Dịch: Duẩn Duẩn
Phạm Ca chậm rãi vươn tay ra, cẩn thận rút chiếc ví da dưới gối lên. Lúc mở chiếc ví ra trái tim cô không kìm được nhảy bang bang trong lồng ngực như thể thứ cô đang cầm trên tay là chiếc hộp Pandora vậy.
Phạm Ca từ từ mở ra.
Chết tiệt! Đàn ông đúng là những niềm đau mà! Trong ví Cố Tử Kiện nhét bức hình của một người phụ nữ gợi cảm với bộ ngực khủng. Cô thật sự không ngờ Cố Tử Kiện cũng thích kiểu nữ thần gợi cảm như Beyonce đấy. Phạm Ca rất muốn đập chiếc ví vào đầu anh ta vài phát cho tỉnh ra, đúng là sở thích xấu khó bỏ! Đang định gấp ví lại thì Phạm Ca phát hiện bên dưới bức ảnh của Beyonce có một góc nho nhỏ lòi ra.
Rút góc nhỏ đó ra là một tấm hình khác.
Phạm Ca ngồi trên sàn nhà, tựa đầu vào giường của Cố Tử Kiện. Hóa ra anh ta không nói dối cô. Phạm Ca lại nhìn chăm chăm tấm hình ấy lần nữa, với bối cảnh vào buổi đêm và khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ có mái tóc đỏ rượu, đang ngây người nhìn về xa xăm. Cô gái trong tấm hình bị khuất vào màn đêm, chỉ lộ ra những đường nét mơ hồ.
Phạm Ca sờ lên mặt mình, từ lông mày xuống mắt, mũi, miệng, càng đi xuống lại càng thấy đường nét khuôn mặt mình trùng với đường nét của cô gái ấy. Nếu tóc của cô cắt ngắn đi và cũng nhuộm màu đỏ rượu thì...
Không, không phải, cô sẽ không bao giờ nhuôm tóc của mình thành màu đỏ rượu.
Màu tóc của cô gái trong hình rất phù hợp với các nhân vật trong truyện tranh. Nếu cô mà nhuộm màu tóc ấy, mọi người trên phố sẽ nhìn chằm chằm vào cô ngay. Phạm Ca ghét bị người khác nhìn chằm chằm.
Tuy nhiên cô cũng có thể cân nhắc chơi khăm Ôn công tử một lần, thử nhuộm màu tóc này xem có thể dọa nổi anh hay không.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Ôn Ngôn Trăn bỗng dưng gọi điện đến.
"Giờ em đang ở đâu?" Ôn Ngôn Trăn hỏi.
"Cố Tử Kiện bị sốt, giờ em đang ở phòng anh ta." Phạm Ca thành thật khai báo.
"Phòng?!" Giọng Ôn Ngôn Trăn ngay tức khắc nâng cao đề xi ben: "Nghe đây, Lạc Phạm Ca! Bây giờ em đứng lên ngay cho anh!"
Ôn Ngôn Trăn không cho cô phản kháng. Trong chốc lát Phạm Ca không phản ứng kịp, lơ mơ làm theo lời anh nói.
"Đứng lên, đi về phía cửa phòng." Giọng điệu Ôn Ngôn Trăn như thể đang ra lệnh cho đám nhân viên quèn của mình: "Mở cửa, đi ra ngoài."
"Có làm theo lời anh nói không đó?"
"Em có." Phạm Ca trả lời giòn giã, thiếu điều thêm câu Thưa thủ trưởng nữa thôi!
"Ngoan lắm! Em làm đúng rồi đấy."
Đến khi Phạm Ca ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện mình đã đứng ngoài cửa phòng của Cố Tử Kiện mất rồi.
"Ôn Ngôn Trăn!" Phạm Ca giậm chân, tức chết cô mất!
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của anh, cưng chiều nói: "Phạm Ca à, anh ghét em chăm sóc gã đàn ông khác."
Làm gì có đâu. Phạm Ca bực mình nói: "Em không có chăm sóc anh ta."
Phạm Ca cúp máy, đứng ngẩn ở cửa, bỗng sực nhớ mình đã tha luôn cả ví của Cố Tử Kiện ra ngoài. Cô tự mắng mình một trận ra trò, mỗi lần Ôn Ngôn Trăn bỏ bùa mê thuốc lú cô, cô cứ hành động như không có não vậy.
Chồng cô dường như rất vui khi biến cô thành con lợn ngốc chính hiệu thì phải. Cô thích gì, nghĩ gì anh cũng biết. Cô muốn làm gì anh cũng xen vào giúp, cô gặp chuyện phiền não hay buồn rầu gì anh cũng đều có cách giải quyết.
Phạm Ca vỗ thật mạnh vào đầu mình, còn tiếp tục thế nữa não cô sẽ bị rỉ sét mất.
Phạm Ca mở cửa phòng Cố Từ Kiện ra, rón rén đi vào, đặt ví da về lại vị trí cũ, nhưng còn chưa kịp thủ tiêu chứng cứ phạm tội thì giây tiếp theo đã bị ôm chầm lấy.
Trước khi Phạm Ca định hình được chuyện gì đang xảy ra, cô đã bị áp xuống, nằm dưới người của anh ta, đôi môi rất nhanh bị bắt lấy.
Cố Tử Kiện cưỡng hôn cô.
Đến lúc buông ra, hai người vẫn duy trì tư thế cũ, bốn mắt nhìn nhau!
"Cố-Tử-Kiện!" Phạm Ca nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi xin lỗi!" Cố Tử Kiện mặt đỏ bừng, giọng nói vì nhiễm bệnh nghe vô cùng mong manh.
Không sao, không sao hết! Anh ta bị ốm nên mới nhầm cô với người khác. Cô hiểu, cô hiểu mà, ai bảo cô giống với cô gái ấy chứ?
"Cố Tử Kiện, lần đầu tiên gặp nhau ở sân bay, anh đã nhầm tôi với người con gái khác phải không?! Và tên của cô gái đó là Greem. Anh gọi con chồn thông mini kia là Green vì cô ấy phải không?"
Cố Tử Kiện cau mày, nhìn chằm chằm Phạm Ca, mấy giây sau, anh ta rời khỏi cơ thể cô, thuận thế nằm xuống bên cạnh cô, khàn khàn nói: "Sao em biết?"
"Tôi mới xem trộm ví của anh." Phạm Ca nhìn chăm chú lên trần nhà, giọng nói như trôi tuột về miền xa thẳm: "Cố Tử Kiện à, đôi khi trực giác của phụ nữ rất chính xác."
Sau một lúc im lặng, Cố Tử Kiện hỏi cô: "Em có muốn nghe câu chuyện hôm qua nữa không?"
Trong tiềm thức Phạm Ca muốn từ chối. Cô luôn cảm thấy câu chuyện mà Cố Tử Kiện kể quá bi thương mà cô lại là người không thích những câu chuyện buồn bã.
Cố Tử Kiện không cho Phạm Ca cơ hội từ chối.
"Hồi còn bé nhà tôi chỉ có bốn bức tường nhỏ, bố mẹ tôi mất vì một tai nạn xe nên chúng tôi nhận được kha khá tiền bồi thường. Cho đến khi trong tay chỉ còn lại mấy đồng bạc lẻ, anh em tôi mới cảm nhận được sâu sắc thế nào là tình người ấm lạnh. Rồi khi dần lớn lên, cuộc sống ngày càng kham khổ, vào lúc chúng tôi tưởng chừng như sắp không vượt qua nổi, cậu của tôi đã dẫn một người đàn ông Hồng Kông đến, ông ta nhìn tôi hồi lâu, rồi hỏi tôi có muốn thành công hay không, có muốn sống một cuộc sống hạnh phúc hay không."
"Ông ta nói với chúng tôi rằng, muốn có một cuộc sống sung sướng thoải mái thì phải biết trả giá. Thời điểm đó, khi chỉ mới mười sáu tuổi, tôi đã nhận thức được sức mạnh hủy diệt của nghèo đói kinh khủng đến thế nào, nên tôi đã đồng ý với yêu cầu của ông ta."
"Vì vậy mới có cuộc hành trình trả ơn mà tôi đã kể với em hôm qua."
"Trên thế này có rất nhiều phụ nữ khoác lên vẻ ngoài những bộ quần áo xinh đẹp sáng bóng, nhưng càng xinh đẹp gọn gàng thì linh hồn của họ càng cô đơn. Họ không thể kết bạn với những cô gái bình thường, bởi tình bạn giữa họ là sự cạnh tranh gay gắt, chỉ cần một lần thất thố sẽ trở thành chuyện trà dư tửu hậu trong miệng người đời mãi mãi. Đặc điểm chung của những người phụ nữ này là họ có rất nhiều tiền."
"Vì vậy một nghề mới đã ra đời nhằm vào đối tượng những người phụ nữ như vậy, và những người làm nghề đó đều có chung một cái tên là đàn ông. Những tên đàn ông này càng đẹp trai, vạm vỡ, biết ăn nói, công phu ở trên giường càng tốt, biết lắng nghe vào những lúc phụ nữ cần lắng nghe thì lại càng được yêu thích. Họ là một nhà ảo thuật khi phụ nữ muốn thoát khỏi sự cô đơn, và cũng chính là báu vật khi phụ nữ cần an ủi về thể xác."
"Phạm Ca, tôi chính là người đàn ông như vậy."
Phạm Ca choáng váng.
"Sao thế? Dọa em sợ rồi ư?" Trong giọng nói của Cố Tử Kiện thấp thoáng đau thương.
Phạm Ca lặng lẽ áp tay mình lên mu bàn tay Cố Tử Kiện, tay anh ta hơi lạnh, rõ ràng là một người bệnh, sao có thể lạnh như thế được. Phạm Ca lại tăng thêm lực, nhưng nhanh chóng bị Cố Tử Kiện cầm ngược lại.
Qua một lúc, Cố Tử Kiện lại trở về với anh chàng miệng lưỡi