Dịch: Duẩn Duẩn
Phạm Ca núp sau lưng Ôn Ngôn Trăn, thậm thà thậm thụt đi xuống lầu. Cô nhìn quanh quất xem tình hình hiện tại, dì giúp việc đang bận làm bữa sáng, Tần Diểu Diểu thì đang ngồi đọc sách còn công nhân làm vườn thì đang tưới hoa. Trên bàn ăn vẫn bày biện bữa sáng và điểm tâm trông hấp dẫn như mọi khi. Bấy giờ, Phạm Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương tâm cô cảm thấy vô cùng tội lỗi vì nghĩ rằng câu "Có muốn vào từ phía sau" của mình đã bị mọi người trên khắp thế giới nghe thấy.
Ăn sáng xong, Ôn Ngôn Trăn phải vội đến sân golf. Hôm nay là chủ nhật, anh có hẹn với khách hàng của mình ở đó. Trước khi đi, anh còn cố tình căn dặn Tần Diểu Diểu, hôm nay Phạm Ca cần nghỉ ngơi, đừng sắp xếp cho cô ấy quá nhiều việc.
Lời của Ôn công tử khiến dì giúp việc và Tần Diểu Diểu nhìn chằm chằm vào cổ cô. Phạm Ca bình tĩnh uống nước, hên là hôm nay cô đã chuẩn bị trước áo len cao cổ.
Sáng chủ nhật tuần này, Tần Diểu Diểu chỉ đưa cô đi tản bộ trong tiểu khu. Khu ngoại kiều mà Phạm Ca đang ở thường tổ chức một vài hoạt động vào cuối tuần. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới sẽ mang văn hoá của mình đến đây. Hôm nay đến lượt ông lão người Hà Lan đầu tóc bạc trắng kể cho bọn nhỏ nghe chuyện cối xay gió nổi tiếng, trông bọn trẻ lắng nghe vô cùng thích thú.
Ông lão người Hà Lan ngồi xe lăn, trên đùi ông có một cối xay gió bỏ túi. Ông bảo với bọn trẻ rằng ông đã làm nó cả tuần lễ.
Phạm Ca nhìn chăm chú chiếc xe lăn của ông lão, vô thức hỏi: "Tần Diểu Diểu này, cô có mong người mình yêu là một người tử tế không?"
"Tất nhiên rồi!" Tần Diểu Diểu cho cô một câu trả lời chắc nịch.
Trên đường về nhà, Tần Diểu Diểu kể cho Phạm Ca nghe một câu chuyện chân thực đến tàn nhẫn.
Câu chuyện xảy ra trong Thế chiến thứ hai: Một nữ đặc vụ người Anh phải kết hôn với một sĩ quan người Đức để thu nhập thông tin tình báo. Họ sống với nhau một thời gian dài và sinh được vài đứa con. Cuộc sống ổn định cho phép nữ đặc vụ người Anh khai thác thông tin tình báo một cách thuận lợi. Đến ngày lật bài ngửa, nữ đặc vụ người Anh bí mật buông tay để chàng sĩ quan người Đức trốn thoát, vì cô ấy đã yêu anh ta. Ba năm sau, nữ đặc vụ người Anh đã nuốt súng tự sát tại nhà, bởi vì cô ấy không thể nào đối mặt với hàng ngàn linh hồn đã chết dưới pháo binh lửa đạn.
"Tình yêu vĩ đại nhất định phải bước qua cửa ải đó." Tần Diểu Diểu nhẹ nhàng nói.
Phạm Ca nghĩ, dường như cô đang hỏi một câu hỏi phiền não thì phải.
Vậy mà điều Phạm Ca không ngờ là giây phút ấy, câu chuyện và những lời nói của Tần Diểu Diểu đã bén rễ sâu trong tâm trí cô.
Sau này Phạm Ca mới phát hiện, phiên bản thật sự của câu chuyện Tần Diểu Diểu kể cho cô không phải như thế: Nữ đặc vụ người Anh không hề thả sĩ quan người Đức đi. Trong phiên toà xét xử, cô ấy đã buộc tội chồng mình. Một tuần sau, sĩ quan người Đức bị treo cổ. Ba năm sau, nữ đặc vụ người Anh nuốt súng tự sát tại nhà. Người ta xác nhận rằng, cô ấy đã bị trầm cảm nặng trong một thời gian dài.
Còn chưa về đến nhà, Phạm Ca đã thấy Ôn Ngôn Trăn đang đứng nhìn quanh quất dưới chân tường phủ đầy hoa mạn đằng, trên tay anh còn cầm chiếc áo khoác của cô. Đó là một buổi sáng chủ nhật rất bình thường. Hình ảnh người đàn ông đứng dưới chân tường trong ánh sáng ngày Đông, cô đọng lại thành một khung cảnh trong thước phim nổi tiếng của nhiều năm trước, bóng lưng của người đàn ông ấy không cách nào có thể phai mờ.
Phạm Ca tham lam ngắm nhìn anh, đó là người đàn ông của cô đấy.
Thật ra, có rất nhiều người cũng đang tham lam ngắm nhìn anh, trong đó bao gồm cả cô gái có tên Tần Diểu Diểu.
Cô đi về phía anh, lúc đến gần mới phát hiện chân mày của Ôn Ngôn Trăn đã nhíu chặt thành một đường. Anh không nói lời nào khoác áo lên người cô, sau đó nhìn xoáy sâu vào Tần Diểu Diểu, như lên án việc cô ta không nhắc nhở cô phủ thêm áo trước khi ra ngoài là chuyện tội ác tày trời, đất trời khó dung vậy.
"Được rồi, được rồi mà!", trái tim Phạm Ca chứa đầy mật ngọt, yêu kiều nói: "Là do em không muốn mặc thôi. Hôm nay gió trời không lạnh lắm, không lạnh chút nào."
Đứng trước niềm hạnh phúc vô bờ, hầu hết phụ nữ đều giống nhau. Họ tình cảm, thích thể hiện và khát khao được mọi người trên thế giới đến chiêm ngưỡng. Nhưng họ không biết rằng, hạnh phúc ấy rất dễ khiến người khác sinh lòng chiếm đoạt và phá hoại.
Phạm Ca được Ôn Ngôn Trăn ôm vào lòng, lắng nghe lời anh nói: "Đợi đến cuối năm, anh sẽ đưa em đi Nhật Bản ngâm suối nước nóng nhé. Hứa Quân Diệu bảo suối nước nóng rất có lợi cho quá trình trao đổi chất trong cơ thể. Ở đó, chúng ta vừa có thể thảnh thơi ngâm suối nước nóng, vừa có thể thưởng thức cảnh núi Phũ Sĩ phủ đầy tuyết..."
Thế nhưng đến cuối năm, Ôn Ngôn Trăn không thể đến Nhật Bản với Phạm Ca được, vì anh phải đi Mỹ.
Hằng năm, Tạp chí Empire của New York do các chuyên gia, học giả kinh tế và nhóm đánh giá sẽ bình bầu và trao giải thưởng đại diện cho một vài nhân vật kiệt xuất nhất năm. Giải thưởng này đã kéo dài được nửa thế kỷ rồi. Những hạng mục trong đó chỉ dành riêng cho doanh nhân. Sức lôi cuốn, tố chất nội hàm và quan điểm cá nhân là ba yếu tố chính để xét giải. Do lịch sử lâu đời cộng thêm sức ảnh hưởng mạnh mẽ nên nó từng được ví như Giải Lawrence danh giá trong giới doanh nghiệp. Mỗi năm cũng chỉ có ba ứng viên ưu tú cho vị trí này, đại diện cho ba thế hệ là thanh niên, trung niên và lão làng.
Vào cuối năm 2011, Tạp chí Empire đã trao giải "Thanh niên xuất sắc" cho người đàn ông trẻ tuổi đến từ phương Đông. Giới bình bầu đã nhận xét về Ôn Ngôn Trăn như sau: Người đàn ông phương Đông này đã lợi dụng màn trình diễn xuất sắc của mình để tạo ra hàng trăm tỷ lợi ích kinh tế. Bao gồm hàng chục ngàn công ăn việc làm khác nhau, và mức tăng trưởng kinh tế 3% trong ngành công nghiệp hàng hải đã ngăn chặn sự suy giảm và xuống dốc không phanh của nó.
Trong một thời gian dài, cả phương tiện truyền thông phương Đông lẫn phương Tây đều tập trung vào Ôn Ngôn Trăn. Một bức chân dung lớn của anh đã được đặt tại Quảng trường Thời đại. Một vài hình ảnh anh tham gia các sự kiện, các buổi xã giao cũng được phát trên bức tường TV lớn của Toà nhà Empire State. Mọi người đều hết lòng gọi anh bằng cái tên thân thương "Đứa con của phương Đông".
Đợt khí lạnh Siberia đang hoành hành ở Bắc Mỹ trong mấy ngày gần đây nên Ôn Ngôn Trăn không cho Phạm Ca đi theo nhận giải, vì vậy cô chỉ đành ở nhà ngồi hóng anh trên TV.
Hiện tại, Ôn Ngôn Trăn đang cư trú tại Thanh Đảo thế nên toà thị chính thành phố cũng chủ động cho đài truyền hình theo dõi toàn bộ chuyến hành trình đến New York của anh. Vừa mới bước xuống máy bay, các nhóm truyền thông phục kích sẵn ở sân bay ngay lập tức ùa tới phỏng vấn Ôn Ngôn Trăn. Mấy ngày sau đó, anh phải tham gia buổi tiệc mừng do cộng đồng người Hoa ở Mỹ tổ chức, và rất nhiều buổi hoạt động từ thiện khác nữa. Những hoạt động này đều được phát sóng liên tục trên các đài truyền hình và Internet.
Hiện đang là 8 giờ tối tại Thanh Đảo, Phạm Ca và Tần Diểu Diểu đã ngồi chờ sẵn trước TV, xem lại đoạn video phát sóng buổi trao giải của Ôn Ngôn Trăn. Buổi lễ chỉ diễn ra trong vòng bốn mươi phút đồng hồ. Hai vị tiền bối được trao giải trước đó còn nắm tay cô vợ xinh đẹp như hoa của mình bước lên sân khấu. Khách khứa hay các đơn vị tài trợ được nhà tổ chức mời đến cũng dẫn theo cô bạn gái ăn bận sang trọng quyến rũ của mình, chỉ có mình Ôn Ngôn Trăn là đơn thương độc mã trên thảm đỏ.
Xuyên qua màn hình TV, ánh sáng ở thành phố được mệnh danh là "Big Apple" ấy rực rỡ vô vàn, choáng ngợp vàng son, nhưng sao A Trăn của cô lại trông lẻ loi cô độc đến thế.
Phạm Ca ngẩn ngơ nhìn vị trí bên cạnh Ôn Ngôn Trăn, vị trí ấy sao mà trống trải quá. Trước kia cảnh tượng này cũng đã từng xảy ra, anh luôn một mình xuất hiện trong các buổi tiệc mừng. Nhưng khi ấy, trái tim cô cũng không khó chịu như bây giờ.
Sau câu nói đùa của cô MC, trái tim Phạm Ca lại càng thấp thỏm hơn.
Nữ MC gợi cảm mặc chiếc đầm lộ hết phân nửa bộ ngực ra ngoài, táo bạo nói với Ôn Ngôn Trăn: "Thưa ngài, ngài chỉ cần nói một tiếng thôi, tôi sẽ vứt micro trên tay ngay lập tức, hiên ngang kéo ngài tiến vào hội trường."
Ôn Ngôn Trăn không nói gì mà chỉ cười nhạt một tiếng rồi đi vào bên trong. Phạm Ca bứt rứt cắn ngón cái của mình.
"Không thoải mái ư?" Tần Diểu Diểu cầm điều khiển chỉnh mức âm thanh nhỏ xuống.
Phạm Ca không trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn TV.
Tần Diểu Diểu khẽ thở dài bên tai cô: "Thực ra, điều khiến cô khó chịu hơn cả là khi Ôn tiên sinh nói cô hãy ở nhà, trái tim cô lại thấy thanh thản và nhẹ nhõm."
"Mặc dù Ôn tiên sinh không nói gì khiến cô phải buồn phiền, nhưng trong lòng cô vẫn luôn thấy bất an, chỉ sợ anh ấy sẽ đưa cho cô một bộ lễ phục sang trọng và dẫn đến một thợ trang điểm lành nghề, biến cô thành một trong những cô gái được bạn trai nắm chặt tay dạo bước trên thảm đỏ đó, mỉm cười khéo léo dưới ánh mắt nhòm ngó của nhiều người. Phạm Ca à, cô sợ điều đó."
Chân mày cô khẽ khếch lên rồi cau chặt lại.
"Điều cô sợ hơn cả là những người đó sẽ gợi nhắc cô nhớ lại chuyện cũ. Cô ghét những thứ đó, cô bài xích những thứ đó..."
"Tần Diểu Diều!" Phạm Ca hét lên, âm thanh đột ngột làm còn chồn thông đang liu riu ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, nó lắc cái đuôi lớn của mình, mở to mắt quan sát hai người.
Ánh mắt Phạm Ca trở lại màn hình TV, không hiểu sao Tần Diểu Diểu lại nói với cô mấy lời tạp nham ấy nữa. Những lời của cô ta khiến cô thấy phiền não, cô gái này luôn tự cho mình là đúng, lúc nào cũng tự cao tự đại!
"Xem TV tiếp đi!" Sau khi hắng giọng, Phạm Ca nhẹ nhàng nói: "Hình như cô đã quên, chồng tôi trả tiền cho cô để làm gì? Theo lời của chồng tôi thì cô Tần đừng cố dùng trí thông minh ít ỏi của mình để nhòm ngó nội tâm của người khác. Tôi cực ghét chuyện đó."
"Tôi xin lỗi!" Tần Diểu Diểu xoa hai má, đoạn đến gần, nhẹ nhàng huých vai cô: "Được rồi, là tôi bị điên, cô đừng giận nữa mà. Tôi vẫn đang chờ tiền của Ôn tiên sinh để mua một căn biệt thự ở Manhattan đấy."
Bầu không khí kỳ lạ biến mất ngay sau khi Tần Diểu Diểu thì thầm hối lỗi. Giờ phút này, Phạm Ca cũng không rảnh quan tâm đến cô ta, bởi thời khắc vui vẻ đã sắp đến. Sáng sớm nay, các tờ báo lớn đã đưa tin về khoảnh khắc Ôn Ngôn Trăn bước lên bục nhận thưởng, ngay cả các phương tiện truyền thông phương Tây rất kén chọn cũng cho rằng người đàn ông phương Đông đã để lại một khoảnh khắc kinh điển.
Phạm Ca che miệng, không dám thở quá mạnh. Mặc dù đã nhìn thấy video trên Internet, nhưng cô vẫn không khỏi phấn khích.
Điều tốt đẹp của người bạn yêu luôn được phóng đại đến vô cực trong lòng bạn, gấp trăm gấp ngàn lần mà bạn không hề hay biết.
Mái tóc anh được vuốt keo chỉnh tề, để lộ những đường nét góc cạnh sắc sảo. Chiếc nơ màu đỏ tía cài trên lồng ngực cùng với bộ vét màu đen tuyền, dưới ánh đèn xán lạn