Tôi còn độc thân
Câu hỏi của Bùi Thư Ngôn không có chủ ngữ, thế nên, người đầu tiên đáp lời là Triệu Cường.
"Tất nhiên là được rồi, anh biết trộn cơm hả? Nói tới mới nhớ chứ cơm Tiểu Nhiễm của bọn em trộn là đỉnh nhất đó, ngon lắm, không thì bảo Tiểu Nhiễm của bọn em trộn cho anh một tô nha?"
"Không cần." Bùi Thư Ngôn khoát tay, nâng cao giọng hỏi lại lần nữa: "Có muốn ăn cơm trộn không?"
Lần này thì Thẩm Du Ninh cũng nghe thấy, dừng động tác trong tay lại rồi đáp: "Ăn, hôm nay đúng là có lộc ăn rồi."
"Tôi cũng muốn ăn." Trần Tuấn Hào cũng đáp theo: "Ăn cơm nắm đủ rồi, vừa hay chỉ thiếu một món chính nữa thôi đấy."
Mấy người đều phát biểu ý kiến xong, cả đám không hẹn mà cùng nhìn về phía Nhiễm Vũ Đồng.
Đứa nhỏ này vẫn không màng tới chuyện sau lưng, vô cùng chuyên chú ghim xiên trong tay.
"Tiểu Nhiễm." Trần Tuấn Hào gọi cậu một tiếng.
"Em sao cũng được." Nhiễm Vũ Đồng buồn bực đáp.
-
"Không ăn rau củ, không sợ cao không nổi à?"
Mùa hè năm Nhiễm Vũ Đồng mười tám tuổi, Bùi Thư Ngôn hai mươi hai tuổi đã từng hỏi như thế.
"Không sợ, cặp đôi xứng nhất là kém nhau 12cm đó, bây giờ em 1m78 rồi, vừa đẹp."
"Sữa bò hồi bé bịt mũi uống bỏ uổng hết rồi." Bùi Thư Ngôn bật cười ôm lấy cậu: "Cao một chút mới đẹp."
Nhiễm Vũ Đồng nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc ngước mắt lên: "Có phải là anh chê em lùn không?"
"Làm gì có." Bùi Thư Ngôn đáp: "Anh lo em không đủ dinh dưỡng thôi."
"Nhưng mà em thật sự không nuốt nổi cái vị đó." Cậu ngã lên trên vai của Bùi Thư Ngôn, nũng nịu móc lấy ngón út của đối phương: "Anh còn nhớ không, lần trước mẹ em chỉ ép thêm cho em một khúc cà rốt nhỏ vào nước cam thôi mà em đã nôn đầy xe anh rồi."
Bùi Thư Ngôn trở tay nắm ngược lấy tay cậu, nói là không trách em, tại cà rốt đáng ghét thôi.
"Không thì anh trộn cơm cho em ăn nhé, lẫn vào nhau rồi thì không nếm được vị nữa."
Trong một buổi trời vừa sập tối lúc mới yêu đương nồng nhiệt, Bùi Thư Ngôn đã nói như thế.
"Anh tự tay làm cho em sao?" Nhiễm Vũ Đồng lập tức thấy hào hứng, cũng không thèm hỏi là sẽ cho rau gì mà đồng ý luôn: "Thế thì em muốn ăn."
Bùi Thư Ngôn vo gạo đun nước, gọt vỏ rửa rau, cậu thì đứng bên cạnh quấy rối thêm.
Bùi Thư Ngôn bị cậu quậy tới bất lực thì cậu lại nhào qua đó đòi hôn người ta.
Tà dương ửng hồng, hoàng hôn dài mãi.
"Cuối cùng cho thêm khoai hấp và trứng lòng đào lên nữa, xong rồi."
-
"Cuối cùng cho thêm khoai hấp và trứng lòng đào lên nữa, xong rồi."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Cường, Bùi Thư Ngôn nhận cái muỗng gỗ đối phương đưa qua.
"Quản, quản lý Bùi, nói anh không tin chứ cái tay nghề này hình như em từng thấy trong mơ rồi hay sao ấy."
"Vậy à." Tuy là câu nghi vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định để nói, Bùi Thư Ngôn trộn đều nguyên liệu rồi thấp giọng nói với Triệu Cường: "Có chén giấy dùng một lần không, tôi chia phần cho mọi người."
"Để tôi." Thẩm Du Ninh đi qua phụ một tay, nhìn Nhiễm Vũ Đồng đang ngoảnh mặt làm lơ, rồi lại nhìn Trần Tuấn Hào đang có vẻ suy tư bên kia.
Ánh mắt của hai người vừa hay chạm phải nhau, nhìn nhau ngầm hiểu vài giây rồi không ai nói gì cả.
"Tiểu Nhiễm, ăn luôn hay là lát nữa ăn?" Đứng cách thật xa nên Thẩm Du Ninh phải hô lên nói với Nhiễm Vũ Đồng.
"Lát nữa đi." Rốt cuộc cậu cũng chịu nghiêng nửa mặt qua.
"Ok, thể anh để đây cho em nha."
Bánh gạo, xúc xích, bánh gạo, xúc xích, anh ấy kết hôn rồi, anh ấy chưa kết hôn, anh ấy kết hôn rồi...
Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm xiên bánh gạo xúc xích trong tay mình, mạnh mẽ ấn thêm một miếng xúc xích lên trên nữa.
Anh ấy chưa kết hôn.
Nếu như đã lập gia đình rồi mà còn tới đây để trêu chọc mình, vậy thì chả phải là thành đàn ông cặn bã thật rồi còn gì.
Nhiễm Vũ Đồng hận thì hận nhưng vẫn tin rằng trong khoảng thời gian bốn năm này, có thể đã thay đổi được lòng dạ của Bùi Thư Ngôn nhưng không thể nào thay đổi được nhân cách của Bùi Thư Ngôn.
Nếu như anh đã sớm có đôi có cặp thì gặp lại người yêu cũ chắc chắn sẽ né tránh, xa lánh, giả vờ như không có gì xảy ra, không có lí do gì phải cố xấn qua rồi diễn một màn mập mờ, khó hiểu thế này.
Mới đầu vì để dỗ cậu ăn nhiều rau hơn nên tròn cả năm nhất đại học, lúc nào Bùi Thư Ngôn cũng làm sẵn phần hai người ở nhà trước rồi mang đến trường cho cậu.
Khi đó Bùi Thư Ngôn học năm tư, người đã được tuyển thẳng học tiếp thạc sĩ như anh không có quá nhiều áp lực học tập, chương trình học rất nhẹ nên toàn bộ tinh lực đều dành hết để chăm sóc cho bạn trai nhỏ.
Tạ Dung thân là bà nội trợ của gia đình cũng không hiểu sao con trai mình lại suốt ngày ở nấu cơm ở nhà.
Lúc mấy nhà hàng xóm tụ tập với nhau bà còn từng lôi vụ này ra tám, còn hỏi Nhiễm Vũ Đồng là rốt cuộc cơm trong nhà ăn trường dở tới mức nào vậy.
"Nói thật thì ăn cũng được, nhưng mà chắc chắn là không ngon bằng con nấu." Bùi Thư Ngôn cười xấu xa, lén bóp bóp tay của Nhiễm Vũ Đồng dưới bàn: "Có đúng không hả Đồng