"Tiến vào Địa Uyên?" Kim Duyệt nghe vậy, bỗng nhiên cả kinh.
"Sao, Kim đạo hữu cảm thấy điều kiện này khó khăn sao? Địa Uyên hiện giờ không phải là do Phi linh tộc chiếm cứ sao, đạo hữu đưa ta vào hẳn là một chuyện khá dễ dàng." Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi.
"Nếu là trăm năm trước thì lời này của đạo hữu xác thật không sai, dẫn người tiến vào trong Địa Uyên cũng không mất bao nhiêu công sức. Nhưng hiện tại mà nói, lại cực kỳ phiền toái." Kim Duyệt theo bản năng lấy ngón tay vuốt ve ngọc giản trong tay, mới cười khổ một tiếng nói.
"Ồ, là vì sao?" Hàn Lập kinh ngạc hỏi.
"Rất đơn giản, trăm năm trước có kẻ trong lúc vô tình ở chỗ bí ẩn sâu nhất trong Địa Uyên phát hiện ta một mạch khoáng cực kỳ quý hiếm. Khoáng mạch này cực kỳ trọng yếu đối với các tộc chúng ta, hơn nữa số lượng dự trữ cũng cực kỳ kinh người. Vì không muốn để tộc nào đó lén lút khai thác, cho nên cả tòa Địa Uyên hiện tại đang trong trạng thái nửa phong bế, đặc biệt vị trí tầng cuối cùng nơi có khoáng mạch kia, ngoài các thủ vệ thì ngay cả trưởng lão các tộc cũng không thể dễ dàng tiến vào." Kim Duyệt một chút do dự mới giải thích.
"Tầng sâu nhất? khi nào tại hạ nói là muốn vào nơi đó? Ta chỉ muốn vào tầng thứ ba của Địa Uyên mà thôi" Hàn Lập nghe xong lời này, sắc mặt chợt buông lỏng rồi cười nói.
"Chỉ cần không tiến vào tầng sâu nhất thì có thể thương lượng. Bất quá nếu đạo hữu thật muốn làm giao dịch này thì nhất định phải nói thiếp thân một chút về nguyên nhân thực sự khiến ngươi tiến vào Địa Uyên. Dù sao Địa Uyên vốn thuộc Phi Linh Tộc, trong đó còn ẩn dấu một số bí ẩn chưa được phát hiện.
Đạo hữu không cho rằng, thiếp thân vì lợi ích nhất thời mà đưa một ngoại tộc nhân tiến nơi đó chứ. Cho dù pháp quyết kia vô cùng trọng yếu đối với Thiên Bằng nhất tộc, ta cũng không thể làm ra sự tình lỗ mãng." Nữ tử nhìn chằm chằm Hàn Lập, chậm rãi nói từng chữ.
Hàn Lập nghe đối phương nói như vậy thì trên mặt nhất thời hiện vẻ trầm ngâm, sau một lát liền thở nhẹ một hơi nói:
"Ta biết đạo hữu lo lắng điều gì, bất quá Đại trưởng lão cứ yên tâm, Hàn mỗ sở dĩ muốn tới tầng ba trong Địa Uyên là do ta đã có một ước định cùng một vị tiền bối, cần đến toạ độ mà vị tiền bối này đã cho biết trước. Sau đó mới có thể tiến nhập vào không gian nơi tiền bối đó đang ẩn cư, tuyệt không chút liên quan chứ đừng nói có điều gì tổn hại đến Phi Linh tộc. Còn cụ thể chuyện tình, thứ cho Hàn mỗ không thể nói cặn kẽ.""Một không gian khác! Hàn đạo hữu đã có tu vi Thánh giai trung kỳ, có thể khiến đạo hữu xưng là tiền bối, chẳng lẽ là..." Sắc mặt Kim Duyệt đại biến.
"Đại trưởng lão biết thì tốt rồi. Vị tiền bối này có chút uyên nguyên cùng Nhân tộc chúng ta. Năm đó ta có thể đào thoát từ trong tay Tứ đại yêu vương cũng là nhờ người tương trợ phần nào. Lần này tại hạ trở lại nơi đó cũng là do vị đó đã yêu cầu từ trước. Nếu ta thật sự không thể tiến vào, chỉ sợ vị tiền bối đó sẽ mất hứng, nói không chừng còn có thể trút giận sang quý tộc." Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, có thâm ý sâu xa nói.
"Ngươi đang uy hiếp ta!" Sắc mặt Kim Duyệt có chút khó coi nói.
"Không hẳn là uy hiếp. Bất quá vị tiền bối này đã ẩn cư không biết bao nhiêu vạn năm, mà sự tình vị tiền bối đó yêu cầu thật sự vô cùng trọng yếu với người. Mong Kim đạo hữu không nên vô duyên vô cớ khiến cho Phi Linh Tộc kết phải một đại địch!" Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, cười mà nhưng không phải cười nói.
"Hừ, cho dù như thế, ta sao có thể biết lời nói của ngươi là thật hay giả?" Sắc mặt Kim Duyệt âm tình bất định, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi hỏi.
"Chuyện này còn không quá đơn giản sao! Nếu đạo hữu hoài nghi thì có thể đích thân mang tại hạ đến tầng ba trong Địa Uyên, lại tận mắt chứng kiến quá trình tại hạ rời đi. Trên lộ trình nếu đạo hữu nếu cảm thấy có điểm không ổn thì có thể ra tay thu thập Hàn mỗ. Với tu vi Hậu Kỳ đại thành của đạo hữu hiện giờ, muốn sanh cầm một gã tồn tại thánh giai trung kỳ như tại hạ hẳn không quá khó chứ! Đương nhiên nếu Kim đạo hữu còn cảm thấy lo lắng, có thể mang theo mấy người nữa cùng đi. Tại hạ sẽ không phản đối" Hàn Lập không chút lưỡng lự trả lời.
"Biện pháp trên cũng không tồi. Nhưng ta còn có chút lo lắng. Thần thông năm đó của đạo hữu không phải là nhỏ, hiện giờ cũng đã tiến giai thánh giai trung kỳ, đến lúc đó nếu ta thực sự cảm thấy bất ổn, cũng không thể nắm chắc có thể ngăn ngươi lại." Đôi mắt đẹp của Kim Duyệt chợt lóe dị quang, bộ dáng vẫn còn chút cảnh giác.
"Lời này của Kim đạo hữu chưa hẳn là thật. Ta dùng pháp quyết làm thù lao, nếu phối hợp với thuật biến thân của quý tộc, đủ có thể gia tăng uy lực Thiên Bằng biến thân hơn phân nửa. Quý tộc nếu có được pháp quyết, sẽ có hi vọng trong vòng vạn năm làm cho Thiên Bằng nhất tộc trở thành một đại tộc trong Phi Linh. Kim đạo hữu lại muốn thập toàn thập mỹ, thật sự không phải rất đáng cười sao!"Hàn Lập có chút châm chọc nói.
Nghe lời này của Hàn Lập, nhãn châu của Kim Duyệt nhất thời co rụt, trong đáy mắt ẩn hiện một tia hàn quang.
"Tốt nhất Kim đạo hữu không nên có tâm tư khác, đạo hữu hẳn cũng rõ. Ta đã đơn thân tới đây, đương nhiên sẽ không sợ quý tộc trở mặt. Mà phần sau bộ pháp quyết trên, ta không phục chế thành ngọc giản mà lưu thành ấn ký trong thần niệm. Nếu đạo hữu cảm thấy đủ năng lực giữ ta lại, chỉ cần một ý niệm của tại hạ, sẽ đem pháp quyết này hoàn toàn hủy diệt. Huống hồ với thực lực hiện giờ của quý tộc có thể lưu lại Hàn mỗ hay không còn là chưa chắc." Hàn Lập bỗng nhiên cười hắc hắc nói.
"Đạo hữu đã quá đa tâm rồi, dù sao năm đó đạo hữu đã có đại ân với Thiên Bằng tộc chúng ta, thiếp thân sao có thể có ý định đó trong đầu. Được rồi, nếu chỉ là đưa đến tầng ba của Địa Uyên thiếp thân sẽ nghĩ biện pháp hoàn thành. Bất quá việc này nếu muốn làm cho thoả đáng, còn cần đạo hữu phải đợi thêm một thời gian nữa. Đạo hữu nếu không ngại thì cứ ở trong Thánh thành nghỉ ngơi." Kim Duyệt cân nhắc một lúc lâu, rốt cục hít sâu một hơi đáp ứng.
"Tốt, lựa chọn này của Đại trưởng lão thật sự
là sáng suốt. Bất quá tại hạ còn tính nhân những ngày nhàn rỗi tu luyện một loại bí thuật nên không tiện quấy rầy Thánh Thành. Nửa tháng sau Hàn mỗ lại tới bái phỏng. Tin rằng đến lúc đó, đạo hữu đã an bài hết thảy mọi sự được thỏa đáng." Hàn Lập thấy đối phương rốt cục đã có quyết định, liền cười dài một tiếng rồi chợt đứng dậy.
Biết rõ đối phương căn bản không có tâm lưu lại, Kim Duyệt chỉ có thể thầm than một tiếng rồi cười khổ nói:
"Một khi đạo hữu đã có ý như vậy, thiếp thân tự nhiên không giữ. Bất quá xin đạo hữu chờ một chút! "" Người đâu, mau dâng linh trà!" Kim Duyệt bỗng hướng ra ngoài đại điện vận dụng pháp lực truyền âm một tiếng.
Một lát sau một thị nữ vội vàng đi đến, hai tay cầm một cái túi da màu vàng nhạt, dâng đến trước mặt Hàn Lập.
"Đã như vậy Hàn mỗ cũng không khách khí!" Hàn Lập cũng không tiện chối từ, tay áo khẽ rung, một vầng kim hà chợt bay ra, túi da liền không thấy bóng dáng. Kế tiếp hắn chắp tay hướng sang Kim Duyệt cáo từ.
Không bao lâu sau, một đạo thanh hồng từ trong Thánh Thành kích bắn mà ra, sau mấy lần chớp động liền biến mất nơi chân trời.
Sau một hồi phi hành, Hàn Lập dừng tại một nơi cách Thánh Thành trăm vạn dặm, hạ xuống một vùng sơn khê rồi vận dụng thần thông. Trong khoảnh khắc ở phía dưới sơn khê mở ra một gian mật thất, bố trí ở lối vào một ẩn pháp trận huyền diệu, rồi nhanh chóng tiến vào trong mật thất.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt có chút trầm ngâm. Bắt đầu cân nhắc lại hành động của mình trong Thánh thành liệu có chỗ nào không ổn.
Một hồi lâu sau hắn mới thở ra một hơi, thần sắc trở lại như thường.
Khi trước vì muốn để cho Thiên Bằng tộc trọng thị, hắn cố ý biến hóa ra Thiên Bằng chi thân.
Với hỏa hầu của Kinh Chập Quyết hiện giờ, biến hóa ra Thiên Bằng hóa thân tự nhiên uy lực kinh người, vượt xa thiên phú biến thân của Thiên Bằng Nhân.
Bất quá sự khác biệt cụ thể trong đó, phỏng chừng chỉ Kim Duyệt thấy được vài phần, cho nên lúc mới gặp Hàn Lập mới không thể che dấu sự khiếp sợ trong lòng.
Đương nhiên Hàn Lập làm như thế, nguyên nhân lớn nhất là tu vi đã đến cảnh giới Hợp Thể trung kỳ, thêm nữa lại có nhiều thần thông hộ thân, căn bản không sợ đám trưởng lão Thiên Bằng tộc trở mặt vây công. Cho dù hiện tại pháp lực của hắn không địch lại đám người Kim Duyệt đám liên thủ, nhưng muốn chạy trốn tuyệt không có vấn đề.
Thiên Bằng tộc Đại trưởng lão Kim Duyệt tự nhiên cũng rõ ràng điều này. Hơn nữa thêm Hàn Lập biểu hiện Thiên Bằng biến thân có chỗ kỳ dị, mới khiến nàng ngay từ đầu khách khí với hắn như thế.
Về phần hắn, đem bộ pháp quyết kia giao dịch cũng là hắn dùng luyện hóa thuật Cốc gia linh huyết cùng Côn Bằng biến hóa trong Kinh Chập Quyết tổng kết ra. Đích xác đối Thiên Bằng nhất tộc có hiệu quả rất lớn. Nếu không thì không thể nào làm cho đối phương động tâm như vậy.
Hiện tại Kim Duyệt đã đồng ý giao dịch, sự tình hắn tiến vào Địa uyên có tám chín phần không thành vấn đề. Cho dù Thiên Bằng tộc ở trong Phi Linh Tộc nhỏ yếu, nhưng dù sao Kim Duyệt cũng là một tồn tại thánh giai hậu kỳ đại thành, sự tình nhỏ này thật không mấy khó khăn. Nhưng nếu không làm giao dịch, mình hắn muốn đơn độc tiến vào trong Địa uyên thì khẳng định trùng điệp khó khăn, tuyệt không dễ dàng đi vào.
Bất quá nửa tháng sau, khi gặp lại Kim Duyệt hắn phải thật sự cẩn thận, đề phòng đối phương có ý định không tốt. Đương nhiên sau khi hắn mơ hồ đề cập đến Thanh Nguyên Tử, tồn tại Đại Thừa kỳ đáng sợ thì khả năng kia tự nhiên rất nhỏ.
Trong lòng cân nhắc, tự thấy không có chút sai lầm, Hàn Lập mới thu liễm tâm thần, chậm rãi nhắm hai mắt tiến vào nhập định.
Cùng lúc đó, trong đại điện tại Thánh thành của Thiên Bằng tộc, các Thiên Bằng tộc trưởng lão cùng Kim Duyệt sau một phen bí mật trao đổi, thần sắc khác nhau rời khỏi đại điện.
Trong đại điện chỉ còn lại mình Kim Duyệt ngồi ở trên ghế chủ vị, ánh mắt chớp động như đang trầm tư.
Nửa tháng thời gian tự nhiên rất nhanh trôi qua.
Một ngày sau, mấy đạo độn quang ly khai Thánh thành, phi hành thẳng đến chỗ sâu trong Phi Linh tộc mà đi.
Trong các đạo độn quang có Hàn Lập vận thanh bào cùng Kim Duyệt vận thanh y thanh nhã, ngoài ra còn có một nữ tử trẻ tuổi quanh thân có ẩn lôi hồ chớp động. Thiếu nữ này có ánh mắt như làn thu thủy, một thân ngân ý không vương một hạt bụi trần, rõ ràng chính là Lôi Lan, một trong hai vị Thánh chủ Thiên Bằng tộc.
"Hàn đạo hữu, lần này ta trên danh nghĩa đưa Thánh chủ đến Địa Uyên tu luyện Băng Sát bí thuật, để ngươi lấy thân phận thủ vệ tiến vào trong đó. Nhìn chung tự nhiên sẽ vô sự. Bất quá khi tiến vào Địa Uyên nếu bị kiểm tra thì hãy cẩn thận thêm một chút. Dù sao trong Phi Linh Tộc chúng ta, có vài cao giai tồn tại có được thiên phú bí thuật thật sự có chút khó phòng bị. Vạn nhất đụng phải thủ vệ luân phiên thường trực, sẽ có rất nhiều loại bí thuật tra xét, có thể thêm chút phiền phức." Xuất phát chưa được bao lâu, Kim Duyệt vô cùng ngưng trọng hướng sang Hàn Lập dặn dò.