Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2158: Đại Chiến Ở Mộc Tộc (2)


trước sau

Hơn phân nửa đại quân của Ma tộc đều bị vây ở bên trong đại trận. Số còn lại ở bên ngoài vẫn tản mát không kịp hợp lại với nhau. Tuy rằng sau đó chúng lập tức tổ chức thêm lực lượng phản kích không hề tỏ ra yếu thế, nhưng sau khi giao chiến gần nửa ngày, ma trận do rất nhiều ma tộc tạo thành đã bị vô số pháp thuật và pháp khí mạnh mẽ đánh tan. Số ma tộc còn sót lại rốt cuộc không thể chống đỡ, bèn phát lệnh rút quân.

Liên quân các tộc tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội đuổi giết. Toàn bộ tình thế trên chiến trường lúc này đã đảo ngược so với mấy ngày trước.

Dường như khi đại quân của Ma tộc bắt đầu tan tác, đúng lúc đó ở một nơi rất xa, trong một căn phòng bí mật dưới đất. Nguyên Sát đang thúc dục phép thuật biến thành hình ảnh con sói ma cùng Ngao Khiếu lão tổ đấu pháp. Bỗng nhiên bên hông có một đoàn ánh sáng trắng chói mắt chói mắt phát ra.

Tiếp theo là liên tiếp những ký hiệu màu đen từ giữa bắn ra,bay đến ngay chỗ trước mặt ả, biến thành một dòng tin nhắn lơ lửng trên không.

Ánh mắt Nguyên Sát hướng về những ký hiệu màu đen này thờ ơ đảo qua một cái. Bỗng nhiên sắc mặt đại biến, trong miệng phát ra một tiếng kêu giận dữ. Sau đó thân hình mơ hồ một cái liền biến thành một đạo cầu vồng màu đen bay thẳng lên trời. Trong chớp mắt đã xuyên thủng nóc căn phòng bí mất, biến mất không thấy bóng dáng.

Một lát sau, đạo cầu vồng bay đến phía trên của đầm lầy, lơ lửng trên trời cao đến mấy ngàn trượng. Những ký hiệu màu đen chợt lóe ra. Ả trầm ngâm rồi xoay một vòng rồi hướng phía Mộc tộc phá không mà bay đi.

Nhưng vào đúng lúc này, một cái giọng nói nhẹ nhàng của nam tử từ một nơi rất cao từ từ truyền đến:

"Nguyên Sát đạo hữu! Vội vội vàng vàng như vậy rốt cuộc là muốn đi đâu?"

Vừa dứt lời, trên trời cao đột nhiên vang lên tiếng sấm to. Một tia sáng bạc hình cung dài hơn trăm trượng bổ xuống.

"Ngao Khiếu lão quỷ, ngươi dám ngăn cản ta?"

Tuy rằng Nguyên Sát nóng lòng rời đi, nhưng đối mặt với một đòn khí thế kinh người như thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại. Ả hiện ra nguyên hình ở trên không trung, đồng thời một tay giơ lên trên.

Một đạo kiếm quang tối đen cũng dài hơn trăm trượng bổ ra. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Nó cùng với tia sáng bạc hình cung cung khổng lồ va chạm rồi cũng biến mất không thấy đâu.

"Chúng ta tranh đấu còn chưa phân thắng bại, nên tại hạ muốn giữ đạo hữu lại thêm chút nữa."

Trời cao đột nhiên rung động, một đoàn điện quang không tiếng động hiện lên. Bên trong mơ hồ có một bóng người như ẩn như hiện, gương mặt thanh tú dị thường, vẻ mặt tươi cười, rõ ràng chính là Ngao Khiếu lão tổ.

"Hừ! Xem ra các ngươi đã sớm chuẩn bị kế hoạch rất tốt, chuẩn bị đem ba người chúng ta tất cả đều cầm chân ở trong này. Nhưng đừng vui mừng quá sớm, tính toán và kết quả nó là hai thứ khác nhau!" Khuôn mặt Nguyên Sát tràn đầy vẻ giận dữ, miệng ả quát lên, một tay bấm một tay niệm thần chú. Đầu vai nhoáng lên một cái sau liền huyễn hóa ra hơn mười đạo hư ảnh giống hệt nhau, chia ra các hướng khác nhau mà bắn đi.

"Còn muốn chạy? Không phải dễ dáng như vậy đâu! Đứng lại cho ta! "Cấm"!" Ngao Khiếu lão tổ thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, miêng hét lớn, một ngón tay chỉ thẳng lên trời cao.

Trong phạm vi mười dặm trên trời đột nhiên run lên, vô số thiên địa nguyên khí cuồn cuộn hợp lại. Từ giữa không trung hiện ra một cái bát ngọc màu trắng khổng lồ hướng phía dưới chụp xuống.

Trong bát ánh sáng năm màu mờ mờ chớp động, mơ hồ có thể thấy được vô số ký hiệu lớn không ngừng quay cuồng. Đồng thời từ giữa phun ra một cỗ lực lượng làm cho không khí như đông cứng lại.

Phía dưới bao phủ không gian nhất thời một trận vù vù, hư không như đúc hồ sau, phạm vi trăm dặm đại địa một trận đất rung núi chuyển, nhưng lại trực tiếp trầm hạ mấy trượng có thừa.

Mười đạo hư ảnh của Nguyên Sát cùng bị giữ lại trong đó. Chúng không kịp phòng bị, độn quang đều chậm lại, độn tốc trở nên trì hoãn gấp nhiều lần bên ngoài.

Mà lúc này Ngao Khiếu lão tổ mới cười hi hi. Một bàn tay hướng lên đỉnh đầu sờ một cái, hơn mười tia sáng trắng đông loạt phun ra từ thiên linh cái, biến thành hơn mười đạo hào quang bắn tới những hư ảnh của Nguyên Sát.

Chỉ thấy những ánh sáng trắng đó đang bay trên đường liền xoay một vòng rồi biến ảo thành hơn mười con sói màu trắng rồi tiếp tục hướng tới mười cái hư ảnh mà bay đến.

Hư ảnh Nguyên Sát nổi cơn giận dữ, trong tay ma khí cuồn cuộn, đều tế ra các loại ma khí bay đến hòng ngăn cản.

Trong lúc nhất thời, Ngao Khiếu lão tổ cùng Nguyên Sát thánh tổ lại một lần nữa nổ ra đại chiến. Chẳng qua lúc này so với lúc trước, độ kịch liệt hoàn toàn bất đồng.

Nhưng hai người tu vi thực lực hơn kém nhau không bao nhiêu nên muốn phân ra thắng bại, hiển nhiên không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể làm được.

Hơn nữa không riêng gì Nguyên Sát bên này, hai gã Thánh Tổ của Ma tộc còn lại sau khi thu được tin tức bất lợi của đại quân Ma tộc, cũng bị Mạc Giản Ly cùng tu sĩ Đại Thừa của tộc Dạ Xoa cuốn lấy gắt gao. Dù có hết sức kinh sợ, nhưng cũng không thể làm được điều gì khác.

Cùng lúc này, thừa dịp công kích của đại trận tạm thời dừng lại, hơn mười cỗ hóa thân của Thánh Tổ, các tên Ma tộc cao cấp cùng với đại quân đều chia nhau ra mà hành động.

Đối bọn họ mà nói, nếu không nhân dịp này mà phá hủy đại trận của Mộc tộc. Một khi trận pháp này khôi phục năng lượng, phát động công kích thì sợ rằng lực lượng của bọn chúng sẽ đi mất thêm một nửa nữa.

Dù sao nếu số người giảm bớt, công kích của đại trận cũng sẽ mạnh dần lên. Cấm chế công kích càng ngày sẽ càng mạnh mẽ.

Đợi sau khi tất cả Ma quân bình thường đều bị giết chết, lúc đó mục tiêu của trận pháp sẽ là chính những tên Ma tộc cao cấp này.

Cho nên họ biết dẫu có gian nan vô cùng, nhưng cũng không thể không liều mạng xông vào nơi trung tâm để tìm phương pháp pháp vỡ tòa đại trận.

Hơn mười tên Ma tộc có cấp bậc Luyện Hư đang được dẫn dắt bởi một gã Ma Tôn có cái đầu như đầu trâu. Bọn chúng đang bay trên một mảng rừng, cặp mắt của ai nấy đều láo liêng dò xét xung quanh, có vẻ như cả đám đang cực kì cẩn thận.

Cũng không trách bọn chúng được!

Ở trong những đại trận khủng bố như Mộc Giới này, tuy nó không chủ động tấn công nhưng các loại cấm chế thì vẫn tồn tại nhan nhản. Một khi gặp phải, cho dù là tu sĩ có tu vi Ma Tôn ngã
xuống cũng không phải là chuyện lạ.

Huống chi ở trong cấm chế của đại trận, thần niệm của bọn họ không thể quan sát xa hơn một trăm trượng được. Điều này làm cho những tên Ma tộc cao cấp mới bị tách khỏi đại quân này càng thêm thận trọng.

Bay một mạch hơn trăm dặm mà không gặp chuyện gì, nên những tên Ma tộc này thở phào nhẹ nhõm. Vẻ nghiêm trọng ở tên Ma Tôn cầm đầu cũng thả lỏng hơn vài phần.

Mắt thấy bọn hắn sắp sửa bay qua một ngọn núi nhỏ. Bỗng nhiên không gian ở trước mặt một tên Ma tộc hơi dao động, một đạo hào quang bén nhọn hiện ra, hắn chỉ kịp thét lên:" Không ổn!".

Nhưng không đợi cho hắn kịp phản ứng, tia sáng sắc nhọn cuốn tới, cổ hắn chợt mắt lạnh, cái đầu cũng nhanh như chớp rơi xuống.

"Phốc véo!" Một đoàn khí đen nhánh bao lấy cái nguyên anh trong cỗ thi thể không đầu chui ra rồi hướng phía xa bay đi.

Nhưng tia sáng sắc bén kia lại lao tới bao vây chặt chẽ lấy cái nguyên anh.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Lúc này cái nguyên anh màu đen đã bị gọt nát rồi hoàn toàn tan biến trên thế giới.

Những tên Ma tộc khác đều trở nên kinh hãi, bọn chúng liền xuất ra ma khí để phòng hộ.

Mà đúng lúc này, không gian quanh đó hiện ra chi chít từng tia sáng sắc bén giống hệt cái lúc trước, ước chừng có khoảng hơn trăm đạo như thế.

Ánh mắt tên Ma Tôn cầm đầu lóe lên, hắn cẩn thận quan sát. Thì ra đây là những thanh kiếm màu vàng lợt dài cỡ một thước. Thanh nào thanh nấy đều tản ra khí thể khiến người ta kinh hãi.

"Cẩn thận, đây là uy lực của mộc kiếm, nó tuyệt đối không thua một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Hư Kỳ đâu!"

Gã Ma tôn này hô to, hắn vội vàng điều động pháp lực trong toàn thân trút vào một bảo vật phòng hộ có hình dáng giống như chiếc ô.

Kiện ma khí mà lục nhạt này trở nên sáng rực rỡ, tiếp đó nó hóa thành một bóng ảnh rồi đem tên Ma Tôn che chở vào trong.

Đúng lúc đó, từng tia sáng sắc nhọn ở khắp nơi ông ông lên mà lao đến. Những tên Ma tộc khác vô cùng hoảng sợ, chúng liều mạng điều khiển các loại bảo vật ra chống đỡ.

Trong khoảnh khắc, nơi đây liền trở nên hỗn loạn. Bốn phía đều có hào quang ngang dọc, kiếm khí bay loạn khắp nơi. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của ai đó.

Chỉ vài nhịp hít thở sau, tất cả những tia sáng bén nhọn đều bất ngờ biến mất không thấy đâu nữa. Giờ đây lơ lửng ở giữa không trung chỉ trơ trọi lại một bóng người, còn những tên Ma tộc khác đều đã biệt tăm biệt tích. Nhưng khi nhìn xuống cánh rừng, chỉ thấy bên dưới được nhuộm đỏ một màn mưa máu.

Sắc mặt gã Ma Tôn đầu trâu tái nhợt, bỗng hắn há miệng phun ra từng ngụm máu đỏ tươi.

Bóng ảnh lục nhạt của chiếc ô đang bao phủ hắn cũng trở nên ảm đạm không còn vẻ sáng bóng nữa.

Gã Ma Tôn đành cười khổ, hắn lấy cái bình từ trên người đổ ra một viên thuốc to như hạt nhãn rồi nhanh chóng nuốt vào.

Bàn tay khẽ phất lên, bóng ảnh của chiếc ô chớp động, sau đó nó hóa thành một chiếc ô nhỏ trong lòng bàn tay gã.

Lúc này nhìn kỹ còn thấy trên chiếc ô hiện thêm vài vết rách.

Gã Ma Tôn đầu trâu nhìn xung quanh, sắc mặt cũng trở nên phân vân. Nhưng sau khi thở dài một hơi, hắn cất chiếc ô trên tay đi rồi thay đổi phương hướng về một nơi sâu hút trong đại trận chậm rãi bay đi.

Ở gần một dải núi khác hiện ra ba gã Ma Tôn đang điều khiển những kiện ma khí có đẳng cấp ngang với Thông Thiên Linh Bảo. Chúng phối hợp với nhau để ngăn chặn với vô số lưỡi dao sắc bén đang chém tới, rồi hướng về nơi trung tâm của dải núi mà bay đi.

Đột nhiên thiên địa nguyên khí trên đầu chúng trở nên dao động. Một pháp trận bằng ánh sáng màu vàng rộng đến mấy mẫu đột ngột hiện ra, sau khi phát ra một tiếng sấm vang rền, từ giữa pháp trận phun ra vài cột sáng vàng rực.

Ba gã Ma tôn liền trở nên kinh hãi, chúng hét lên, đem những kiện ma khí đang tỏa ra khí đen ngùn ngụt phóng vút lên trời. Những kiện ma khí liền hợp lại với nhau rồi biến thành một bức hoa văn hình thái cực bảo vệ kín mít phía trên.

"Ầm ầm ầm!" Những cột sáng chói mắt màu vàng đồng loạt đánh tới đem thái cực đồ phía dưới tập cho tan nát. Ngay cả ba gã Ma Tôn cũng bị bao phủ vào trong đó.

Đúng lúc này ánh sáng màu vàng lại biến mất, nhưng cũng không thấy tăm hơi của ba tên Ma tộc đâu nữa.

Cùng lúc đó, ở cạnh một gốc cây khổng lồ bên trong trung tâm dãy núi có mười mấy người Mộc tộc đang điều khiển một pháp trận huyền diệu gọi là Bách Dư Danh Mộc Tộc. Hiện giờ ai nấy cũng đều thở phào vui mừng.

Hàn Lập ngồi lặng im bên dưới gốc cây chọc trời, bỗng nhiên thân cây tỏa ra hào quang màu xanh chớp động, từng tràng âm thanh ông ông kèm theo vô số ký hiệu năm màu sáng rực xuất hiện.

"Cuối cùng cũng có Ma tộc tới đây, xem ra tu vi cũng không kém, nếu không thân cây sẽ không phát ra tín hiệu báo nguy này." Hai mắt của Hàn Lập từ từ hé ra, hắn lẩm bẩm một mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện