Dịch: Duẩn Duẩn
Đèn đóm mập mờ, khi mờ khi tỏ, từ tầng bốn mươi mốt nhìn xuống chỉ thấy được sắc đèn vàng rực của cảng Victoria. Dưới ánh sáng mờ ảo đó, bầu trời đêm của cảng Victoria hiện ra với một màu xanh thẫm huyền bí, càng tô điểm thêm cho nơi được mệnh danh là thủ phủ quốc tế này một vẻ đẹp lạnh lùng.
Đỗ Vạn Bảo cuối cùng cũng có thời gian rảnh rang đứng trước cửa sổ hít thở không khí và nhâm nhi một tách cà phê. Mới vài ngày trước thôi, một cuộc gọi khẩn cấp điện đến đã biến bà từ một quý phu nhân nhàn nhã đang ngồi thưởng thức cà phê ngoài trời ở Lyon thành một anh lính cứu hỏa cấp tốc. Mà cái người đánh cuộc gọi khẩn kia không ai khác chính là bà chủ lớn Ngôn Kiều của bà ngày trước. Đỗ Vạn Bảo sau khi tốt nghiệp đại học liền đến làm thư ký cho Ngôn Kiều, sau đó dành hơn nửa đời người để theo chân bà ấy, cho đến khoảng bốn năm trước bà mới theo chồng di cư sang Pháp. Sau bốn năm sống nhàn nhã, bà không ngờ lại có một ngày mình phải quay về ngồi vào cái chức cũ thế này. Chẳng qua là sếp của bà từ Ngôn Kiều nay đã biến thành Ôn Ngôn Trăn. Vừa mới đến Hồng Kông không bao lâu, Đỗ Vạn Bảo đã phải đối mặt với vụ đắm tàu của chiếc du thuyền Apolo. Thế nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ông chủ lớn này đã cho mọi người thấy rõ được bản lĩnh của mình.
Ôn Ngôn Trăn xử lý vụ tai nạn này vô cùng hoàn hảo chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi. Điều đó buộc Đỗ Vạn Bảo phải dẹp bỏ mọi nghi ngờ về năng lực và kinh nghiệm làm việc của người đàn ông này.
Bà đã nhìn thấu điều này từ rất lâu về trước. Thông thường thì những tiểu thư công tử xuất thân từ danh gia vọng tộc, chỉ cần hơi hiểu biết hơn người thường chút đỉnh thôi cũng sẽ được càng nhà truyền thông tung hô thổi phồng lên, thực chất lại là thùng rỗng kêu to, ba voi không được một bát nước xáo. Ấy thế mà lại được các nhà phê bình vô cùng xem trọng. Nhưng xem ra Ôn Ngôn Trăn không hề giống vậy, anh chính là thực chí danh quy (实至名归), rất xứng với cái tên của mình.
Sau khi mở cuộc họp báo xong, tất cả nhân viên trong công ty đều thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cổ phiếu tăng trưởng của Ôn thị. Dường như buổi họp báo vừa mới kết thúc, thì cổ phiếu tăng trưởng cũng trũng xuống và dừng lại ở đó, không rớt xuống cũng không tăng lên nữa. Lúc đó, mọi người vẫn giữ nguyên thái độ chờ xem kết quả.
Hiện tại, cũng chỉ có thể chờ đến khi thị trường chứng khoán mở cửa vào ngày mai thôi.
Văn phòng trên tầng bốn mươi mốt vô cùng yên tĩnh. Ông chủ và trợ lý của anh cuối cùng cũng có thời gian rảnh để ăn một bữa tối. Đỗ Vạn Bảo cũng có thời gian để pha cho mình một tách cà phê nóng. Vừa mới đặt tách cà phê lên bàn làm việc thì chuông điện thoại vang lên. Đó là tiếng chuông điện thoại cá nhân của Ôn Ngôn Trăn, sau vài lần cố chấp reo lên inh ỏi, Đỗ Vạn Bảo chần chờ một chút, cuối cùng đành nhấc máy lên nghe, trên màn hình chỉ lưu một dãy số Ả Rập, không hề có tên người gọi đến.
Thường thì người biết số điện thoại cá nhân của Ôn Ngôn Trăn chắc chắn sẽ là người rất đặc biệt với cậu ta. Đỗ Vạn Bảo tiếp điện thoại, nhưng sau tiếng đáp của bà là một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
"A lô?" Giọng Đỗ Vạn Bảo vang lên lần nữa, bà còn dùng cả song ngữ Trung Anh để trả lời đối phương nữa.
Thế nhưng đáp lại bà vẫn là một khoảng trống trầm lặng, Đỗ Vạn Bảo đang tính tắt điện thoại thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, "Xin lỗi ạ, là tôi gọi nhầm số."
Đỗ Vạn Bảo đặt điện thoại về chỗ cũ, bà cứ có cảm giác cuộc điện thoại này có chỗ nào đó là lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào thì nhất thời không rõ.
Uống xong tách cà phê thì Ôn Ngôn Trăn cũng vừa vào tới. Thời gian ăn tối vừa vặn đúng khoảng ba mươi phút. Lúc bước vào phòng làm việc cậu ta còn đang cúi đầu nhìn bản thảo trong tay, vừa đi vừa nói chuyện với trợ lý Tiêu. Đỗ Vạn Bảo ngồi im một chỗ lặng lẽ đánh giá người sếp nhỏ hơn mình mấy chục tuổi này. Sống ở Lyon mấy năm, dưới sự "soi sáng" của mấy bà bạn, bà đã có thói quen ngồi ở quán cà phê ngoài trời, vừa chiêm ngưỡng vừa bình phẩm lung tung về những cặp mông săn chắc của các anh chàng đẹp trai.
Ống tay áo sơ mi đen sắn lên non nửa cánh tay, cúc áo thứ ba đã bị cởi ra. Đỗ Vạn Bảo không khỏi thừa nhận một điều rằng Ôn Ngôn Trăn đúng là rất hợp với màu đen, dường như con người cậu ta vốn dĩ thuộc về màu đen thần bí, trông vô cùng quyến rũ và mê hoặc người khác.
Ánh mắt bà lướt xuống dưới, dừng lại trên bờ mông của cậu ta, đúng là không tệ. Mặc dù không có hoóc-môn phát triển như mấy anh chàng soái ca phương Tây, nhưng thật sự là không hề thua kém gì cả. Nếu như dùng động vật để hình dung chuyện này thì những người đàn ông phương Tây kia không khác gì những con bò đực trong thời kỳ phát dục, sức hẫp dẫn tràn trề bắn ra khắp mọi nơi. Còn Ôn Ngôn Trăn lại là một con tuấn mã thiện chiến, sức hấp dẫn của cậu ta ẩn chứa sâu bên trong cơ thể.
Cặp mông cong đầy đặn kết hợp với chiếc eo hẹp cùng gương mặt cực phẩm đấy, đúng là hoàn hảo phải biết, vợ của Ôn Ngôn Trăn xem như hời to rồi. Đỗ Vạn Bảo mới vừa nghĩ đến vợ của Ôn Ngôn Trăn, thì bất thình lình một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Dì này, mẹ tôi bảo dì tới làm việc chứ không phải để dì thưởng thức cơ thể tôi."
Dì á? Được lắm, được lắm! Đỗ Vạn Bảo rất muốn dùng tiếng Pháp không mấy thân thiện của mình để hỏi thăm cả nhà cậu ta đấy. Chốc lát sau, bà mới sực nhớ ra mình đã không còn là người phụ nữ dù đã lập gia đình nhưng ngày ngày vẫn nằm trên bãi biển Cannes ăn đậu hũ của mấy anh chàng đẹp trai bằng mắt nữa rồi.
Thực đúng là, đã lâu rồi không làm việc ở đây, làm bà quên luôn cả phép tắc. Đỗ Vạn Bảo đứng dậy, hắng giọng nói: "Xin lỗi, sếp!"
Ôn Ngôn Trăn lạnh lùng hừ một tiếng, đưa bản thảo trong tay cho Đỗ Vạn Bảo: "Gửi thư cá nhân của tôi cho những người trong danh sách này, trong thời gian ngắn nhất phải hẹn trước với họ. Trước mười hai giờ trưa mai bắt buộc phải kết thúc cuộc họp với những người này."
Đỗ Vạn Bảo nhận lấy danh sách từ tay Ôn Ngôn Trăn, xem ra tối nay lại phải thức khuya rồi.
Phạm Ca thả di động về chỗ cũ, điện thoại này có lẽ là của người phục vụ trong quán cơm chay để quên lại. Cô cũng không biết vì sao khi nhìn điện thoại lại giật mình như vậy, lúc cầm lên cô cũng chỉ muốn thử xem coi trí nhớ của mình có tốt hơn hay không, thử xem bản thân có còn nhớ số điện thoại của Ôn Ngôn Trăn hay không. Sau khi quay số xong, điện thoại của Ôn Ngôn Trăn đã được kết nối, lúc ấy cô mới giật mình hoảng sợ, bàng hoàng nắm chặt chiếc máy, may mắn thay người nhận không phải là Ôn Ngôn Trăn.
Lặng lẽ đặt điện thoại về vị trí ban đầu của nó. Phạm Ca hơi mất tự nhiên nhìn ngó xung quanh, xuyên qua những bức bình phong, cô thấy các vị thực khách đang vừa dùng cơm vừa nhàn nhã trò chuyện với nhau.
Nếu như những ngày bình thường khác, thì lúc này cô đang ở nhà với Ôn Ngôn Trăn mới phải. Bọn họ đang ngồi trên salon, xem những chương trình phát sóng trên tivi. Trong lúc Ôn Ngôn Trăn xem