Cuộc thi ném thia lia.
Anh ấy còn độc thân.
Gương mặt giấu sau lớp khẩu trang bỗng hiện lên một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Nhiễm Vũ Đồng thừa nhận mình tiêu đời thật rồi, cũng gạt bỏ cái ý định tự lừa mình dối người kia đi.
Tất cả vui buồn giận hờn của cậu trong những ngày này dường như đều buộc chặt với ngón tay kia của Bùi Thư Ngôn.
Cho dù mới nãy trong lòng đã có kết luận rồi, thế nhưng bây giờ nghe đối phương thẳng thắn công khai bản thân vẫn còn độc thân, những nghẹn khuất tích tụ bấy lâu nay mới có thể tan biến hết.
Lại giống như người chết đuối vừa được vớt lên bờ, cuối cùng cũng có thể thoải mái thở phào một hơi.
"Em vẫn sặc hả?" Triệu Cường thấy Nhiễm Vũ Đồng thở mệt quá nên càng ra sức quạt mạnh mấy cái: "Nướng xong đợt này thì đi nghỉ chút đi, hai chúng ta qua đó ăn ít đồ."
"Đúng rồi, hai đứa tranh thủ qua đây đi, để anh và Du Ninh phát huy kinh nghiệm của mấy anh già lão làng nào."
Trần Tuấn Hào thay cho Triệu Cường, Thẩm Du Ninh lo cho Nhiễm Vũ Đồng nên đợt kế này định nướng một ít cá đù vàng ướp muối, Nhiễm Vũ Đồng thích ăn món này nhất.
"Cơm trộn của em vẫn còn chưa đụng vào kìa." Triệu Cường đưa cái chén giấy đầy vun qua cho Nhiễm Vũ Đồng: "Thử tí đi, vị chính thống luôn, kiểu gì em cũng thích cho xem."
Nhiễm Vũ Đồng nghĩ nghĩ rồi không nhận lấy.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng Bùi Thư Ngôn đã đứng cách xa sau lưng mình khoảng năm mươi mét, đang làm phụ tá cho Thẩm Du Ninh, nhưng dù cậu không quay đầu lại vẫn cảm nhận được ánh mắt của người này đang dính lên người mình.
"Không muốn ăn." Nhiễm Vũ Đồng cố ý nói: "Đợi lát nữa ăn cá."
"Thế anh ăn luôn nha." Triệu Cường cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, hớn hở ngửa đầu lùa cơm.
Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng nghiêng mặt qua, giục Thẩm Du Ninh: "Anh ơi, sắp chín chưa, đói quá."
"Sắp rồi đây, đừng có hối." Thẩm Du Ninh nói.
Nhiễm Vũ Đồng "Ò" một tiếng rồi quay đầu lại, vung tay lên trời duỗi lưng một cái.
Sau đó cậu uống một hơi nửa lon Sprite để dập tắt ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng mình.
Quả nhiên Bùi Thư Ngôn đang nhìn cậu.
Trước giờ Bùi Thư Ngôn lúc nào cũng rất thẳng thắn, lúc nhìn cậu chưa bao giờ che giấu, lúc bị phát hiện cũng không rời mắt đi, cả gương mặt anh như đang hùng hồn phát ra tín hiệu: Anh đến đây là vì để ngắm em.
Nhiễm Vũ Đồng nhận được ám hiệu của anh, cũng bày vẻ từ chối mà chỉ có hai người mới hiểu đáp lại anh.
Muốn xin làm hoà á, không dễ vậy đâu.
Tình cảm của cậu đối với Bùi Thư Ngôn rất khó để hình dung bằng từ ngữ, đã bị thời gian mài mòn, cũng rất khó để rõ nó là gì.
Bùi Thư Ngôn buông bỏ được cậu, cậu cảm thấy không cam tâm; Bùi Thư Ngôn không buông bỏ được cậu, cậu cũng không dám dễ dàng nối loại đoạn tình cảm này.
Ngược lại trạng thái dây dưa, mập mờ này giữa cả hai lại vô tình giữ được sự cân bằng, để cho Nhiễm Vũ Đồng có thể từ từ lấy lại quyền chủ động.
Chén xong bữa đồ nướng thì mấy người lại bắt đầu hoạt động tự do.
Bùi Thư Ngôn ngược lại hoà nhập rất nhanh, bình tĩnh thoải mái tiếp tục đi theo.
Một nhóm năm người đi dạo quanh hồ, mấy người khác thì đang uống bia ngắm cảnh, Triệu Cường không quen với cái tiết tấu chậm chạp này nên kéo Nhiễm Vũ Đồng đi ném thia lia.
Mấy đứa con trai lúc nào cũng có lòng hiếu thắng kì lạ trong mấy cái trò này, Triệu Cường ném được mấy viên đá đã không nhịn được hô to gọi nhỏ.
Nhiệt huyết sục sôi của cậu ta dường như đối lập hoàn toàn với vẻ bình tĩnh, ung dung của Nhiễm Vũ Đồng, tình hình trận đấu vô cùng căng thẳng, hai hòn đá quyết tâm giành được chiến thắng cũng đuổi bắt nhau, dường như là cùng chìm xuống nước cùng một lúc.
"Vãi, không lẽ hoà hả?" Triệu Cường lau mồ hôi trên mặt, nhe răng cười híp mắt: "Đỉnh quá nha Tiểu Nhiễm, không hổ là nhà ở gần biển ha."
Nhiễm Vũ Đồng cũng không quá bận tâm tới lời của Triệu Cường, bên người lại quét qua một cơn gió mát, mùi nước hoa cao cấp lành lạnh phả lên mặt.
"Đồng Đồng ném xa hơn một chút."
Cái người này lại tới nữa rồi đó.
Nụ cười của Triệu Cường sượng đơ trên mặt, khoé môi sụp xuống: "Thật, thật sao? Sao em thấy cũng có khác nhau mấy đâu..."
Nhiễm Vũ Đồng mím môi không lên tiếng, lúc này Bùi Thư Ngôn đang cẩn thận chọn một hòn đá, nhắm kĩ góc xong thì vung cánh tay dài lên, bọt nước bắn lên xa tới tận bên kia bờ.
Quá ngầu luôn, động tác cánh tay vô cùng tự nhiên trôi chảy, từng đường nét cơ bắp rắn chắc vì hương nước hoa lành lạnh kia mà hormone lại càng tăng lên nồng nặc.
Cằm dưới của Triệu Cường sắp rớt xuống tới ngực rồi, ánh mắt nhìn Bùi Thư Ngôn lấp lánh đầy sùng bái.
"Quản lý Bùi, anh dạy em đi, dạy em đi.
Đỉnh quá trời luôn á, luyện thêm tí nữa chắc là đi thi được luôn ấy nhỉ?"
Bùi Thư Ngôn phủi phủi bụi dính trên ống tay áo, không chút gợn sóng nói: "Không có kĩ xảo gì hết, ném bừa thôi."
Triệu Cường vẫn còn đang muốn hỏi thì Thẩm Du Ninh ở gần đó đã phẩy tay gội cậu ta: "Qua đây tập luyện cho giỏi đi rồi lên, người ta toàn là người bên phòng tài vụ mà sao lại nhận địch thành bạn rồi?"
Nhiễm Vũ Đồng bị chọc tới cong mắt cười, tiếng cười rất khẽ, cũng rất đẹp.
"Mau qua đây, anh Thẩm của em chuẩn bị thêu cờ tặng cho em rồi đó, đừng làm cho phòng công trình mất mặt." Trần Tuấn Hào ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
Nhiễm Vũ Đồng cười thành tiếng, ánh nắng rơi trên mi cậu, phủ thành một mảnh quạt râm.
Đã rất nhiều năm rồi Bùi Thư Ngôn chưa thấy được nụ cười này, xinh đẹp, rạng rỡ, lấp lánh, mê đắm lòng người.
Triệu Cường đã đi được một lúc lâu rồi mà Bùi Thư Ngôn vẫn chưa hoàn hồn lại được, cuối cùng vẫn là Nhiễm Vũ Đồng chậm rãi thu lại ý cười thì anh mới bất chợt nhận ra mình vừa bất lịch sự.
Anh hắng giọng một cái để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Đảo mắt một cái thì bên hồ chỉ còn lại có hai người họ, không ai mở lời trước.
Nhiễm Vũ Đồng cứ coi Bùi Thư Ngôn như là không khí, tự mình ném đá xuống mặt hồ.
Bùi Thư Ngôn theo