Dịch: Duẩn Duẩn
Trong bữa tối mùng một đầu năm, Phạm Ca không nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn trên bàn ăn như mọi khi. Ngược lại, Ôn Cảnh Minh thường ngày lãnh đạm là thế tối nay lại vô cùng xởi lởi, thỉnh thoảng còn trò chuyện với cô, giọng điệu rất thân thiết. Ông nói Ôn Ngôn Trăn đã bị điều đến xưởng đóng tàu chính ở Macao vào lúc rạng sáng. Ngôn Kiều cũng chen vào vài câu, nói thằng nhóc này đúng là không ra gì, cứ im bặt thế mà chuồn đi. Ôn Cảnh Minh tiếp lời, Tiểu Trăn ôm một bụng tức mà đi đấy, mấy người trong công ty coi nó như ông chủ thứ hai vậy.
Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, Phạm Ca nghe cái được cái không. Cô nhìn Lạc Trường An đang ngồi phía đối diện, biểu hiện con bé như bình thường không có gì khác biệt, chỉ lo chăm chú ăn cơm của mình, không quan tâm đến thứ khác.
Trên mặt Lạc Trường An có một vết đỏ, Phạm Ca nhìn một hồi mới biết đó là dấu tát tai. Lạc Trường An ngẩng đầu lên, ý thức được ánh mắt của Phạm Ca, con bé đưa tay che gò má, mặt mày ủ dột, rầu rĩ nói, "Tối hôm qua em bị tên nát rượu đánh, hắn tưởng em là bạn gái của hắn."
Vợ chồng Ôn Cảnh Minh nghe thấy thế vô cùng tức tối, thay nhau chỉ trích tên nát rượu đó là loại ất ơ không ra gì.
Sáng mùng hai, tuần san bát quái của Hồng Kông đã tung một tin nóng sốt dẻo. Thẩm Linh Lung và một người đàn ông trẻ tuổi đã quần nhau trong xe suốt hai giờ đồng hồ ngay giữa đêm ba mươi. Trên đầu đề bài báo còn đính kèm một bức ảnh chính chủ. Phạm Ca đã xem qua bài báo này rồi, hình chụp Thẩm Lung Linh trên xe rất rõ nét, ngoại trừ việc toàn bộ cửa sổ xe màu đen ra thì điểm duy nhất toả sáng của bài báo là nửa chiếc giày da nam bị lộ ra ngoài. Vị trí đỗ xe cũng không xa lạ gì với Phạm Ca, đó chính là nơi cô đã sống gần hai mươi năm. Hoá ra Thẩm Linh Lung cũng tham dự bữa tiệc mừng năm mới do nhà họ Ôn tổ chức.
Vào mùng năm, Ôn Ngôn Trăn gọi điện về cho Phạm Ca, giọng nói ở đầu dây bên kia khản đặc. Anh kể với cô rằng vừa mới đến nơi đã đổ bệnh, sốt cao mấy ngày liền, bây giờ mới đỡ là gọi cho cô ngay, cuối cùng còn nói thêm một câu, "Phạm Ca à, anh nhớ em lắm, đến bây giờ anh mới biết mình nhớ em nhiều thế."
Ồ! Hãy nghe lời tình tứ của Ôn công tử mà xem! Phạm Ca bảo có việc nên cúp máy trước, ở đằng kia, giọng nói của Ôn công tử vội vàng vang lên, "Phạm Ca, anh vừa mới nói anh bị bệnh."
Phải rồi, A Trăn vừa mới nói anh bị bệnh, không phải cô nên sốt ruột sao? Không phải sao?
"Tôi nghe thấy rồi." Phạm Ca nói xong, trực tiếp ngắt máy.
Nửa tiếng sau, Ôn Ngôn Trăn gọi lại cho cô: "Phạm Ca, em còn đang tức giận chuyện hôm đó sao?"
Phạm Ca, em còn đang tức giận chuyện hôm đó sao? À, lúc này Phạm Ca mới nhớ ra, nhưng chuyện hôm đó đối với cô đã xa xôi như ở kiếp trước mất rồi.
"Gần đây tôi hơi bận, cúp đây." Phạm Ca dập máy lần nữa.
Đúng là vậy, gần đây Phạm Ca thật sự bộn bề nhiều việc. Cô không chỉ đảm nhiệm buổi biểu diễn của trường mà còn phải hợp tác với mấy bạn cùng lớp để tham gia cuộc thi hùng biện dành cho sinh viên của các trường đại học lớn. Cô không giống như các bạn cùng trang lứa, được hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ nhiệt huyết của thời đại học. Những lúc rảnh rỗi, cô phải học thêm ti tỉ thứ trên đời để chuẩn bị trở thành cô con dâu khéo léo của nhà họ Ôn, làm tốt thân phận một người vợ để Ôn Ngôn Trăn không phải mất mặt vì mình.
Vì vậy, ở học kỳ cuối cùng của thời sinh viên, Phạm Ca nghĩ mình nên làm một điều gì đó cho bản thân để sau này nhớ lại sẽ không phải cảm thấy nuối tiếc. Cô học khoa Lịch Sử học, chuyên ngành Lịch sử cận đại phương Tây. Đây là ngành mà Ngôn Kiều chọn cho cô. Theo như bà nói thì đây là ngành có khả năng thể hiện được tư chất tâm lý của mình nhất. Chỉ cần học được thứ này con có thể ba hoa chích choè trước công chúng hay trên các diễn đàn mà không phải e dè bất cứ ai. Thế nên cô đã nỗ lực rất nhiều để đi hết con đường ấy, tham gia cuộc hùng biện lần này là để thử sức mình. Tất cả những gì cô đang làm hiện tại là vì bản thân mình!
Vụ bê bối của Thẩm Linh Lung ngày càng nóng hơn bao giờ hết. Nhiều phương tiện truyền thông đang suy đoán không biết người đàn ông chim chuột với cô ta trong hai giờ đồng hồ là ai. Kỳ thật, mọi người cũng đã đoán ra được người đó, chỉ thiếu điều chỉ mặt đặt tên nữa thôi, nhưng không có chứng cứ chính xác nên chẳng đơn vị nào dám viết bậy viết bạ cái tên "Ôn Ngôn Trăn" lên mặt báo cả.
Trong trường, tất cả những người biết mối quan hệ giữa Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn đều nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Ở nhà, Cô của Phạm Ca bảo rằng, truyền thông bây giờ đang bắt gió bắt bóng, con phải cẩn thận, không được tin bậy tin bạ. Vợ chồng Ôn Cảnh Minh thì cảnh cáo, nếu truyền thông nào dám phỉ báng bôi nhọ danh dự nhà họ Ôn, tạp chí toà soạn đó sẽ phải đóng cửa ngay lập tức. Lạc Trường An vốn dĩ không ưa gì Ôn Ngôn Trăn, đã từng nghi ngờ theo dõi anh đến quán bar cũng không thừa cơ giậu đổ bìm leo, con bé chỉ lặng lẽ ở bên cô.
Giai đoạn này, Lạc Trường An rất trầm lặng.
Đêm nào Ôn Ngôn Trăn cũng gọi điện thoại tới, kể một ít chuyện của anh, như là cả ngày nay anh đã làm những gì, lải nhà lải nhải mấy chuyện vặt vãnh cỏn con, song, tuyệt nhiên không hề đề cập đến vụ bê bối của anh và Thẩm Linh Lung. Phạm Ca cũng không bận tâm đi hỏi.
"Phạm Ca, sao em không gọi điện cho anh." Tối nay anh hỏi.
"Tôi bận."
Đúng vậy, Phạm Ca dạo này rất bận rộn, cuộc thi hùng biện đang bước chân vào giai đoạn hai. Màn biện luận của cô đã khiến các bạn cùng lớp ngạc nhiên đến sững sờ, đến cả những cô những cậu sinh viên Đài Loan hoa ngôn xảo ngữ cũng phải á khẩu bái phục.
Mùng mười tháng Giêng, Ôn Ngôn Trăn như thường lệ mười giờ mỗi tối gọi điện cho cô. Sau mấy lời mở đầu nhàm chán, anh ấp úng nói.
"Phạm Ca, anh có một đứa bạn... Nó phản bội bạn gái mình, cùng với một cô gái khác...", anh dừng lại một lúc, sau mới tiếp tục nói: "Nó... nó với cô gái khác xảy ra..."
Ôn Ngôn Trăn không thể nói hết câu, nhưng Phạm Ca hiểu. Bàn tay cô cầm điện thoại vừa lạnh vừa cứng.
"Phạm Ca, đứng trên góc độ của phụ nữ, em nói cậu bạn của anh có được tha thứ hay không?"
Im lặng.
Sau một hồi im lặng chết chóc, Phạm Ca trả lời.
"Không biết. Yêu càng sâu thì tổn thương sẽ càng nặng, và càng không thể tha thứ."
"Vậy nên A Trăn à, nếu như một ngày nào đó anh giống người bạn của mình, thì chúng ta coi như xong rồi. Tất cả xem như kết thúc."
Ngày mười một tháng Giêng, một phiên bản mới của vụ bê bối Thẩm Linh Lung đã được truyền thông Hồng Kông tung ra. Thẩm ngọc nữ cuối cùng phải tổ chức cuộc họp báo dưới áp lực của dư luận. Cô ta vừa giải thích vừa sụt sùi trong nước mắt ngắn dài, người ở cùng cô ta vào đêm ba mươi đó là Thời Khải. Họ đã quen biết nhau gần một tháng, trong lúc đó có phát sinh hảo cảm, đến đêm ba mươi, ngọn lửa âm ỉ suốt một tháng bỗng bùng cháy dữ dội, thành thử mới để xảy ra cớ sự ấy. Thẩm ngọc nữ rất chân thành xin lỗi Ôn Ngôn Trăn vì đã bị cuốn vào câu chuyện này.
Xem xong đoạn video đó, Phạm Ca chẳng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm gì. Ngược lại, cô chợt thấy đau lòng, đáng lẽ ra người Thẩm Linh Lung nên