Dịch: Duẩn Duẩn
Sắc trời tờ mờ sáng như màu bụng cá mập. Hiện trường hỏa hoạn đã được dập tắt, bốc lên từng cột khói lớn che phủ nửa khoảng trời. Không biết gió từ đâu thỉnh thoảng thổi tới phơi bày một cảnh tượng hoang tàn, đìu hiu, càng lại gần lại càng thấy khắp nơi toàn là phế tích.
Phạm Ca đứng chết lặng như thể vừa mới bước vào một cảnh tượng trong bộ phim khoa học viễn tưởng, một khung cảnh tuyệt vọng không tả nổi.
Những hàng dây cuộn cảnh báo bao quanh khu phế tích, các nhà báo, truyền thông ở hiện trường, cùng với nét mặt đau thương của mọi người, xe cứu hỏa màu đỏ, nhân viên y tế bận rộn, tiếng trẻ con gọi cha, tiếng vợ gấp gáp gọi chồng, giọng nói già mua mệt mỏi của những người mẹ cầu nguyện trên ti vi, hết thảy đều làm mắt và tai Phạm Ca đau đớn.
Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt thều thào của chính mình, "A Trăn, A Trăn, anh đang ở đâu, anh đang ở đâu?"
Nếu không phải vì gió biển lạnh lẽo làm cơ thể cô run rẩy thì Phạm Ca sẽ nghĩ rằng đây chính là giấc mơ khủng khiếp nhất mà cô từng có. Rõ ràng, mới đêm qua Ôn Ngôn Trăn còn gọi điện thoại cho cô, mặc dù cô chẳng để tâm đến những lời anh nói.
Tại sao cô lại không muốn nghe những gì A Trăn nói? Ồ, đúng rồi, Phạm Ca nhớ ra rồi, gần đây cô và Ôn Ngôn Trăn đang xảy ra xung đột, xung đột một cách kỳ lạ.
Phạm Ca vẫn đứng im ở đó, cô cảm thấy mình nên đứng thế này. Nếu Ôn Ngôn Trăn đi tới trước mặt cô, Phạm Ca sẽ nói anh rằng "A Trăn à, anh mau mặc áo cho em đi! Em lạnh sắp chết rồi."
Dường như Phạm Ca thấp thoáng nghe thấy tiếng Lạc Trường An đang trò chuyện với ai đó. Sau một lúc, giọng của con bé trôi tuột đi xa. Một lát sau, bên tai cô lại vang lên một giọng khác.
Một giọng rất chững chạc: Cho hỏi cô là cô Lạc phải không?
Đó là một anh cảnh sát.
"Anh ơi, anh có thể đưa tôi đi tìm A Trăn với được không?" Phạm Ca dè dặt hỏi.
Thần kỳ làm sao khi anh cảnh sát ấy gật đầu đồng ý. Phạm Ca đi theo phía sau lưng anh ta, trong lòng không kìm được trộm nghĩ, người này chắc chắn là siêu nhân biến hình, anh ta sẽ cứu A Trăn của cô, nói không chừng A Trăn của cô bây giờ đang trốn ở một chỗ nào đó, và cũng có lẽ anh ta đã giấu anh ấy trên Tòa tháp Ngân hàng Trung Quốc rồi chẳng hạn. Người ta nói, các siêu anh hùng thường có sở thích đặc biệt với một số tòa nhà mang kiến trúc độc đáo và biểu trưng của thành phố.
Anh chàng "siêu nhân" này thật sự đã đưa cô đi gặp Ôn Ngôn Trăn.
Phạm Ca đi theo sau lưng anh cảnh sát đến một đống đổ nát được bao quanh bởi các băng rào chắn cảnh báo. Nơi tàn tích không một bóng người. Một số vật thể bị lửa thiêu rụi vừa mới được dập tắt bốc khói xanh nghi ngút, trong không khí tràn ngập mùi cháy sém làm Phạm Ca bị ngạt không thở nổi.
Dừng lại giữa trung tâm đống đổ nát, anh cảnh sát quay đầu nhìn Phạm Ca. Thoạt nhìn anh ta có một khuôn mặt hiền lành và tốt bụng, nhẹ nhàng nói với cô.
"Cô Lạc à, cô gọi tên anh ta đi. Chỉ cần cô gọi tên, anh ta sẽ xuất hiện."
Chỉ cần cô gọi tên, anh ta sẽ xuất hiện. Hình như anh cảnh sát này thật sự coi mình thành siêu nhân mất rồi. Rõ ràng trên TV đã nói là thương vong nặng nề. Mà một khi TV đã nói như vậy, thì chắc chắn sẽ là thương vong nặng nề!
Anh cảnh sát nói xong thì đi mất, bỏ lại mình Phạm Ca đứng ngơ ngác ở đó. Bầu trời sáng dần lên, từ màu bụng cá mập chuyển thành màu xanh ngọc bích.
Phạm Ca run rẩy, gồng mình hét lớn. Cô chỉ sợ anh không nghe thấy tiếng mình.
Ôn--Ngôn--Trăn! Ôn Ngôn Trăn!
Tiếng Phạm Ca to đến mức cả thế giới có thể nghe thấy.
Và tất nhiên Ôn Ngôn Trăn cũng sẽ nghe thấy, vì thế anh đã xuất hiện, từng bước từng bước đi về phía cô, tóc tai rối bời, đôi mắt đỏ quạnh, mặt mũi bám đầy bụi đất.
Anh dừng lại trước mắt Phạm Ca. Giây phút ấy thực sự giống như bức tranh mà cô đã tưởng tượng trong đầu. Anh cởi áo ngoài ra, khoác lên vai Phạm Ca, sau đó ôm cô vào ngực, và giọng nói vẫn giống như mọi khi.
Ôn Ngôn Trăn có một chất giọng rất dễ nghe, từ nhỏ đã êm tai như vậy. Theo như cô nhớ thì anh thậm chí còn không hề có giọng khàn khàn như vịt đực giống mấy cậu thanh niên mới lớn khác. Phạm Ca nghĩ, chắc có lẽ chính vì chất giọng bình lặng, điềm đạm đó mà cô đã yêu anh. Và chắc có lẽ cô đã si mê giọng nói ấy từ hồi còn be bé thơ dại.
"Vụ hỏa hoạn xảy ra vào lúc 11 giờ 30. May mắn thay, mọi người đã kịp thời phát hiện và thoát ra. Chỉ có một cặp vợ chồng già bị thương trong ký túc xá, ông bà là hai người cuối cùng thoát ra khỏi đó. Vết thương của bà lão tương đối nhỏ, nhưng ông lão thì khá nghiêm trọng, vì ông lão phải vào phòng lấy chăn tẩm ướt chùm lên cho bà lão."
"Cặp vợ chồng già này là nhân viên đã nghỉ hưu của xưởng tàu. Bà lão là một bệnh nhân chết não. Hồi ấy mọi người xung quanh đều khuyên ông nên để bà ra đi thanh thản, ngay cả con gái ông cũng nói như vậy. Nhưng ông lão luôn vui vẻ nói rằng: Không có việc gì đâu, bà nhà tôi không khóc cũng chẳng ầm ĩ, cùng lắm là chiếm một cái giường lớn thôi. Đến khi trận hỏa hoạn xảy ra, ông lão bèn bỏ bà ấy vào một cái rương lớn, sau đó gồng mình cõng bà ấy ra ngoài."
"Lúc đưa bà ấy ra ngoài, ông lão gần như mất đi hai chân của mình. Anh nói với ông rằng: Trong y học, người chết não không giống với người thực vật, người thực vật còn có cơ hội tỉnh lại nhưng người chết nào thì không có bất kỳ khả năng nào."
"Ông lão thực sự rất bế tắc. Ông nói với anh rằng: Ông biết chứ, bác sĩ cũng đã nói với ông không biết bao nhiêu lần."
Toàn bộ khu đổ nát rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Phạm Ca nghĩ chỗ này chỉ còn mỗi cô và Ôn Ngôn Trăn. Giọng nói trầm ấm của anh vang vọng bên tai cô, giống như trước đây rất lâu, cô từng ngồi trong một ngôi chùa ở Thái Lan, lắng nghe tiếng tụng kinh như thật mà giả của các vị sư.
"Phạm Ca, em đoán xem ông lão ấy đã nói gì với anh?" Ôn Ngôn Trăn hỏi nhỏ bên tai cô.
"Ông ấy nói gì ạ?" Phạm Ca hỏi.
"Những gì ông ấy nói có hơi buồn cười chút đấy. Ông nói rằng: Vợ ông là người phụ nữ có tính tình trẻ con, là một bà già hay giận dỗi. Hễ nói với bà một câu nặng lời là bà sẽ không vui ngay. Một khi không vui thì sẽ u uất cả buổi trời, có khi đến cả một hai tháng liền. Nên nếu bà ấy mà biết ông bỏ rơi bà ấy thì bà ấy sẽ giận đến mức nào chứ."
"Phạm Ca à, những lời ông lão nói khiến anh phải suy ngẫm một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu được. Vì vậy anh đã cầu xin một người bạn của bố, về sau mới có câu thương vong nặng nề từ những người đưa tin."
Phạm Ca nghe đến hoang mang rối bời.
"Phạm Ca à, trước tiên anh xin em đừng tức giận. Nói xong em muốn mắng, muốn tát hay nhổ nước miếng vào mặt anh cũng được. Anh chỉ mong em chịu nghe hết những gì anh nói."
"Trước khi em đến, anh đã suy nghĩ rất lâu, nếu như anh là ông lão ấy, liệu có thể vứt bỏ em rồi thoát khỏi đám cháy đó một mình được không? Câu trả lời là không, nó giống như một suy nghĩ mặc định trong đầu anh vậy."
"Cũng vì người nằm trên giường là Phạm Ca nên anh lại càng không thể để em bị thiêu rụi. Anh không muốn biến em thành một bó củi đen húm, như vậy thật xấu xí biết bao! Nếu có chết thì cả hai chúng ta cùng chết."
"Trong khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên ngộ ra một điều. Không phải ngày hôm đó em hỏi anh tình yêu là gì sao? Anh nghĩ