Dịch: Duẩn Duẩn
Chủ nhật tuần này Kim Tú Viên hơi bất ngờ khi không thấy Ôn Ngôn Trăn trên bàn ăn sáng. Ông chủ nhà là người chồng vô cùng gương mẫu, một tuần làm việc hết sáu ngày, chỉ dành đúng một ngày để nghỉ ngơi. Nếu như không phải là chuyện bất đắc dĩ, anh tuyệt đối sẽ không đi làm vào chủ nhật.
Mọi người thường hay nói Ôn Ngôn Trăn là hình mẫu quý ông tiêu chuẩn, hiềm một nỗi điều này lại chỉ giới hạn trong phạm vi với vợ của anh. Chủ nhật nào anh cũng ở riêng với vợ mình, dành thời gian nghiên cứu các món ăn cho thực đơn buổi chiều, sau đó sẽ dịu dàng hỏi ý kiến cô ấy. Không những thế anh còn đích thân lái xe đến tiệm mua hoa, rồi tự tay xuống hầm rượu chọn một chai vang đỏ ngon nhất. Trong bữa cơm phát một bản nhạc nhẹ, dưới bầu không khí hài hòa rót cho vợ mình một ly rượu. Tất cả đều phải được sắp xếp một cách tinh tế và sang trọng nhất. Mỗi lúc như vậy anh sẽ vừa dùng bữa vừa nhẹ giọng trò chuyện với Phạm Ca, thế nhưng người đang nghe là vợ anh lại chẳng hề để tâm chút nào.
Kim Tú Viên vẫn nhớ như in lần đầu tiên đến gia đình này, cô còn tưởng đây chỉ là việc nhất thời trong lúc Ôn Ngôn Trăn tâm huyết sôi trào thôi chứ.
Song đến mãi sau này, khi sống tạm ở đây một khoảng thời gian khá dài, cô ấy mới biết, Ôn Ngôn Trăn đã duy trì thói quen này suốt hai năm rồi, thậm chí có khi còn sớm hơn thế nữa.
Có đôi lúc Kim Tú Viên bắt gặp cảnh Ôn Ngôn Trăn đang nhẹ giọng thủ thỉ với Phạm Ca, trong lòng không hiểu sao lại trào dâng lòng thương hại chỉ thuộc về phái nữ. Ai nhìn cũng sẽ biết, rõ ràng Ôn Ngôn Trăn lúc đó giống như đang tự diễn một vai thoại, từ đầu đến cuối chỉ có mình anh nói. Dường như anh đang cố hết sức để hấp dẫn sự chú ý của vợ mình, song cô gái ấy trước sau như một chỉ mang một biểu cảm hờ hững, phảng phất như đang sống trong thế giới của riêng mình.
Ban đầu, Kim Tú Viên tiếp nhận công việc này với tư cách là một nhà tư vấn tâm lý, việc của cô là giúp nữ chủ nhân của gia đình vượt qua nỗi ám ảnh về chuyện mất trí nhớ.
Khoảng thời gian hai năm đó, người chồng tên Ôn Ngôn Trăn đã làm Kim Tú Viên cảm động không thôi. Đó là kiểu cảm động tích tụ dần dần, từ ngày này qua ngày khác mà thành.
Ôn Ngôn Trăn chưa bao giờ mang công việc về nhà. Tuy trông anh có vẻ nhàn nhã vào chủ nhật, nhưng thật ra khối lượng công việc anh phải làm mỗi ngày vô cùng đồ sộ, lúc nào cũng phải tăng ca thêm hai giờ đồng hồ mỗi tối.
Thức ăn bày trên bàn vẫn hấp dẫn người ta như cũ, có món trứng chiên vàng óng dưới ánh đèn dịu nhẹ, chiếc ly chứa sữa bò được nhập khẩu từ Thụy Sĩ và một nhành hồng tím còn đang ngậm nụ đợi khoe sắc nằm nghiêng mình trong bình cắm, những giọt nước đọng lại trên cánh hoa khiến nó trông ướt át và tươi tắn làm sao. Ánh sáng mặt trời cuối thu phản chiếu vào phòng ăn được bày trí gọn gàng từ trước làm nó trở nên rộng rãi và thoáng đãng hơn hẳn.
Hôm nay Kim Tú Viên thấy mọi thứ vẫn được sắp xếp như mọi khi, chỉ thiếu điều duy nhất là ông chủ đẹp trai quyến rũ không có ở đây, còn bà chủ thì vẫn duy trì một phong thái duy nhất - vừa cúi đầu đọc báo vừa uống sữa. Có vẻ người đàn ông thường ngồi chung bàn ăn với cô, người đàn ông thường trải qua rất nhiều bữa sáng cùng cô dường như chưa hề tồn tại.
Kim Tú Viên thở dài trong lòng, đặt chiếc túi sang bên cạnh rồi dừng lại nhìn cô chủ một lát, không không, phải nói là quan sát cô ấy mới phải.
Chuyện cho đến ngày hôm nay, sau khi đã xảy ra rất nhiều việc, trông người phụ nữ này chẳng khác người bình thường là mấy. Vào năm thứ ba sau khi mất trí nhớ, cô đã hoàn toàn thích ứng và hòa nhập được với thế giới. Thậm chí đầu năm nay cô còn mở một nhà hàng chay. Nhà hàng này được quản lý vô cùng tốt, những vị khách tới đây ăn cơm đều trở thành bạn của nhau thông qua việc trao đổi hộp thư điện tử.
Có nhiều người nói Phạm Ca đâu khác gì người bình thường đâu chứ. Trên thực tế, sau khi phân tích tình trạng của Phạm Ca, Kim Tú Viên nhận thấy mọi thứ của cô đang hồi phục rất tốt, ngoại trừ quan hệ giữa cô và Ôn Ngôn Trăn là không mấy tiến triển.
Hình như trong lòng Phạm Ca luôn chống lại một sự thật rằng cô và Ôn Ngôn Trăn chính là vợ chồng. Vì chuyện này mà trước đây Kim Tú Viên đã xảy ra mâu thuẫn với Ôn Ngôn Trăn, cô ấy khuyên anh nên tìm cho Phạm Ca một bác sĩ tâm lý. Nhưng Ôn Ngôn Trăn lại quyết liệt từ chối, anh nói rằng Phạm Ca rất bình thường, còn nói sẽ cho cô thời gian. Anh nói anh sẵn sàng chờ đợi, đợi đến khi Phạm Ca thực sự chấp nhận anh mới thôi. Anh muốn cô nhận ra anh một cách tự nhiên, chứ không phải níu kéo trí nhớ cô bằng phương pháp trị liệu của bác sĩ tâm lý.
Nếu đã vậy Kim Tú Viên còn có thể nói gì được nữa?
Kim Tú Viên thật sự rất hy vọng Phạm Ca có thể sớm chấp nhận Ôn Ngôn Trăn, sau đó cùng anh trải qua cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường. Là người ngoài cuộc, cô ấy thấy sự dây dưa không dứt của hai người đang làm lãng phí rất nhiều thời gian của đôi bên.
Nếu có thể sống một cuộc sống như những đôi vợ chồng bình thường khác thì mỗi bữa sáng Phạm Ca cũng không cần phải dùng tờ báo để che giấu sự miễn cưỡng của mình khi giao lưu với Ôn Ngôn Trăn.
Cô gái đang xem báo nãy giờ hình như đã phát hiện bản thân bị Kim Tú Viên nhìn chằm chằm quá lâu, bèn ngẩng đầu và nở nụ cười nhẹ.
Đây là nghi thức chào hỏi chỉ thuộc riêng Phạm Ca. Khi nhìn thấy bạn cô sẽ cười mỉm như thế đấy.
Phạm Ca khi cười trông vô cùng cuốn hút, cặp lông mày cong cong, ngay cả đôi mắt cũng cong thành một vầng trăng non, khóe miệng thì kéo ra hình cánh cung nhỏ. Ấy là một đôi mắt biết cười trong vắt, đủ sức xua tan hết mọi mệt mỏi và phiền muộn của người khác.
Nụ cười của Phạm Ca luôn khiến Kim Tú Viên phải cảm thán, hóa ra trên đời này cũng có người cười đẹp đến thế, khi cười lên cả bầu trời bừng sáng đến lạ.
Kim Tú Viên nghĩ, chắc có lẽ chính nụ cười này đã mê hoặc cô ấy nghe theo lời đề nghị của Ôn Ngôn Trăn mà tiếp tục ở lại, để rồi từ cô giáo phụ đạo trở thành cô trợ lý phụ trách đời sống, từ cô giáo Kim biến thành tiểu thư Kim.
Kìm lòng không đậu, Kim Tú Viên cũng trả lại cô một nụ cười tươi rói rồi đi thẳng đến chỗ dì giúp việc được Ôn Ngôn Trăn mời đến phụ trách nấu ăn cho Phạm Ca, nhỏ giọng hỏi: "Ôn tiên sinh đi đâu rồi ạ?"
Dì ấy đang thu dọn bát đũa, nghe cô hỏi vậy liền dừng lại, sau đó thấp giọng hết mức có thể nói: "Khoảng 6 giờ 30 dì tới, thấy Ôn tiên sinh vẫn đang ngồi trong phòng khách."
Đột nhiên giọng dì ấy trở nên tức giận: "Lúc dì tới thì thấy Ôn tiên sinh đang ngồi hút thuốc, tàn thuốc rơi vãi một đống lớn trên sàn. Trông dáng vẻ đó của Ôn tiên sinh, chắc chắn lại bị Ôn phu nhân chọc tức. Thế mà dì vừa mới lượn vào bếp một lát, lúc ra đã thấy Ôn tiên sinh lái xe đi mất hút. Lái nhanh đến nỗi chớp mắt