Dịch: Duẩn Duẩn
"Em hỏi là anh thích bao cao su vị gì?"
Với Phạm Ca mà nói, cô phải cần bao nhiêu dũng khí mới dám nói ra những lời ấy.
Với Phạm Ca mà nói, điều cô nhìn thấy đầu tiên ở thế giới này là một mảng trắng xóa. Tất cả mọi thứ của cô đều bắt đầu ở tuổi hai mươi năm, đó là trời xanh là mây trắng là nắng vàng của cô.
Với Phạm Ca mà nói, trong lòng cô khi ấy là một mảnh hoang mang mờ mịt, người đàn ông tuấn tú tự xưng là chồng cô đã trao cho cô một thế giới tốt đẹp ngay trước mắt, còn cô phải bị động tiếp nhận nó, bởi vì ngoài nó ra cô đâu còn cách nào khác.
Thế giới trống trải mà bao la, những người tự xưng là người quen của cô bao gồm cả chồng cô, đều đến nói với cô biết bao là chuyện cũ. Nhưng bọn họ cứ nói còn cô chỉ ngồi nghe, giống như là vậy mà cũng không phải vậy. Cô không biết những điều đó là thật hay giả, cũng không biết nên tin tưởng ai? Bởi những điều mà họ nói cô chẳng có chút ấn tượng. Giống như những gì mà người phụ nữ Hàn Quốc ấy nói vậy, cho đến bây giờ cô vẫn luôn núp trong thế giới của riêng mình.
Bây giờ, cô muốn bước ra khỏi thế giới đó, muốn dùng hết sức mình tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc bên chồng như những đôi yêu nhau đến chết đi sống lại trên thế gian này. Tất cả những tình yêu kiên trì đến vậy chỉ có cái chết mới chia lìa được họ.
Phạm Ca vừa hỏi xong, Ôn Ngôn Trăn liền đứng đực mặt ra đó.
"Ôn Ngôn Trăn, em hỏi là anh thích vị gì?" Phạm Ca cất cao giọng, dậm chân hỏi.
"Anh thích vị tự nhiên không mùi." Ôn Ngôn Trăn vô thức thốt ra một câu bức bối như vậy, giọng ồm ồm.
Phạm Ca đành mất mặt, nói.
"Vậy thì dùng mùi tự nhiên đi."
Trong phút chốc không ai nói một lời, chỉ còn duy nhất âm thanh mô phỏng tiếng bơi của những chú cá.
Chớp mắt, Ôn Ngôn Trăn xoay người lại như bị điện giật.
"Ầm" một phát, anh vừa đụng trúng đồ vật trang trí bằng san hồ. Cái đụng ấy như muốn làm rơi luôn đầu của Ôn công tử ta vậy. Đến phiên anh đứng trơ ra đó, lúng túng không biết để tay chân ở đâu, chốc thì chỉ tay vào cô chốc lại chỉ tay vào giường, cuối cùng một tay làm động tác trấn an, một tay chỉ ra hướng cửa, lắp ba lắp bắp nói:
"Phạm...Phạm Ca, anh....anh...anh..."
Ôn công tử phát hiện hình như mình bị bệnh nghiêm trọng đến mức không biết cách nói chuyện như thế nào luôn rồi, đoạn hơi ngừng lại, sau đó mới có thể nói liền mạch một câu.
"Phạm Ca này, bây giờ em chờ anh ở đây! Anh ra ngoài chút rồi về liền. À Phạm Ca, trong tủ lạnh có trái cây ướp đá rồi đấy, em ăn ngọt một chút cũng được. Chán thì xem ti vi hoặc nghe nhạc, chỗ đó còn có tạp chí nữa đấy, tạp chí rất hay, đương nhiên là có cả sách nữa."
Cơ thể đã đi ra phía cửa nhưng anh vẫn không ngừng quay đầu lại, hai tay gập lại, làm động tác trấn an, trong miệng thì lẩm bẩm: "Anh về liền! Anh đảm bảo, đảm bảo luôn!"
Tâm trạng khẩn trương của cô bị dáng vẻ ngáo ngơ của Ôn Ngôn Trăn thả lỏng ngay tức thì, khóe miệng không tự chủ được ngoắc lên, buồn cười không chịu được.
Nhưng mà cảnh "thê thảm" tiếp theo của Ôn công tử khiến cô không dám cười chút nào, bởi vì...
Phạm Ca còn chưa kịp nói hai chữ "Cẩn thận!", thì "Ầm" một phát, đầu Ôn Ngôn Trăn lại tiếp xúc "thân mật" với cánh cửa lần nữa.
Phạm Ca há hốc mồm, Ôn Ngôn Trăn chợt xông đến như cơn gió, hung dữ hôn lên môi cô, dù nụ hôn chỉ ngắn ngủi như một cơn lốc xoáy.
Ánh mắt Ôn Ngôn Trăn long lanh tỏa sáng, dưới ánh đèn màu xanh da trời trông như hai chấm nhỏ lóe sáng giữa ngân hà.
"Phạm Ca, chờ anh!"
Anh hôn trán cô rồi vội vàng rời phòng, rất may là lần này không đụng phải bất cứ thứ gì nữa.
Phạm Ca sờ đôi môi bị hôn đến phát đau của mình, đi tới trước vali, mở nó ra, lúc đi Kim tiểu thư có nhét cho cô một bộ đồ ngủ, còn có ý ám chỉ, "Phạm Ca này, anh ấy chắc chắn sẽ bị em mê hoặc đến chết mất."
Bộ đồ ngủ màu tím đậm, chất vải sờ vô rất thoải mái, thiết kế không bảo thủ cũng không quá lộ liễu. Cô ấy nói, kiểu dáng này là thích hợp với cô nhất.
Phạm Ca còn chưa kịp nhìn kỹ hình dáng cụ thể của bộ quần áo ra sao thì đã nghe thấy tiếng bước chân loạn xa vang lên bên ngoài cửa phòng. Anh vừa mới đi cơ mà? Đúng là như những gì anh nói, lập tức về liền.
Phạm Ca hốt hoảng, liền cầm quần áo chuồn vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại, mở nước ra, áp tai lên cánh cửa phòng tắm, nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Cô bụm miệng, quả nhiên anh đã trở lại thật.
Tốc độ này còn liều mạng hơn cả vận động viên chạy bộ mấy trăm mét nữa.
Phạm Ca tắm xong, cô đổi bộ đồ ngủ, đứng ở trước gương, lo lắng lau tóc. Từ từ, ánh mắt cô dừng lại trên tấm gương, đồ ngủ thiết kế kiểu dây đeo, dài đến tận chân, vừa đúng lúc lộ ra xương quai xanh và đầu ngón chân. Phạm Ca cúi đầu xuống nhìn đầu ngón chân của mình, ngay cả cổ họng cũng thấy khô rát.
Chả trách, Kim Tú Viên cứ luôn mồm bảo cô không cần mang bất cứ đôi dép nào khi mặc bộ đồ ngủ này đâu. Người phụ nữ ranh mãnh ấy đúng là biết cách "giày vò" người ta mà. Trước đó, khi đến đây Phạm Ca có mang theo đôi dép của khách sạn, có điều lúc tính xỏ vào không biết nghĩ gì lại nhẹ nhàng đá ra. Cô không thích màu sắc của đôi dép đó. Màu xanh lá cây đâu có giống màu xanh da trời, không giống chút gì luôn ấy.
Đứng trước cửa phòng tắm, Phạm Ca vỗ vỗ nhẹ mặt mình, để nét mặt cô trông tự nhiên một chút, gò má bớt đỏ lại.
Lúc mở cửa, Ôn Ngôn Trăn đang đứng ở ngoài, anh cúi đầu, không biết đang nghĩ gì?
Hai người đứng trân trân trước cửa phòng tắm.
"Em tắm xong rồi hả?" Ôn Ngôn Trăn mở miệng, giọng trầm trầm, có vẻ hơi khàn, ánh mắt anh dừng lại trên chân cô.
"Ừ, em tắm xong rồi." Phạm Ca vất vả lắm mới trả lời được một câu, rụt ngón chân vào trong váy ngủ, ngặt nỗi ánh mắt Ôn Ngôn Trăn như muốn nhìn xuyên thấu qua chân cô.
"Ừ." Ôn Ngôn Trăn cố lắm mới dời được ánh mắt, anh sờ sờ sống mũi, chỉ cửa phòng tắm: "Vậy anh..."
"Ừ." Phạm Ca ngượng ngùng tránh ra, Ôn Ngôn Trăn liền đi