Hàn Lập cùng đám trưởng lão theo Kim Duyệt đến một tòa cung điện cực lớn trong Thánh Thành. Sau khi phân chủ khách ngồi xuống. Kim Duyệt phân phó một tiếng, lập tức có mấy thị nữ tuổi trẻ từ ngoài điện đi vào, dâng các loại linh trà linh quả bày biện ra trên các bàn.
Lúc này Kim Duyệt Đại trưởng lão dùng lễ khách quý đãi Hàn Lập, trên mặt nhìn không ra chút nào dị sắc. Hàn Lập thì khách khí, thong dong bưng một tách linh trà uống một ngụm, sau đó khẽ gật đầu.
"Hàn đạo hữu cảm thấy hương vị trà này như thế nào, đây là Hương Nữ Trà đặc biệt của Thánh Thành chúng ta. Hàng năm chỉ sản xuất mấy chục cân mà thôi. Linh trà này được hái ở thời điểm khi ánh dương ban mai chiếu rọi, hơn nữa người thu hái phải là thiếu nữ mỹ miều còn tấm thân xử nữ. Nếu không hương khí sẽ giảm đi không ít." Kim Duyệt cũng nhấp một ngụm linh trà, cười cười hướng qua Hàn Lập nói.
"Đúng vậy, u hương của trà này ngát mũi, đích thật là trân phẩm hiếm thấy." Hàn Lập cũng tán thưởng nói.
"Hàn đạo hữu nếu đã thích thì thiếp thân có thể tặng một ít" Ánh mắt Kim Duyệt lưu chuyển cùng khóe miệng cười nói. Sau đó nàng vỗ hai tay, nhìn sang một một thị nữ đang khoanh tay đứng bên cạnh thản nhiên phân phó một tiếng:
"Tới trà viên lấy năm cân thượng đẳng nhất Hương Nữ Trà.""Vâng, Đại trưởng lão!"Thị nữ kia cả kinh nhưng vội đáp ứng một tiếng, nhanh chóng lui ra khỏi đại điện.
"Đa tạ Đại trưởng lão ban thưởng trọng hậu!" Hàn Lập cũng có chút ngạc nhiên nhưng lập tức khôi phục như thường, hướng qua Kim Duyệt chắp tay đáp lễ.
Một đám trưởng lão thấy cử chỉ này của Kim Duyệt thì trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không ai dám hỏi lại cái gì.
"Ngoài hai người Tư trưởng lão, mấy vị trưởng lão khác còn chưa biết Hàn đạo hữu a. Vậy để ta giới thiệu một chút. Không phải phải nói nhiều, chỉ nhắc vị Nhân tộc đạo hữu năm đó giúp Thiên Bằng nhất tộc chúng ta có thể bảo toàn, như vậy mấy vị trưởng lão cũng đã biết rõ Hàn đạo hữu là người phương nào rồi chứ." Kim Duyệt thong dong hướng sang mấy trưởng lão còn đang nghi hoặc giới thiệu.
"Cái gì, là người này! Hắn sao xuất hiện ở chỗ này!""Không phải đã ngã xuống trong Địa Uyên sao?"Mấy Thiên Bằng trưởng lão nghe thì lập tức giật mình. Chỉ có Tư trưởng lão cùng mỹ phụ ở một bên nhìn nhau lộ ra một nụ cười khổ.
"Năm đó tại hạ ở Địa Uyên có chút cơ duyên, may mắn đào thoát trong tay các Yêu Vương, sau đó không trở lại quý tộc mà quay trở về Nhân tộc. Kim đạo hữu không sẽ không trách tội Hàn mỗ chứ." Thần sắc Hàn Lập không đổi, thản nhiên nói.
Nghe Hàn Lập phong khinh vân đạm nói như thế, ánh mắt Kim Duyệt chớp nhẹ một cái, cười khẽ một tiếng:
"Thiếp thân sao dám như thế! Năm đó nếu không nhờ Hàn đạo hữu xuất lực thì Bạch Bích cùng Lan nhi sao có thể thông qua thí luyện, trở thành Thánh chủ của tộc ta, do đó bảo toàn Thiên Bằng nhất tộc. Đạo hữu hoàn thành ước định, đương nhiên khôi phục thân phận tự do. Bất quá mới mấy trăm năm không gặp, đạo hữu liền từ một tu sĩ Hóa Thần tiến cấp tới tồn tại thánh giai. Điều này thật sự khiến người ta khó có thể tin nổi. Xem ra sự tình Tứ Đại yêu vương Địa Uyên biến mất, hơn phân nửa có liên quan đến đạo hữu rồi. Nếu Hàn đạo hữu không ngại thì có thể nói với chúng ta điều này chứ?"Thiên Bằng Tộc Đại trưởng lão nghe Hàn Lập nói mấy câu, liền đem sự tình năm đó trong Địa Uyên nhắc lại. Các trường lão khác trong lòng khẽ động, cũng ngưng thần lắng nghe.
"Hàn mỗ sau khi tiến vào lãnh địa quý tộc thì mới biết được sự tình Tứ Đại yêu vương mất tích. Do việc này có chút quan hệ tới chuyện tại hạ trở về quý tộc lần này. Thật không tiện nói rõ cho Kim đạo hữu sự tình năm đó. Bất quá ta có thể cam đoan với Đại trưởng lão. Tứ Đại yêu vương năm đó không trở về, hôm nay càng không khả năng phản hồi Địa Uyên. Về phần tu vị của ta tăng tiến, chẳng qua là trong Man Hoang thế giới có chút tạo hóa khác mà thôi. Mà không phải tu vị của Kim đạo hữu cũng tiến nhanh sao?" Khóe mắt Hàn Lập hơi động, miệng khẽ cười trả lời.
Nghe Hàn Lập thản nhiên một lời cự tuyệt như thế, sắc mặt Kim Duyệt không khỏi trầm xuống, trong mắt chớp động hàn quang, thanh âm trầm xuống hỏi:
" Một khi Hàn đạo hữu đã không tiện nói, thiếp thân tự nhiên không miễn cưỡng. Nhưng khi nãy đạo hữu hóa thân thành Cự bằng, dùng thanh thế như vậy đột ngột hiện thân ngoài Thánh Thành phải có chút nguyên do! Hay là đạo hữu tự tự thấy thần thông đại thành, có ý đến tộc chúng ta ra uy"Khi nói mấy lời sau, thanh âm của thiếu nữ lại trở nên băng hàn. Ánh mắt đám trưởng lão nhìn về Hàn Lập cũng lộ chút bất thiện.
"Kim đạo hữu cảm thấy tại hạ vừa rồi biến thành Thiên Bằng ra sao?" Hàn Lập thấy thế không chút sợ hãi mà ngược lại còn nở nụ cười.
"Hừ, đạo hữu biến thân thật không tệ, một kẻ ngoại tộc có thể đem Côn Bằng chân huyết luyện hóa đến mức độ như thế, cũng coi như thần thông của ngươi không nhỏ" Kim Duyệt nghe vậy thì trên mặt lộ một tia dị sắc, trong miệng hừ lạnh một tiếng nói.
"Vậy sao, đạo hữu thật chỉ nghĩ đơn giản thế sao?" Hàn Lập lại cười hắc hắc, sắc mặt cũng có chút quỷ dị.
"Hàn đạo hữu, lời này là có ý gì? Muốn gì thì trực tiếp nói ra, cố làm ra mê hoặc làm gì?" Sắc mặt Kim Duyệt khẽ đổi, lập tức hai mắt nheo lại lạnh lùng nói.
Đám người Tư trưởng lão nghe đến đây thì đã có chút hồ đồ, trên mặt không khỏi hiện vẻ kinh nghi.
Khóe miệng Hàn Lập lại khẽ nhếch, biểu lộ như cười mà không phải cười. Cũng không trả lời nữ tử mà đơn thủ vừa lật, lập tức một khối ngọc giản màu trắng hiện ra, bàn tay khẽ động trực tiếp ném tới đối phương.
"Đạo hữu có ý gì?" Bạch y nữ tử theo thói quen tiếp nhận ngọc giản nhưng chân mày khẽ động hỏi một câu.
"Đại trưởng lão
không cần đa tâm, ta có ý gì thì xem vật trong ngọc giản rồi nói sau không muộn" Thần sắc Hàn Lập không đổi trả lời.
Sắc mặt Kim Duyệt trở nên khó coi, ánh mắt nhìn lướt vật trong tay, suy nghĩ một chút thì đưa ngọc giản lên trán, trực tiếp đem một tia thần niệm truyền vào trong.
"Ồ, đây là. " Cơ hồ trong thoáng chốc nàng kinh ngạc hô lên.
Điều này lại khiến đám trưởng lão trong đại điện lại khe khẽ trao đổi một hồi. Vẻ mặt Kim Duyệt sau khi kinh ngạc thì lúc này lại trở nên cuồng hỉ. Dường như không hề quan đến sự tình khác, một bộ đem tất cả tâm thần đặt trong ngọc giản.
Hàn Lập thấy cảnh này thì khẽ cười, lần nữa đưa tay lấy linh trà trên bàn, khoan thai thưởng thức.
Trong nháy mắt thời gian một bữa cơm trôi qua. Rốt cục Kim Duyệt khẽ thở một hơi rồi thu ngọc giản về tay. Sau đó dùng ánh mắt phức tạp đánh giá Hàn Lập một lần nữa, trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói:
"Bản công pháp này đạo hữu có được từ đâu? Hàn đạo hữu đừng nói với ta rằng công pháp này là tự các hạ sáng tạo ra. Pháp quyết này tuy vô cùng huyền ảo nhưng rõ ràng dành chỉ cho Thiên Bằng nhân chúng ta.""Kim đạo hữu quả nhiên tuệ nhãn như sao, đã thấy được sự huyền diệu trong đó. Bất quá công pháp này do ai sáng lập vốn không quan trọng. Ngược lại đạo hữu đã rõ ràng phương pháp trong này có tác dụng thế nào với quý tộc, đó mới là điều trọng yếu mà tại hạ muốn nói." Hàn Lập tủm tỉm cười, tựa hồ sớm đoán trước Kim Duyệt sẽ hỏi câu này.
"Đạo hữu xuất ra nửa bộ pháp quyết này, đương nhiên không phải để cho thiếp thân thưởng lãm. Lần này các hạ đến Thiên Bằng Tộc chúng ta rốt cục là có dụng ý gì? Mời nói thẳng" Đôi nhãn châu của Kim Duyệt lưu chuyển dị quang một hồi, trên người bỗng nhiên bộc phát ra linh áp vô cùng đáng sợ, nhìn qua Hàn Lập lạnh lùng nói.
"Ha ha, Kim đạo hữu đã nói thế, Hàn mỗ tự nhiên tòng mệnh. Bất quá việc này vốn trọng yếu đối với tại hạ, Hàn mỗ hy vọng có thể bàn riêng cùng đạo hữu." Hàn Lập cười ha hả rồi ánh mắt quét qua mấy Thiên Bằng Tộc trưởng lão, sau đó nghiêm sắc mặt nói.
"Được, theo ý ngươi vậy! Tư trưởng lão, Thanh trưởng lão. Các ngươi tạm thời lui ra một chút. Chờ ta trao đổi cùng Hàn đạo hữu thì mới vào sau." Kim Duyệt không chút lưỡng lự đáp ứng, lại hướng qua những người khác phân phó một tiếng.
Hiển nhiên nàng dị thường coi trọng pháp quyết trong ngọc giản!
"Vâng, Tư mỗ cáo lui!""Đại trưởng lão, chúng ta tạm thời chờ ở ngoài điện." Mấy Thiên Bằng Tộc trưởng lão tuy trong lòng phiền muộn nhưng nào dám kháng lệnh Kim Duyệt, chỉ có thể đứng dậy khom người ra khỏi đại điện.
Sau một thoáng, cả gian đại điện chỉ còn lại hai người Hàn Lập cùng bạch y nữ tử.
"Hàn đạo hữu có sự tình cơ mật gì, mời nói." Thần sắc Kim Duyệt ngưng lại một chút nói.
Hàn Lập lại không vội đáp lời mà bỗng nhiên tay áo rung động. Hơn mười cây tiểu kỳ ngũ sắc thoáng bay ra hướng bốn phương tám hướng. Chúng lóe lên một cái rồi hóa thành đủ kỳ quang đủ mọi màu sắc, nhanh chóng biến vào không trung chung quanh không thấy bóng dáng.
Lập tức sau một khắc, một màn sáng ngũ sắc hiện ra đem hai người Hàn Lập bao phủ vào trong vô cùng nghiêm mật.
"Sao, có thiếp thân ở đây mà đạo hữu còn sợ có kẻ nghe lén hay sao?" Kim Duyệt vốn có chút rùng mình nhưng thấy màn sáng bất quá chỉ là một cấm chế cấm âm thì yên lòng, trên mặt lại hiện vẻ không vui.
"Kim đạo hữu chớ trách, việc này không phải chuyện nhỏ. Tại hạ không thể không cẩn thận một chút." Hàn Lập lại hết sức cẩn thận trả lời.
"Được rồi, cứ theo đạo hữu ý đi. Bất quá trước khi giao dịch, có một việc ta cần đạo hữu xác nhận. Phải chăng nửa bản công pháp còn lại cũng đang trong tay các hạ." Kim Duyệt nhíu mày, nhìn qua ngọc giản trong tay hỏi.
"Hắc hắc, Đại trưởng lão cứ việc yên tâm việc này. Trong tay ta nếu không có công pháp hoàn chỉnh, sao có đảm lược tới đàm phán cùng quý tộc." Hàn Lập không chút do dự trả lời.
"Tốt! Vậy không biết các hạ muốn cùng giao dịch gì với Thiên Bằng Tộc chúng ta?" Kim Duyệt thở nhẹ ra rồi khẽ hỏi, vẻ mặt thoáng chốc đã buông lỏng rất nhiều.
"Hàn mỗ ý định tiến vào Địa Uyên một lần nữa. Ta muốn quý tộc nghĩ cách đưa ta đi một chuyến! Công pháp luyện hóa đặc biệt dùng để luyện hóa Thiên Bằng chi huyết này chính là thù lao của tại hạ." Lần này Hàn Lập không chút dây dưa, nhìn thoáng qua bạch y nữ tử rồi ngưng trọng mở miệng.