Dịch: Duẩn Duẩn
Đặc vụ áo đen và bố
Ôn Gia Cao có một người mẹ tên là Phạm Ca, một người cậu tên là Đại Âu và rất nhiều người chú khác nữa, như chú Jack, chú ONeill, chú Cố Tử Kiện, và...
Và chú Tiểu Ôn. Chú Tiểu Ôn trông giống hệt bố cậu, thậm chí cả giọng nói và số tuổi cũng không lẫn đi đâu được, đặc biệt là tên cũng trùng nhau đến lạ kỳ! Từ khi chú Tiểu Ôn đến gặp cậu và sau đó trở thành tiểu nhị của tiệm mì thì Ôn Gia Cao thừa biết chú Tiểu Ôn chính là bố cậu, chẳng qua là, bố có vẻ không nhớ ra cậu.
Tuy bố rất thân thiết chào hỏi cậu, khen ngợi cậu là chú bé dễ thương và lễ phép nhưng bố lại nói chuyện với cậu bằng một giọng vô cùng xa cách.
Ôn Gia Cao cảm thấy rất buồn vì bố chẳng biết cậu, nỗi buồn ấy không gì có thể đếm được. Dẫu từ nhỏ đến lớn bố chưa bao giờ hôn cậu, dẫu từ bấy đến nay bố luôn nói chuyện với cậu bằng một giọng lạnh nhạt hờ hững thì cũng chẳng thể nào cản trở nổi sự sùng bái của cậu đối với bố. Ai cũng nói bố rất tài ba và tuyệt vời.
Vào cái lúc Ôn Gia Cao đang nao nao gặm nhấm nỗi buồn tột độ thì cậu Đại Âu đã nói cho cậu một bí mật, một bí mật vô cùng vĩ đại.
"Tiểu Cao à, con đã xem bộ phim Men in black chưa?
Ôn Gia Cao gật đầu.
"Vậy con có biết cây bút điện tử trong phim chỉ cần chớp mắt một cái sẽ mất trí nhớ không?"
Ôn Gia Cao lại gật đầu.
Vẻ mặt của cậu Đại Âu chợt nghiêm túc đến lạ, Cậu nhìn quanh bốn phía, sau khi chắc chắn không có ai, Cậu mới thận trọng rủ rỉ bên tai cậu.
"Trí nhớ của bố cháu biến mất cũng là vì cây bút đó đấy!"
Trái tim Ôn Gia Cao nhảy nhót điên cuồng, nhìn cậu Đại Âu chăm chú không ngơi. Một ý tưởng đột nhiên nhảy ra trong đầu cậu, giống như là nằm mơ giữa ban ngày, giọng cậu run lên vì phấn khích.
"Cậu...Cậu Đại Âu, ý cậu bố cháu...là...là black..."
"Xuỵt!" Cậu Đại Âu ra hiệu, nháy mắt với cậu bé: "Bí mật!"
Bí mật! Phải, đây là bí mật! Là bí mật động trời! Ôn Gia Cao gật đầu như giã tỏi, bước chầm chậm rời khỏi phòng, đến khi không còn ai, Ôn Gia Cao bắt đầu co giò chạy, lao vụt đi thật nhanh, cuối cùng cậu đến một bãi cỏ, hào hứng kể cái bí mật động trời cho mấy con bọ nhỏ đang tìm thức ăn trên bãi cỏ.
"Bố - tớ - là - đặc - vụ - áo - đen - đấy- các - cậu - ơi!"
Kể từ hôm ấy, Ôn Gia Cao chẳng còn rầu rĩ với chuyện bố không nhận ra mình nữa. Cậu bắt đầu phối hợp với bố, gọi bố là chú Tiểu Ôn, và mỗi ngày đều ngủ thiếp đi với cái bí mật vĩ đại ngọt ngào ấy. Trong giấc mơ, cậu thấy bố mình mặc bộ vét đen vừa sáng loáng lại vừa ngầu lòi, đẹp trai hơn cả chú Will Smith mấy chục lần, chỉ vài động tác đã đánh cho tan tác nhóm rệp ảo tưởng muốn hủy diệt trái đất.
Đôi mắt Ôn Gia Cao láo liên suốt ngày, ngóng trông cảnh trong mơ sẽ trở thành hiện thực, nhưng tiếc thay, ông bố đặc vụ áo đen của cậu dường như chỉ biết cán bột, lẽo đẽo theo sau mẹ như một người hầu nhỏ, cho dù mẹ có cau có hay giận dữ nhìn bố, bố cũng chẳng mảy may quan tâm.
Suốt cả tháng Mười, mẹ không hề cho bố một sắc mặt ôn hòa, mãi đến đầu tháng Mười một, sau một trận mưa lớn, Ôn Gia Cao đã thấy bố và mẹ hôn nhau trong xe vào buổi sáng.
Ngay cái đêm mà họ hôn nhau, phòng của cậu Đại Âu liền biến thành phòng của bố. Mấy ngày sau đó, đêm nào bố cũng đến phòng mẹ. Lúc đầu, bố còn chịu khó chơi đùa với Ôn Gia Ni, song dần dà bố thường ghé tai mẹ nói nhỏ, câu mà Ôn Gia Cao hay nghe nhất chính là, Tối này đến phòng anh nhé!
Ngay những lúc ấy, mẹ sẽ tặng luôn cho bố một cái liếc hung dữ và sắc lẻm.
Vào một ngày cuối tuần giữa tháng Mười một, bố lái xe chở mẹ, Ôn Gia Ni và cậu đến một công viên cây cối um tùm. Hôm đó là ngày chủ nhật, thời tiết rất đẹp, gia đình bốn người họ ăn cơm dã ngoại trong rừng, chơi đùa đến phát mệt.
Tối hôm đó, nhà họ tá túc lại một quán trọ có suối nước nóng nằm trong rừng. Bố ở một mình một phòng, còn cậu, Ôn Gia Ni và mẹ thì ở chung một phòng.
Khi trời vào khuya, bố đột nhiên mò đến phòng họ, câu đầu tiên là hỏi mẹ đi đâu rồi, Ôn Gia Cao thật thà bảo rằng mẹ đi suối nước nóng rồi.
Cậu vừa dứt lời, chợt phát hiện ánh mắt bố trở nên kỳ lạ. Ông dặn dò cậu phải chăm sóc em gái mình thật kỹ, sau đó vội vàng rời khỏi phòng.
Cái đầu nhỏ của Ôn Gia Cao bắt đầu suy nghĩ, cho rằng nếu âm thầm theo sau bố, biết đâu được có thể thấy bố thay bộ quần áo màu đen, may mắn còn có thể nhìn thấy chiếc bút điện tử lấy đi kí ức của người khác trong nháy mắt.
Nói là làm, Ôn Gia Cao liền rón rén theo sau bố, băng qua một con đường rừng, cậu chợt phát hiện bước chân bố nhanh dần như ngựa phi nước đại.
Cuối cùng, bố dừng lại ở khu suối nước nóng, nói với các nhân viên công tác là mình đến tìm vợ, tiếp đó bố đến trước một căn phòng gỗ cuối cùng có đánh dấu ca-rô nhỏ. Nếu Ôn Gia Cao đoán không lầm thì đó là phòng để tắm gội và thay quần áo.
Bố làm một vòng quanh phòng gỗ, đoạn dừng lại ở cửa sổ phía sau, như thể đang quan sát địa hình. Ôn Gia Cao trốn phía sau cây đại thụ, tận hưởng khoảnh khắc kỳ diệu này, cậu có linh cảm bố sắp ra tay và biến hình.
Quả nhiên, trong nháy mắt, bố liền nhảy phốc lên ô cửa sổ, phút chốc sau, cơ thể bố biến mất trước mặt Ôn Gia Cao với một động tác tiêu sái, chất đến phát ngất.
Động tác nhanh như điện xẹt ấy làm Ôn Gia Cao không kìm được muốn hét lên, Sao có thể như thế?
Cậu thầm nghĩ, phòng gỗ nhỏ đó chắc chắn là mục tiêu của đặc vụ áo đen. Ôn Gia Cao cơ hồ có thể kết luận được, sau năm phút nữa, bố sẽ đá bay người ngoài hành tinh ra cửa sổ. Người ngoài hành tinh ấy có thể trông giống một con bạch tuộc nhễu nhãi kinh tởm.
Tiếc là năm phút sau, mười phút sau vẫn không thấy động tĩnh gì.
Sau hơn mười phút, Ôn Gia Cao mới sực nhớ trong phòng còn có Ôn Gia Ni, một Ôn Gia Ni thích lăn xuống giường. Và đúng như những gì cậu đoán, sau khi chạy về phòng thì thấy Ôn Gia Ni đã ngã thẳng xuống đất.
Ngày hôm sau, Ôn Gia Cao phát hiện mỗi lần mẹ nhìn cái mũi sưng tấy của Ôn Gia Ni là lại lườm bố hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống, còn bố thì sẽ chột dạ dời ánh mắt đi đâu đó. Cậu còn phát hiện dưới cổ mẹ có mấy vết đỏ nho nhỏ hệt như trái dâu tây.
Ôn Gia Cao mơ hồ có dự cảm, một ngày nào đó bố và chú Cố Tử Kiện sẽ quyết một trận sống mái. Chỉ có điều khi đó cậu khá lo lắng cho chú Cố Tử Kiện.
Kết quả của cuộc tỉ thí đã rõ ràng trong nháy mắt. Sức mạnh của con người sao có thể địch nổi năng lực siêu anh hùng được chứ. Đến lúc đó, chú Cố Tử Kiện chắc chắn sẽ bị đánh thành mặt lợn.
Về điểm ấy cậu Đại Âu cũng khẳng định với cậu. Nghe đâu lúc chú Cố Tử Kiện vừa đến Copenhagen đã làm anh hùng cứu mỹ nhân là mẹ cậu. Cậu Đại Âu còn bảo rằng, ngày nào đó không xa hai người này sẽ có cuộc xung đột dữ dội.
Và quả nhiên, vào đêm trước Giáng Sinh, hai người đàn ông đang nói chuyện ngon lành bỗng dưng tung quyền cước vào mặt nhau.
Kết quả, thắng bại đã phân định rõ ràng, chú Cố Tử Kiện bị bố đấm cho gãy một chiếc răng, xui rủi sao chiếc răng ấy lại rơi xuống đúng lúc bà Lạc Phạm Ca tan tầm về nhà, thế là bà Lạc Phạm Ca nổi khùng cầm ngay vũ khí trong tay là chiếc túi xách hàng hiệu lúc bấy giờ đập túi bụi tùi bui vào đầu ông Ôn Ngôn Trăn.
Trước mặt bao người, thể diện của ông Ôn mất sạch, tính khí cậu ấm bộc phát, trong cơn tức giận ông Ôn liền khăn gói quả mướp ra đi.
Đêm đó cũng là đêm Giáng Sinh, một chiếc xe cứu thương ò í e từ xa lao tới khu vực họ sống, người được khiêng lên cán cứu thương không ai khác chính là Ôn tiên sinh vừa mới khí phách ra đi vào ban ngày rồi lại lẻn về vào ban đêm.
Nghe nói ông Ôn rơi xuống từ cửa sổ bà Lạc ngã gãy xương.
Chuyện này, sáng hôm sau Ôn Gia Cao mới biết. Nghe xong cậu bạn nhỏ Ôn Gia Cao trăm bề rối rắm, bố của cậu không phải là đặc vụ áo đen sao?
Lý nào lại có chuyện đặc vụ áo đen ngã cửa sổ gãy xương bao giờ?
Song, không hiểu thì vẫn hoàn không hiểu, Ôn Gia Cao cũng phải đưa Ôn Gia Ni đến bệnh viện thăm bố. Sau giờ chiều, phòng bệnh hết sức yên tĩnh, Ôn Gia Cao đứng trong phòng bệnh mà không khỏi cảm thấy quái lạ.
Quái lạ nhất là tư thế của bố và mẹ.
Tay trái và chân trái của bố bó thạch cao nằm thẳng đơ trên giường, còn mẹ thì cưỡi lên người bố. Nơi nào đó trên cơ thể hai người được phủ lại bằng tấm chăn đơn thật dày. Họ trơ mắt nhìn cậu và Ôn Gia Ni với vẻ bối rối, nét mặt ấy như thể đứa con nít đang làm chuyện bậy bạ và sai trái. Ôn Gia Cao cho rằng biểu cảm ấy không khác gì đứa bé tham ăn mặc dù đã đánh răng rồi vẫn không nhịn được lén lút ăn hết số kẹo của ngày mai.
Ôn Gia Cao nắm tay Ôn Gia Ni bước về phía hai người đáng ngờ trên giường.
"Ôn...Ôn...Ôn Gia Cao...Con...Con muốn làm gì?" Hai người đồng thanh nói.
Chậc, quá khả nghi, quá khả nghi! Ôn Gia Cao đặt tay lên lưng, cẩn thận quan sát hai người, từ nét mặt của ông Ôn cho đến bà Lạc, và rồi...
Và rồi vấn đề xuất hiện! Vấn đề nằm ở miệng của bà Lạc! Đỏ au lạ lùng...
Ôn Gia Cao cảm thấy có gì đó sai sai, đang định hỏi thì...
"Mẹ ơi, mẹ mới vừa lén lút ăn kẹo đúng không ạ. Môi mẹ sưng tấy lên rồi kìa!"
Phải ha! Lời của Ôn Gia Ni hoàn toàn trùng khớp với những gì Ôn Gia Cao đang nghĩ.
Ôn Gia Ni vừa mới dứt lời, Ôn Gia Cao liền phát hiện khuôn mặt hai người đỏ bừng như quả cà chua chín. Ngay lúc ấy, đôi mắt ông Ông bỗng nhiên sắc như dao.
Trong phút chốc, Ôn Gia Cao chợt cảm nhận được năng lượng thần bí phát ra từ đặc vụ áo đen.
Chết thật! Sao cậu có thể quên mất bố cậu là đặc vụ áo đen được cơ chứ! Thế mà hồi nãy cậu còn liên hệ bố với chuyện ăn vụng kẹo nữa! Thật buồn cười!
Do đó, Ôn Gia Cao và bố bắt đầu giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu: Chú Ôn ơi, chú đang thực thi nhiệm vụ sao ạ?
Bố ngẩn người, rồi gật đầu vô cùng trịnh trọng, trả lại cho cậu một ký hiệu, Mau dắt em gái ra khỏi phòng.
Ôn Gia Cao nhận lệnh, bèn lấy cớ kéo Ôn Gia Ni đi khỏi đó.
Cửa phòng vừa đóng lại, Ôn Gia Cao liền ịn lỗ tai lên ván cửa. Cậu rất tò mò, dù không được nhìn thấy bố thi hành nhiệm vụ thì vẫn muốn nghe thử âm thanh ra sao.
Nghe được rồi, nghe được rồi. Bố đang nói với giọng rất nhọc nhằn, như thể cầu xin, Phạm Ca, tiếp tục, tiếp tục nào...A...Tuyệt vời, đừng dừng lại, xin em...
Bố ơi, nhiệm vụ bố đang thi hành chắc đau đớn lắm bố nhể?! Ôn Gia Cao buồn bã nghĩ bụng, mình phải lớn lên thật nhanh để tiếp nhận thân phận đặc vụ áo đen của bố mới được.
Bỗng một dáng người cao lớn trùm lấy cậu.
Là cậu Đại Âu. Cậu bảo, Tiểu Cao đang nghe gì đấy? Cho cậu nghe với.
Nửa phút sau, cậu Đại Âu một tay bế cậu, một tay bế Ôn Gia Ni chạy ra khỏi hành lang của bệnh viện rồi nhanh chóng nhét họ vào xe!
Chiếc xe cấp tốc rời khỏi bệnh viện như một làn khói.
Mãi sau này, Ôn Gia Cao mới biết lần mà cậu nhìn thấy bố mẹ trong bệnh viện không phải là đang thực thi nhiệm vụ.
Mãi sau này, Ôn Gia Cao mới tá hỏa vỡ lẽ, hóa ra bố mình chẳng phải là đặc vụ áo đen.
Bằng cách ấy, Ôn Gia Cao đã trải qua tuổi thơ vui vẻ với một bí mật vĩ đại và ngọt ngào.
Sự ngu ngốc thường nhắc ta nhớ về thời thơ ấu ngờ nghệch hận không thể chui xuống lỗ!
Sự ngây ngô thường nhắc ta nhớ về hương vị kẹo bạc hà còn dư âm trên đầu lưỡi thuở ấu thơ!
Mùa hè năm ấy và người đàn ông năm ấy
Tiểu Đồng sống trên con phố Macau đã được vài năm tuổi. Bố mẹ cô bé xuất ngoại vì công việc khi cô bé lên năm, vì vậy ông nội phải chuyển từ Thượng Hải đến Macau để chăm sóc cô bé.
Ông nội là một nghệ sĩ hí kịch xuất sắc. Tết Nguyên Đán hàng năm đều có rất nhiều tiết mục sôi nổi trên TV, những diễn viên trên màn