Dịch: Duẩn Duẩn
Rồi mùa thu chầm chậm đi qua, chỉ để sót lại vài chiếc lá úa vàng mạnh mẽ bám trụ trên cành cây khẳng khiu trơ trọi, nhường chỗ cho một mùa đông mới tới. Mùa đông ở Lisbon không quá lạnh như các khu vực khác ở Châu Âu, song ít nhất nó lạnh hơn Hồng Kông rất nhiều. Thời điểm đó Phạm Ca hiếm khi ra ngoài.
Ôn Ngôn Trăn nghe theo lời đề nghị của cô một tuần chỉ được về nhà một lần. Phạm Ca nhớ lúc đó cả hai đã uống say mèm.
Đêm hôm đó, bọn họ làm chuyện ấy lần thứ hai, Ôn Ngôn Trăn không hề ép buộc cô. Khi ấy Phạm Ca nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn đang đứng hút thuốc ngoài cửa sổ phòng mình, hết điếu này đến điếu khác. Không hiểu sao cô bỗng nhớ đến âm thanh "chùn chụt" mơ hồ khi anh hôn lên hai má Tiểu Cao, thế là ma xui quỷ khiến thế nào bèn đi đến cạnh anh. Thời khắc ấy Ôn Ngôn Trăn đang bị bao phủ bởi gió đêm và sương giá của Lisbon, bỗng giật mình vì câu nói của cô, "Đêm nay anh đến chỗ tôi ngủ đi!"
Về đến phòng, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Ôn Ngôn Trăn thực hiện màn dạo đầu rất đầy đủ, mùi rượu thoang thoảng trên người anh mê hoặc cô, làm cô chợt quên mất vài chuyện. Đêm hôm ấy, tất thảy cuối cùng cũng diễn ra như điều mà Cô Ôn mong muốn.
Bà thường nói, "Phạm Ca à, trí nhớ tốt quá cũng không phải là chuyện tốt!"
Mùa đông qua đi, mang theo cả cái lạnh giá cô độc của chàng, nhường chỗ cho nàng xuân yêu kiều ấm áp xuống ghé thăm dương gian. Ngoại trừ mùa đông ra, những mùa còn lại trong năm ở Lisbon đều rất dịu nhẹ, ôn hòa. Mùa xuân năm nay Tiểu Cao đã bắt đầu mọc răng và biết nói bập bẹ được vài tiếng đầu tiên, sau vài ngày, con đã gọi được "bố" và "mẹ" rất rõ ràng.
Quan hệ giữa Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn cũng có chút tiến triển so với mùa đông. Mùa xuân năm nay, dưới sự khẩn khoản của Ngôn Kiều, Phạm Ca bắt đầu tham gia một số dịp lễ hay sự kiện công cộng với Ôn Ngôn Trăn. Vì giai đoạn này, ông ngoại của anh đang tranh cử chức Phó Chủ tịch Ngân hàng Thế giới.
Nom mặt mũi Tiểu Cao ngày càng lanh lợi và rõ nét, Phạm Ca không ngừng tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thời gian ấy, Phạm Ca bắt đầu có một số thói quen nhỏ mà trước đây cô luôn nghĩ nó rất xấu, chẳng hạn như đến mấy câu lạc bộ đêm cùng với đám bà lớn ở Lisbon để tìm thú vui, rộng rãi phóng tay tiêu tiền cho những chàng trai trẻ đẹp, nhét nhẫn kim cương và hoa tai đắt tiền vào sau túi quần jean của những cậu chàng đó, đôi lúc hứng thú còn dừng tay trên chiếc mông căng tròn được bao bọc trong chiếc quần jean chặt chẽ ấy một chốc, mặt mũi tỏa ra hương thơm của rượu nồng!
Thi thoảng Phạm Ca cũng sợ hãi sự hào phóng và tùy tiện của chính mình. Trước đây cô không hề như vậy.
Ôn Ngôn Trăn biết chuyện Phạm Ca tiêu tiền như nước, nhưng anh chẳng để bụng. Tiền thì anh không thiếu, chỉ có điều mấy cậu bé xinh trai ấy sẽ rời khỏi Lisbon ngay ngày hôm sau!
Vì vậy đám bà lớn ấy dần không thích mang Phạm Ca theo nữa. Rõ ràng cô gái này có người chồng tuấn tú hơn bất cứ cậu trai trẻ nào ở Lisbon, ngặt nỗi anh ta là một vại giấm lớn! Trong hòm thư của bọn họ luôn chất đầy những bưu kiện chứa vỏ bom đến từ ông chồng đẹp trai của ai đó, kèm theo một tấm card visit!
Phạm Ca cũng có thói quen lén trốn đi hút một điếu thuốc sau khi làm xong với Ôn Ngôn Trăn. Số lần giữa cô và anh không nhiều, chỉ cần cô nhíu mày một cái, anh sẽ lập tức rời khỏi người cô rồi tự vào phòng tắm giải quyết
Mỗi lúc Phạm Ca bực dọc cáu kỉnh, Ôn Ngôn Trăn đều rất tốt tính an ủi, "Phạm Ca à, từ từ thôi em, từ từ rồi sẽ đến. Anh đợi em, anh đợi em, dù có đợi đến năm mươi năm cũng không sao cả."
Đúng vậy, từ từ rồi sẽ đến! Phạm Ca cũng tự an ủi chính mình như vậy, biết đâu được một ngày nào đó sẽ tốt hơn, không phải cô và Ôn Ngôn Trăn còn có Tiểu Cao hay sao?
Tiểu Cao rất đáng yêu. Nụ cười của con dần tỏa nắng, rạng rỡ đến mức gương mặt con lúc nào cũng bừng sáng, mỗi lần Phạm Ca nhìn thấy đều không khỏi cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Xuân qua hè về, mọi thứ dường như đang dần trở nên tốt hơn! Ôn Ngôn Trăn đã được phép về nhà hai lần một tuần dưới sự đồng ý ngầm của Phạm Ca. Cuối tuần nào Phạm Ca cũng dắt Tiểu Cao đi công viên trước ánh mắt đầy mong đợi của Ôn Ngôn Trăn.
Rồi một mùa thu nữa lại đến. Mùa thu năm đó, Lạc Trường An ra đi mãi mãi. Con bé lặng lẽ chết đi trong một buổi chiều lá vàng rơi đầy đất, làn gió se lạnh thẩm thấu vào từng làn da thớ thịt, cho mãi đến lúc nhắm mắt, cũng không gặp được người đàn ông mà mình yêu thương.
Sau ba ngày Lạc Trường An mất, Lạc Gia Sơ gọi điện thoại tới Bồ Đào Nha, vẫn là câu nói ấy, "Phạm Ca à, con đừng giận con bé nữa được không? Trường An chỉ bị bệnh quá nặng mà thôi."
Lạc Gia Sơ còn nói với cô rằng, trước khi nhắm mắt, trong ngực con bé vẫn còn ôm những món quà hồi bé cô tặng cho nó.
Phạm Ca cầm điện thoại, dựa người vào cửa sổ. Khuôn mặt của Lạc Trường An dần mờ nhạt đi trong lòng cô theo cái chết của con bé.
Đêm hôm đó, Phạm Ca mơ thấy Lạc Trường An, một Lạc Trường An gầy gò ốm yếu. Trong miệng con bé không ngừng lẩm bẩm, nhưng giọng nói quá nhỏ, Phạm Ca căng tai lên cũng không thể nghe thấy! Cô lại nghiêng tai tới lần nữa, cuối cùng cũng loáng thoáng nghe được, Phạm Ca, chớ có ngu mà không tin, chớ có ngu mà không tin...
Phạm Ca rất muốn hỏi Lạc Trường An đến cùng muốn nói cái gì? Nhưng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh đầm đìa ướt áo.
Ôn Ngôn Trăn vội ôm chặt cô, lấy tay áo ngủ lau mồ hôi trên trán cô. Phạm Ca nhìn khuôn mặt của Ôn Ngôn Trăn, một nửa bị khuất dưới ánh đèn mờ tối, dù là vậy thì vẫn hấp dẫn mê người tựa báu vật hoàn mỹ, đẹp đến nỗi khiến con người ta không kìm được muốn hủy hoại!
Phạm Ca mở miệng: "Ôn Ngôn Trăn à, Lạc Trường An chết rồi!"
Động tác của người kia cũng không vì câu nói đột ngột của cô mà dừng lại.
"Ôn Ngôn Trăn à, Lạc Trường An chết rồi!"
"Ừ!"
"Ôn Ngôn Trăn, có phải bây giờ anh đang rất khó chịu không?!"
"Phải, anh đang rất khó chịu!"
"Ôn Ngôn Trăn, có phải bây giờ anh đang rất đau khổ không?!"
"Phải, anh đang rất đau khổ!"
Giọng Phạm Ca có chút nứt vỡ, hai tay cô ôm lấy cổ anh, làn môi khẽ chạm vào vành tai anh, rồi học theo giọng nói nhỏ nhẹ của Lạc Trường An, khẽ thì thầm.
"Nếu thế thì, Ôn Ngôn Trăn, anh cũng đi chết đi. Hai người không phải từng dan díu với nhau sao? Nếu như anh chết theo, Lạc Trường An sẽ vui lắm đấy. A Trăn à, anh chết đi có được không!
Anh nhẹ nhàng ấn đầu cô lên vai mình: "Được thôi!"
Tay anh khe khẽ vuốt dọc sống lưng cô, giọng nói dịu dàng khôn tả: "Thế nhưng, em nhất định phải nhớ kỹ, anh chết không phải vì muốn đi gặp Lạc Trường An, mà anh chết vì Phạm Ca thích thế. Vì không muốn Phạm Ca phải đau khổ, vì không muốn Phạm Ca chạm vào thuốc lá, và vì hy vọng Phạm Ca chịu nhìn tới chàng trai xinh đẹp này."
"Anh thường nghĩ, nếu như thời gian có thể quay trở lại vào buổi tối hôm ấy, anh nhất định sẽ đi ra từ phía sau rèm cửa, đến sám hối trước mặt em và cầu mong em sự tha thứ. Sau đó sẽ mặt dày bám theo em, cho đến khi nào em chịu tha thứ cho anh mới thôi. Và giả như có một ngày, người em thích xuất hiện trong sinh mệnh của em, biết được quý trọng em là thế nào, chắc có lẽ anh sẽ gả em cho hắn, rồi bình lặng làm một người anh trai đến hết đời. Không phải trước đây em đều gọi anh là anh trai đấy ư?"
Người đó tự lẩm bẩm rồi lại tự lắc đầu: "Không được, không được, anh nghĩ lại rồi, nếu thời khắc đó mà gặp được em và một gã đàn ông khác trong hôn lễ, anh chắc chắn sẽ lấy dây trói em đi. Dù anh có nghĩ thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn ra nông nỗi này!"
Đêm tối luôn khiến con người ta trở nên yếu đuối. Những giọt nước mắt tràn ra hỏi hốc mắt, rơi xuống khóe miệng. Phạm Ca nếm được mùi vị mặn chát như nước biển của nó!
Ngày hôm sau, Phạm Ca luôn ở trong tình trạng hốt hoảng. Cô suy đi nghĩ lại, rốt cuộc trong giấc mơ tối qua Lạc Trường An muốn nói điều gì? Cái câu "Chớ có ngu mà không tin" ấy giống như giọng nói của quỷ dữ thét gào bên tai cô.
Chạng vạng hôm đó, Tiểu Cao sốt cao đột ngột, nóng đến mức muốn thiêu cháy luôn cả làn da bé. Bác sĩ gia đình vội vã chạy tới, đặt Tiểu Cao nằm vào trong hộp bảo vệ bằng băng rồi nhanh chóng đưa bé đến bệnh viện. Lúc đi