thế thì không những không cần cắt giảm thời gian vui chơi giải trí của Nhiễm Vũ Đồng mà còn giúp cậu không phải bị giáo viên mắng, quan trọng nhất là không những làm xong hết bài tập mà kiến thức cũng ghi hết được vào đầu luôn.
Kể từ lúc đó thì Bùi Thư Ngôn đã biết mô phỏng lại chữ viết của Nhiễm Vũ Đồng.
Thế nên khi Nhiễm Vũ Đồng nhìn thấy kiểu chữ quen thuộc trên tấm card kia nhưng lời nói thì toàn là mấy lời xa lạ, cậu vừa chắc chắn đây chính xác là người hết đường chối cãi vừa muốn hỏi anh một câu "Có cần phải thế không?".
Cậu lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài gõ chữ như bay trên màn hình.
Ôn Nam bước nhẹ nhàng, ung dung đi vòng quanh cậu, sau khi đánh giá một lúc thì một phát ra hai tiếng "Chậc chậc" không rõ là có ý gì.
"Không phải bảo thứ hai gặp sao? Sao hôm nay đã quay về rồi?"
Sự thật bên trong khá là phức tạp, giờ mà muốn trả lời trong vài câu thì khó còn hơn lên trời.
Nhiễm Vũ Đồng vừa thốt ra một chữ "Tớ..." xong thì cũng không nói nên lời nữa.
Chỉ nghe thấy Ôn Nam phụt một tiếng