Dịch: Duẩn Duẩn
Quán chay này được thiết kế theo lối kiến trúc đình viện cổ xưa, với mái ngói cong cong màu xám tro và bức tường đá quét vôi trắng xám, thêm vào đó là dãy hành lang như chạy dài hun hút, nối tiếp nhau theo hình trăng lưỡi liềm. Dọc theo dãy hàng lang phía Đông Nam là hai hàng phong đứng sừng sững, đang chuyển màu lá đỏ khi vào thu. Hàng phong lá đỏ soi bóng xuống mặt hồ trong xanh, kết hợp với ánh chiều tà mờ tối phủ xuống mặt hồ đang gợn những bước sóng lăn tăn, tạo nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đến nao lòng.
Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn đứng dưới những tán phong hoe vàng ấy. Cô đưa lưng về phía mặt hồ, còn anh thì đứng đối diện cô. Khoảnh khắc cô nắm lấy góc áo anh, thời gian như ngừng lại, dường như dưới đáy mắt sâu thẳm ấy in dấu cả một phong cảnh trời thu hữu tình, khiến cho người khác nhìn vào mà cứ ngỡ như mình đang đắm chìm trong mộng mơ.
Mọi tâm tình như trở nên tự nhiên đến lạ dưới khung cảnh tựa giấc mộng này. Bao gồm cả việc Phạm Ca để mặc Ôn Ngôn Trăn ôm mình, để mặc anh ngả đầu cô lên vai anh, rồi gác cằm lên đầu cô dịu dàng cọ sát và để mặc bàn tay anh vuốt ve mái tóc cô.
"Ôn Ngôn Trăn, trước đây tôi có biết bơi không?" Đây là lần đầu tiên Phạm Ca chủ động bắt chuyện với anh.
"Không biết, Phạm Ca nổi danh là con vịt mắc cạn." Anh thở dài trên đỉnh đầu cô: "Khi Phạm Ca lớn lên, rồi trở thành một cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, cô ấy lại càng không thích bơi. Vì Phạm Ca là một cô gái hay xấu hổ lại vừa đỏm dáng. Áo tắm hai mảnh sẽ khiến cô ấy ngượng ngùng, không những vậy, dáng người chưa trưởng thành cũng làm cô ấy cảm thấy tự ti. Thế mà, năm đó, một con vịt mắc cạn lại bất chấp tất cả nhảy xuống nước để cứu một con vịt mắc cạn khác."
Ôn Ngôn Trăn lùi về sau một bước, khẽ dời đầu cô lên từ bả vai mình, sau đó vừa ôm lấy eo cô, vừa bưng mặt cô, khàn khàn nói.
"Con vịt mắc cạn khác chính là anh, Phạm Ca à. Năm đó chúng ta vừa mới mười lăm tuổi, sau khi gặp chuyện ấy liền bị cảm tức thì, phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện. Khi ấy, chúng ta cùng nằm chung trong một phòng bệnh. Vào lúc đêm khuya, cách chiếc giường bệnh của hai ta, em đã lặng lẽ kéo tay anh hỏi thầm, "A Trăn, ở dưới nước cậu có thấy sợ không?". Trước đây, Phạm Ca thường thích gọi anh là A Trăn."
Giọng nói trầm thấp dần trở nên sầu muộn, tựa như đang than thở điều gì: "Em lúc nào cũng gọi anh là A Trăn, A Trăn. Dường như gọi thế nào cũng không đủ, A Trăn, A Trăn..."
A Trăn, A Trăn, A Trăn...
Xưng hô này như lướt qua nhè nhẹ trong tim cô, có mùi vị đắng chát.
Ôn Ngôn Trăn khẽ đưa mặt lại gần, rồi cúi đầu xuống, dịu dàng cọ mũi mình vào mũi cô, thủ thỉ, "Phạm Ca à, trước đây em luôn gọi anh là A Trăn."
Một chiếc lá phong từ trên cây rơi xuống, bị gió thổi xoay tròn trong không trung, tựa như một điệu nhảy solo buồn bã, đang tưởng niệm khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tư thái ấy khiến người ta không nỡ rời mắt.
Phạm Ca thõng mi mắt xuống, Ôn Ngôn Trăn liền dịu dàng hôn lên.
Khi hai đôi môi khẽ chạm vào nhau, đều mang theo chút gì đó u buồn, thế nhưng một cảm giác khác đã nhanh chóng thay thế nó. Không biết bàn tay bưng nhẹ gò má đã chuyển thành nâng cằm cô tự lúc nào. Tiếp đó, nụ hôn của Ôn Ngôn Trăn nặng nề rơi xuống, mang theo bao tình cảm bị đè nén đến nghẹt thở.
Bên trong cơ thể hai mươi tám tuổi của Phạm Ca là một linh hồn lạc lõng, đơn thuần mà non nớt, một khi cố chấp thích thứ gì thì cô sẽ thích nó đến cùng.
Phạm Ca thích nhất là cảnh hôn môi trong một bộ phim cũ. Dưới ánh đèn đường mờ tối, có một người đàn ông cao lớn tuấn tú mặc chiếc áo khoác ngắn đứng đó, cùng với người con gái xinh đẹp bận chiếc váy rộng dài qua gối, e thẹn nép mình ở bên cạnh. Khi anh ta cúi xuống nâng cằm của người con gái ấy, cô ấy cũng nhón nhẹ mũi chân, ngẩng đầu lên, gót giày màu đỏ rời khỏi mặt đất. Dưới ánh đèn tranh sáng tranh tối, chiếc bóng của hai người từ từ sát lại rồi lồng hẳn vào nhau.
Đến khi bừng tỉnh, Phạm Ca mới nhận ra hàm răng của mình đã bị Ôn Ngôn Trăn cạy mở tự lúc nào, đầu lưỡi anh luồn vào khe hở ấy, giống hệt những gì trong bộ phim cũ mà cô đã từng xem. Khoảnh khắc ấy, khoang miệng cô như biến thành một thế giới nhỏ, đầu lưỡi của hai người là chiếc đuôi be bé của hai chú cá, đuổi theo, trêu đùa lẫn nhau, cho đến khi bên kia bị bên còn lại bắt được.
Cuối cùng, đầu lưỡi Ôn Ngôn Trăn quấn lấy đầu lưỡi cô, thoáng dùng sức dây dưa, liều mình mà triền miên. Trong khoảnh khắc nghẹt thở đó, tán phong như biến thành ánh đèn đường, Phạm Ca nhón nhẹ mũi chân, gót giày cao gót rời khỏi mặt đất, rồi ánh sáng của đèn đường lại như hóa thành những tán phong rực cháy như lửa.
Hiện thực và cảnh vật đan xen vào nhau, như sự giao hòa giữa môi và lưỡi.
Thời điểm buông ra, Phạm Ca vẫn còn đang đắm chìm trong từng phiến lá đỏ rực như lửa cháy, cho đến khi bị một giọng nói vui mừng tột cùng đến quấy nhiễu.
"Phạm Ca, em không hề tát anh."
"Phạm Ca, em cũng không chảy nước mắt."
Phạm Ca mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Ôn Ngôn Trăn gần trong gang tấc, biểu cảm và giọng điệu đó vui mừng xiết bao, mặt mày như hoa nở, trông vô cùng phấn chấn.
Phạm Ca hé miệng muốn nói gì đó, nhưng chợt giống như người bị tắt tiếng.
Đáy mắt Ôn Ngôn Trăn chứa đấy tình ý dịu dàng. Anh không khỏi vui mừng, lời nói ra cũng chẳng rõ ràng mạch lạc: "Anh...Phạm Ca, anh biết, anh biết... quần áo ngủ tối hôm qua là em thay cho anh, ly nước trên đầu giường sáng nay cũng là em rót cho anh. Phạm Ca, anh...anh còn biết..."
"Khụ...khụ..." Ôn Ngôn Trăn hơi mất tự nhiên ho khan mấy tiếng, sau chậm rãi nói: "Anh còn biết, anh mới sờ em nữa..."
Đồng thời đưa tay ra chỉ về một hướng: "Ở chỗ đó."
Nhìn theo hướng tay của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca cúi đầu, mất tự nhiên che kín ngực mình, sau đó né người sang một bên, ánh mắt xấu hổ rơi trên mặt hồ.
Hình như sợ Phạm Ca rớt xuống hồ lần nữa, Ôn Ngôn Trăn vòng tay ôm lấy eo cô, rất hứng thú tiếp tục đề tài ban nãy: "Phạm Ca à, tối hôm qua anh sờ em phải không?"
Nhất thời, Phạm Ca cảm thấy cơ thể mình bị sấy đến khô quắt, bèn dùng hết sức vùng ra khỏi lồng ngực nóng cháy của anh.
Hiển nhiên động tác của cô đã trả lời nghi vấn của Ôn Ngôn Trăn. Giọng anh bỗng trở nên tức giận, phun ra một câu nhỏ như muỗi kêu.
"Thiệt thòi cho em rồi."
Cuối cùng ánh chiều tà cũng dần biến mất, mặt hồ sâu thẳm mù tối, gió thu thổi qua, tạo ra những vòng tròn lay động. Phạm Ca ngẩn ngơ nhìn vòng xoáy giữa những lằn rung động ấy.
Ánh sáng ban ngày biến mất làm nơi đây không còn bất kỳ sức lôi cuốn nào nữa. Hoàng hôn trên vùng đất này bắt đầu kéo dài mênh mông.
Cô làm sao thế? Rốt cuộc là bị làm sao thế? Mới rồi có một giọng nói trách móc Phạm Ca vang lên, nghe vô cùng hùng hổ dọa người.
"Phạm Ca à, mới rồi anh rất vui, vui đến phát điên lên được ấy." Ôn Ngôn Trăn hưng phấn nói.
Nhưng Phạm Ca chỉ nhìn chằm chằm mặt hồ, lạnh nhạt nói: "Ôn Ngôn Trăn, Kim tiểu thư sắp phải đi rồi. Tôi không muốn để cô ấy đi chút nào."