Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn vừa dứt lời, Phạm Ca liền quay qua nhìn Lạc Trường An. Gò má con bé đỏ ửng, bàn tay cầm chiếc cốc khẽ run, giọng nói kích động.
"Ôn Ngôn Trăn, anh nói thật chứ? Ôn Ngôn Trăn, anh không trêu tôi đấy chứ?"
Cô Ôn ngồi bên cạnh như bị sững sờ trước viễn cảnh khoa học mà Ôn Ngôn Trăn vẽ ra, sau khi phản ứng kịp vội vàng nói: "A Trăn, vậy con còn chờ gì nữa?"
Ôn Ngôn Trăn ôm bả vai bà, ân cần giải thích: "Cô à, trên đời này có biết bao là bệnh nhân suy tim bẩm sinh. Cô nghĩ trái tim nhân tạo là sản phẩm sản xuất hàng loạt sao ạ? Cũng chính vì điều kiện có hạn nên mỗi năm người ta chỉ thực hiện có hai cuộc phẫu thuật thôi cô à. Danh sách cấy ghép tim đã đầy nghẹt từ đời nào rồi. Vả lại, không phải cứ có tiền là được nằm trong danh sách đó đâu. Ngay cả một đứa trẻ ở Mỹ mở miệng ra cũng có thể nói nhân quyền, như việc xếp hàng thanh toán ở siêu thị chẳng hạn, bọn chúng tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai chen ngang."
Nói xong, anh quay qua nhìn Phạm Ca, ánh mắt nhấp nháy tinh nghich.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, cô và Ôn Ngôn Trăn, vẫn ngồi im bất động. Phạm Ca lười phải di chuyển, nhấc mí mắt hỏi:"Ôn Ngôn Trăn, anh có cách đúng không?"
"Anh đương nhiên là có. Nếu như mọi việc thuận lợi, Lạc Trường An có thể vào sở nghiên cứu ngay trong năm nay, đồng thời cũng có thể tiến hành phẫu thuật vào mùa thu."
"Anh muốn gì?"
"Cũng không có gì nhiều, anh chỉ muốn chúng ta quay lại như trước kia."
Phạm Ca đứng lên, cầm ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt Ôn Ngôn Trăn. Những giọt nước chảy dọc xuống mặt anh, nhưng anh chẳng buồn lau đi, chỉ im lặng nhìn cô.
Ánh mắt đó làm Phạm Ca nhớ đến mùa đông năm ấy, cậu thiếu niên nhìn chăm chăm vào bố mẹ mình với đôi mắt chết lặng, hai con người đang hò hẹn với tình nhân riêng của họ chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Phạm Ca nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Bởi cô biết chỉ cần nhìn thêm chút nữa thôi, trái tim Thánh mẫu trong cô sẽ bắt đầu quấy phá, bành trướng từng chút một, để rồi kìm lòng không đậu mà chỉnh lại mái tóc giúp anh, sau đó sẽ giống như chú cún nhỏ nép vào lòng anh, khờ dại nói, "A Trăn, em đồng ý với anh sẽ quên hết mọi chuyện trước kia."
"Ôn Ngôn Trăn, chỉ trong vòng mười phút, anh đã tự tay cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của chúng ta."
"Em nghĩ rằng tôi muốn vậy ư? Những lần tôi ăn nói khép nép như thằng hèn trước mặt em, em cho tôi câu trả lời thế nào? Xuất ngoại, du học? Em cho tôi câu trả lời thế này phải không?"
Ôn Ngôn Trăn đứng phắt dậy, bước thẳng đến chỗ Phạm Ca, đập mạnh tờ giấy xuống trước mặt cô, dữ tợn nói.
"Lạc Phạm Ca, tôi ghét em biến tôi thành một thằng khúm núm sợ sệt thế này! Từ nay về sau, em đừng mong tôi làm loại chuyện điên khùng này thêm lần nào nữa."
Bàn tay anh hung dữ đập vào bảng kê khai: "Đây là thời gian biểu của chúng ta, ở trên có ghi chú rõ ràng lúc nào đính hôn, kết hôn, sinh con. Em ngồi mà đọc kỹ cho tôi."
"Cái suy nghĩ muốn xuất ngoại du học vớ vẩn gì đó cũng vứt hết cho tôi. Ôn Ngôn Trăn tôi không cần một người vợ học cao biết rộng."
Trên đường trở về phòng, cô bỗng có cảm giác tất cả mọi hốt hoảng trong thời gian này tựa như một giấc mộng hoang đường. Bằng không...tại sao cô và Ôn Ngôn Trăn lại đi tới bước đường này cơ chứ? Nếu đổi lại là trước kia, có đánh chết Phạm Ca cũng không đời nào tin.
Suy cho cùng là ai sai? Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?
Lúc đi gần đến phòng mình, Phạm Ca nhìn thấy Lạc Trường An đang tựa người trên ngưỡng cửa, ngón tay kẹp điếu thuốc nhỏ, khuôn mặt vì sặc thuốc lá mà đỏ bừng cả lên, nhưng con bé vẫn cố làm ra vẻ phong tình vạn chủng, quyến rũ người khác.
Sau khi thoát khỏi dòng suy nghĩ mông muội, Phạm Ca giật lấy điếu thuốc trong tay Lạc Trường An ném mạnh xuống đất, rồi lấy chân di di đầu thuốc còn cháy dở.
"Chị lại muốn dạy dỗ tôi ư?" Lạc Trường An nhún vai: "Tôi đã nghe trộm được đoạn đối thoại của chị và Ôn Ngôn Trăn, nghe xong thật con mẹ nó tự ái. Chỉ vì muốn ngăn chị đi du học mà loại chuyện đó anh ta cũng làm được. Đúng là nực cười, chẳng lẽ đây chính là yêu hận tình thù trong truyền thuyết ư?"
"Đúng là nực cười thật." Phạm Ca gật đầu.
Lạc Trường An vỗ vỗ ngực mình: "Phạm Ca, nếu anh ta còn dám uy hiếp chị như vậy nữa, chị cứ cho thẳng anh ta một bạt tai! Nói Lạc Trường An này không hề thích thú với cái việc cấy cái hộp nhảm nhí gì đó vào ngực mình đâu, bảo anh ta phắn đi."
"Vả lại," Lạc Trường An ngả đầu lên vai Phạm Ca, thanh âm ngọt ngào như kẹo đường: "Em cũng không thích Phạm Ca làm chuyện đó vì em."
"Nhưng chị thích." Phạm Ca bật cười: "Trường An, em không biết ư? Phụ nữ là một sinh vật kỳ lạ. Mỗi khi đàn ông dùng phương thức lạ lùng để biểu đạt tình yêu của họ, phụ nữ ngoài miệng sẽ nói không thích, nhưng trong lòng lại rất khoái chí."
"Hơn nữa, Trường An à, nếu chị làm như vậy, không biết có nhận được lời cảm ơn từ người phụ nữ tên Chu Bình không nữa. Cũng chỉ vì là vết nhơ trong đời mẹ em nên bà ấy mới ghét chị tặng em mấy món quà hồi nhỏ không phải ư? Bây giờ, chị tặng lại cho con gái bà ấy lễ vật này, sợ rằng bà ấy cầu còn không được. Vậy thì cứ xem như lần này đã trả hết nợ vậy, bà ấy cũng chẳng thể thanh cao được nữa."
Phạm Ca kề mặt tới gần Lạc Trường An, học theo khẩu khí của con bé, nói: "Trường An này, đến lúc đó em nói xem, mẹ em có trả lại cho chị một lời cảm ơn không nhỉ?"
Lạc Trường An chầm chậm rời khỏi vai cô.
"Phạm Ca, thì ra chị vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó."
Phạm Ca nhìn thẳng vào mắt con bé, hỏi gắt.
"Lạc Trường An, hai mươi năm cuộc đời đấy, liệu em sẽ không dao động ư? Nói không chừng cuộc sống trong tương lai sẽ giống như những gì Ôn Ngôn Trăn nói, có lẽ chúng ta sẽ được thưởng thức buổi nhạc hội của người ngoài hành tinh trên Trái Đất chẳng hạn."
"Em thật sự không do dự chút nào sao?"
Lạc Trường An rũ mắt, lùi ngược lại, lẩm bẩm trong miệng, "Em không quan tâm, em không quan tâm..."
~~~~~~~~~~~
Ba hôm sau, Ôn Ngôn Trăn dẫn mấy vị khách người Mỹ tới. Bọn họ mang theo những thiết bị tiên tiến nhất để khám sức khỏe toàn diện cho Lạc Trường An. Ban đầu, con bé vô cùng bài xích, bài xích đến nỗi họ vừa mới đụng đến người nó thôi nó đã chửi ầm cả lên. Cuối cùng, Ôn Ngôn Trăn phải lên tiếng khuyên bảo, "Lạc Trường An", khi ấy con bé mới ngoan ngoãn phối hợp.
Khoảnh khắc đó, Phạm Ca bỗng nhớ đến chiếc cầu vồng rực rỡ mà Lạc Trường An từng nói, phải chăng Lạc Trường An lại bị khuất phục dưới ma lực của những gam màu tươi sáng ấy lần nữa? Ánh sáng của cầu vồng thật đẹp, nhưng muốn nhìn thấy cầu vồng thì phải biết chấp nhận những cơn mưa...
Những vị khách người Mỹ sau khi lấy mẫu máu và lớp tủy trong tóc của Lạc Trường An thì về nước ngay.
Ngày hôm sau, phía bên Mỹ gọi điện đến cho Phạm Ca, thông báo với cô rằng mùa thu năm nay đã có thể cho Lạc Trường An phẫu thuật. Mười phút sau khi nhận điện thoại, Phạm Ca gọi điện đến cho đơn vị