Dịch: Duẩn Duẩn
"Phạm Ca, tôi chỉ đang ngăn chặn việc em cắm sừng lên đầu tôi thôi." Ôn Ngôn Trăn đã nói như vậy, anh lại dám nói như vậy.
Trong không gian rộng hàng trăm mét vuông, từng câu từng chữ như viên ngọc rơi tán loạn trên mặt đất, đập thẳng vào lòng Phạm Ca, thúc giục cô phải giơ tay lên, tát một phát lên mặt anh, để xem xem khuôn mặt kiêu ngạo của Ôn công tử có trở nên xấu xí hay không.
Thế nhưng tiếng bạt tai ấy không hề vang lên, thay vào đó là từng tiếng đập bình bịch vào ngực vào vai người nào đó. Phạm Ca cũng không biết tại sao bàn tay đang xòe ra của mình lại đổi thành quả đấm đập lên vai Ôn Ngôn Trăn.
Ồ, chắc hẳn cô đã quên luôn mất cách tát một người như thế nào!
Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Ngôn Trăn để mặc Phạm Ca đánh mình, cho đến khi nắm đấm trên vai anh dần chậm lại, Ôn Ngôn Trăn mới bắt lấy tay cô.
Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên tóc mai cô rồi nói, nói anh điên rồi mới có thể nói những lời như vậy. Nói rằng, anh sai rồi, chỉ bởi vì anh quá ghen. Nói rằng, Phạm Ca à, em đừng tức giận có được không, chỉ cần em không giận nữa muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm. Nói rằng, thật ra em cũng có một ít trách nhiệm, đáng lẽ em không nên nổi giận với anh vì một người đàn ông khác. Nói rằng, Phạm Ca à, em nói những lời đó với anh chỉ vì một người đàn ông khác, em có biết anh khó chịu lắm không. Nói rằng, để cho em phải nhìn thấy cảnh ngày đó, anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn, anh cũng rất sợ, thật ra thì không phải anh không muốn đến đỡ ông ấy dậy, chỉ sợ là ông ấy nghĩ anh mềm lòng rồi lần sau sẽ lại đến, chỉ sợ là ông ấy ngồi xe lăn mà đến như vậy rất khó khăn vất vả!
Nói rằng....
Sau đó, anh sẽ hôn cô, hôn cô vô cùng dịu dàng và nồng nhiệt, nói đi nói lại rằng, Phạm Ca à, anh là đồ chết dẫm!
Ôn Ngôn Trăn có thể làm những điều này, anh có thể vì Lạc Phạm Ca mà làm những điều này.
Nhưng thử nghe mà xem, vợ anh đã nói gì?
"Ôn Ngôn Trăn, tôi hối hận rồi!" Lạc Phạm Ca đã nói như vậy, cô lại dám nói với anh như vậy.
Câu mới rồi là cô nói ư? Đúng, đúng thế, là cô nói đấy, bởi vì quá tức giận nên đã buột miệng nói ra, nhưng cô có hối hận không? Phạm Ca không biết, như thể đó là bản năng của mỗi người, một khi chịu phải thương tổn, nhất định sẽ làm người khác phải tổn thương giống mình.
Phạm Ca nghĩ, lời cô nói còn cay độc hơn cả mười cái tát. Khuôn mặt của Ôn Ngôn Trăn đã không còn ngạo mạn nữa, thay vào đó là một màu trắng bạch như bị rút hết máu.
Ôn Ngôn Trăn hất tay cô ra, xoa xoa mặt, đứng thẳng lên: "Hối hận? Ý em là đi Brunei? Hay vì chiếc giường đôi đã biến thành chiếc giường bình thường kia? Sao nào? Cô gái chính nghĩa của thế giới muộn màng phát hiện, thì ra bấy lâu nay mình đang sống với một con sói, còn siêu nhân anh hùng hóa ra lại là một người khác?"
Khoảng thời gian đó, ngày nào cô cũng trang điểm lòe loẹt, đi sớm về khuya, còn thờ ơ với dấu son môi mà anh cố ý giữ lại trên cổ áo. Cô luôn bí mật nghe điện thoại sau lưng anh, rồi lại ngẩn người nhìn chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
Vào thời điểm đó, tại sao anh lại không hiểu, những điều này rõ ràng đã tiết lộ một chuyện. Và rồi, một ngày nọ, các trang báo điện tử lớn đã đăng một bức ảnh thân mật của cô với người đàn ông cao lớn đi ra từ câu lạc bộ tư nhân.
Lúc đó, anh nghĩ rằng chẳng qua cô chỉ đang đùa giỡn. Nhưng đáng hận là một ngày sau khi tin tức ấy xuất hiện, Ôn Ngôn Trăn còn nhớ rõ thời tiết hôm đó rất đẹp, đó là vào ngày chủ nhật, màu trời trong xanh cùng với những đám mây trắng tinh in rõ trên mặt kính của tòa nhà năm mươi tầng. Cô đứng đó, hờ hững chỉ vào trang báo ấy, lạnh nhạt nói, "Những điều này là thật, tôi có người đàn ông khác rồi."
Ôn Ngôn Trăn ngàn vạn lần không muốn trải nghiệm cái cảm giác cơ thể như chìm xuống sông băng lần nào nữa.
Hít vào một hơi thật sâu, Ôn Ngôn Trăn thả chậm tiết tấu: "Phạm Ca, em nghe kỹ cho tôi, lời nói mới rồi của em khiến tôi rất tức giận. Tôi có thể chịu đựng em bất cứ điều gì, ngoại trừ việc em dám vì một thằng đàn ông khác, chạy đến trước mặt tôi kêu gào mấy lời buồn cười như vậy. Thế nên, tên Cố Tử Kiện này tôi lại càng không muốn bỏ qua cho nó, muốn trách cũng chỉ có thể trách nó không biết thân biết phận, trêu phải người không nên trêu chọc."
"Còn em, bà Ôn à, tốt nhất là mau quên hết chuyện mới rồi đi, sau đó ngoan ngoãn về nhà ngay, về mà nhìn cho rõ lại thân phận của em."
"Phạm Ca, em nên biết, không có tôi thì em chẳng có gì cả."
Cô nhìn chằm chặp Ôn Ngôn Trăn, cánh tay cuối cùng cũng vung lên, tát thẳng vào mặt anh. Hóa ra tát một người lại sảng khoái đến vậy, sảng khoái đến mức bạn muốn hét lên, sung sướng cười trong niềm phấn khích!
Phạm Ca lạnh lùng nhìn nửa bên gò má in dấu bàn tay của Ôn Ngôn Trăn, nhếch khóe môi, lùi lại từng bước một rồi quay đầu bỏ đi. Bây giờ, chỉ cần đứng trước người này một giây thôi cô cũng thấy vô cùng phí phạm..
Ôn Ngôn Trăn cử động hàm dưới, đây là lần thứ hai Phạm Ca tát anh, chỉ vì một gã đàn ông, mà lại còn đánh đau vô cùng. Điều khiến anh không thể chịu được là vết thương trong lòng còn đau hơn cả vết bỏng rát trên má gấp trăm lần.
Được, được lắm! Cố Tử Kiện!
Tay Phạm Ca vừa mới chạm tới nắm cửa phòng họp, giọng nói cuồng vọng của Ôn công tử đã truyền đến, "Lạc Phạm Ca, tôi sẽ tính cả cái tát này lên người Cố Tử Kiện!"
Thật nực cười, Phạm Ca mở cửa đi thẳng ra ngoài.
"Lạc Phạm Ca, em đứng lại cho tôi!" Ôn Ngôn Trăn hét lên sau lưng cô, như thể đang dạy dỗ cấp dưới của mình.
Tiêu Bang vừa mới mở cửa phòng đã bị đống văn kiện đập trúng mặt, chiếc điện thoại bể tan nát đáng thương nằm dưới đất, cả cái ghế cũng bị đạp cho ngã chổng vó. Ôn Ngôn Trăn một tay chống nạnh một tay giật mạnh cà vạt, nhìn chằm chằm cánh cửa, trông vô cùng dữ tợn. Ôn phu nhân mới rồi cũng nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, hai người không may va phải nhau, vậy mà người phụ nữ bình thường rất lễ phép đó chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Xem ra hai người này vừa mới đánh nhau một trận lớn trong phòng họp.
Anh ta cẩn thận bước đến chỗ ông chủ, tọc mạch vu vơ: "Ôn tiên sinh, tôi vừa mới thấy Ôn phu nhân chạy vụt ra khỏi đây, trông cô ấy khóc ghê lắm."
Đúng vậy, anh ta chỉ đang bốc phét mà thôi, nước mắt của phụ nữ luôn luôn là vũ khí gây chết người với đàn ông. Anh ta