Dịch: Duẩn Duẩn
"Anh là ai?"
Vào đúng mười hai giờ đêm Giáng Sinh, tiếng chuông nhà thờ bắt đầu ngân vang. Trong một đêm bình an như vậy, có một người đàn ông gọi cái tên "Heo Phạm" bằng tiếng mẹ đẻ đến bên cạnh cô.
Bấy giờ Phạm Ca đang nằm ườn trên lưng Ôn Ngôn Trăn, mới nãy vì quá lười biếng nên cô mè nheo bắt Ôn Ngôn Trăn cõng cô, lúc này cô định bụng trượt xuống, song, phát hiện chồng cô dường như không muốn, Phạm Ca phải giãy giụa một lúc anh mới chịu buông ra.
Sau khi trượt xuống khỏi lưng Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca dợm bước về hướng người đàn ông vừa mới gọi cô là Heo Phạm kia. Đến khi đến trước mặt anh ta, cô dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, đường nét trên khuôn mặt vô cùng cương nghị, vóc người rắn rỏi, mạnh mẽ.
"Anh là ai?"
"Anh là Âu Hàng, là anh Đại Âu của Heo Phạm."
Anh Đại Âu của Heo Phạm ư? Phạm Ca lẩm bẩm, kinh ngạc nhìn người đàn ông xuất hiện một cách đường đột này.
Anh ta gật đầu nặng nề: "Phải, là anh Đại Âu của Heo Phạm."
Người đàn ông rũ mi, ôn hòa nhìn Phạm Ca bằng đôi mắt hiền lành sáng ngời, đoạn dịu dàng mỉm cười, giơ tay lên. Chẳng hiểu sao khi anh ấy nhấc tay, cơ thể cô cứ như bị một thế lực kỳ lạ thúc giục nhón chân lên, cả người nghiêng về phía trước, để rồi bàn tay người đàn ông thành công rơi trên trán cô. Anh ấy nuông chiều xoa tóc mái cô, không kìm được cười tít mắt.
Động tác ăn khớp thế này dường như đã từng được cất giữ trong trí nhớ của cô rất lâu về trước. Phạm Ca trộm nghĩ, chắc hẳn trước đây cô rất thích động tác này.
Đêm Giáng Sinh hiền hậu như khuôn mặt của ông già Noel. Trước khuôn mặt đó, mọi người đều cảm thấy yên bình và thỏa mãn. Có người nói, đây là cách giải thích của người Bắc Âu về mỗi mùa Giáng Sinh.
Đêm Giáng sinh ấy, Phạm Ca như được sưởi ấm bởi những cảm xúc không tên đang quậy phá trong lòng. Cô nói với người đàn ông ấy rằng:
- Thưa Âu tiên sinh, tôi là người mất trí nhớ. Mặc dù không còn nhớ những chuyện trước kia, nhưng tôi biết chắc hẳn anh và tôi có một mối quan hệ rất tốt. Ngay tại đây, tôi cũng muốn nói với anh một tiếng xin lỗi, vì tôi thật sự không nhớ anh là ai.
"Không sao hết, Phạm Ca à. Chỉ cần anh nhớ em là đủ." Âu Hàng cúi người, nheo mắt nhìn chăm chú khuôn mặt cô.
Vẫn là đôi lông mày cong cong ấy, cho dù là khi tức giận, những đường nét trên khuôn mặt trông vẫn tươi tắn làm sao. Thượng đế ban cho cô một nét mặt hạnh phúc, nhưng lại tặng cô một đời khổ đau.
Lạc Phạm Ca thực sự là một cô gái kỳ lạ.
"Âu tiên sinh..."
"Suỵt! Đừng gọi anh là Âu tiên sinh." Âu Hàng lại xoa tóc cô: "Trước đây em luôn gọi anh là anh Đại Âu, bây giờ cũng có thể gọi như thế."
Âu Hàng ngẩng đầu, trông qua bả vai Phạm Ca đối mắt với Ôn Ngôn Trăn. Vẻ mặt cậu ta giờ phút này trắng bệt như mùa tuyết rơi ào ạt ở Petersburg vậy.
Vì muốn ngăn cản anh xuất hiện mà tên này đã vây hãm anh ở Nga mấy năm trời. Sau khi trải qua bao gian nan vất vả mới có thể đứng được ở sân bay Bắc Kinh, Âu Hàng đã nghĩ, nếu anh không đâm cho Ôn Ngôn Trăn một nhát thì đúng là uổng công anh suốt bao năm qua, và sự thật thì trong ba lô của anh có giấu một con dao gọt trái cây, bất cứ lúc nào cũng có thể chào đón cậu ta một nhát. Thế nhưng, chỉ trong khoảnh khắc...
Chỉ trong khoảnh khắc khi người đàn ông cõng người con gái bước lên từng bậc thang, dịu dàng trò chuyện tỉ tê, còn cô gái trên lưng thì bật cười khúc khích, dưới ánh đèn của đình viện, hình ảnh ấy trông ấm áp xiết bao, ấm áp đến nỗi Âu Hàng phải nhìn đến ngây người.
Phạm Ca có rất nhiều kiểu cười, có đôi lúc thật lòng mà cũng có khi giả dối. Trước đây, khi còn là con gái nuôi nhà họ Ôn, trên môi em luôn chực nở một nụ cười lễ phép và chuẩn mực, thế nhưng sau lưng họ lại là nụ cười miễn cưỡng qua quít. Âu Hàng biết rõ đằng sau những nụ cười ấy là khát khao muốn chứng minh cho mọi người biết em đang sống rất tốt, rất vui vẻ và hạnh phúc giống như bao người con gái khác!
Có đôi lúc thi thoảng, em cũng có nụ cười thuộc về riêng em, một nụ cười tinh khôi và nghịch ngợm, với đôi mắt lúng liếng yêu kiều và chiếc má lúm khắc sâu trên gò má hồng hào đầy đặn. Đó là khi em may mắn mua được món đồ rẻ tiền ở một khu chợ lớn, là khi món ăn anh làm hợp với khẩu vị của em, là khi A Trăn của em gửi về cho em một bưu kiện từ nước Nga xa xôi lạnh giá.
Còn nụ cười thỏa mãn ước nguyện đó của em là vì ai? Là ai đã cho em nụ cười đó? Liệu có phải là người đàn ông đang cõng em trên lưng hay chăng?!
Thời khắc Âu Hàng nhìn Ôn Ngôn Trăn với đôi mắt sắc lẹm, cậu ta cũng bắn ánh mắt như tia lửa đạn về phía anh. Hai người đàn ông cao ngang nhau, cùng một người phụ nữ thấp bé đứng ở giữa.
Bầu không khí ấm áp trong nháy mắt biến thành cuộc đấu mắt giữa hai người đàn ông. Phạm Ca cảm thấy có gì đó không ổn, định mở miệng bảo chúng ta vào nhà thôi thì bị hai người đàn ông cắt đứt ngay tức thì. Người ngắt lời cô trước là Âu Hàng.
"Phạm Ca ngoan, em mau vào nhà đi. Anh có vài điều muốn nói với Ôn tiên sinh."
Âu Hàng vừa dứt lời, Ôn Ngôn Trăn cũng nối gót theo sau.
"Phạm Ca à, em vào nhà trước đi. Hôm nay nhà mình có khách, cần chuẩn bị để tiếp đón nồng hậu."
Phạm Ca cảm thấy có gì đó là lạ. Hai người đàn ông này cho cô cảm giác bản thân không khác gì mèo con hay cún con vậy, họ như thể đều đang dỗ dành cô, "Bé yêu à, phải ngoan ngoãn, nghe lời nhé!" và nếu cô nghe lời ai thì sẽ thuộc về người đó.
Phạm Ca vẫn đứng im lìm, chọt chọt hai ngón chân vào nhau, cho đến khi Ôn Ngôn Trăn ôm lấy bả vai cô, dịu giọng nói ,"Em ngoan nào, mau vào nhà đi, ngoài này trời lạnh lắm!"
Khi ấy Phạm Ca mới gật đầu, cô liếc mắt nhìn Âu Hàng rồi chậm chạp bỏ đi. Lúc đi được một đoạn khá xa còn cố ý quay đầu lại nhìn, hai người đàn ông đang đi về hướng gara.
Trong nhà để xe, hai "đấu sĩ" bắt đầu lời mào đầu:
Âu Hàng: "Ôn Ngôn Trăn, cậu nghĩ có thể nhốt tôi ở Nga cả đời ư?"
Ôn Ngôn Trăn: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ nhốt anh cả đời. Nếu như tôi muốn, anh đã chẳng có khả năng đứng trước mặt tôi lúc này."
Âu Hàng đấm một cú thật mạnh vào mặt Ôn Ngôn Trăn.
Ôn Ngôn Trăn không hề né tránh, còn hống hách nói, "Anh là người rất quan trọng với Phạm Ca nên nhốt anh tôi cũng không thoải mái gì."
Âu Hạng lại dộng cho cậu ta một cú nữa. Lần này còn ác hơn so với lần trước, một cú đấm trái chính hiệu. Tôi cũng không thoải mái gì? Thật con mẹ nó nực cười!
Lực công kích của cú đấm khiến Ôn Ngôn Trăn phải lùi lại