Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2197: Đoàn Tụ


trước sau

Hàn Lập thấy vậy bèn phẩy tay nói bâng quơ:

"Từ lúc tiến cấp đến giờ ta vẫn chưa nói cho mọi người trong tộc thì sao có thể trách cứ các vị được. Thôi, mọi người hãy đứng lên đi, đừng đa lễ nữa."

"Cám ơn tiền bối đã khoan dung!"

Đám người trưởng lão họ Cốc thấy vậy mới thở phào nhẹ nhóm, đồng loạt xin lỗi rồi nối tiếp nhau đứng dậy.

Tên nam tử tóc vàng với nữ tử xấu xí kia cũng đứng dậy theo mọi người, có điều trên mặt hai tên cắt cũng chẳng thấy giọt máu, có vẻ đang cực kì sợ hãi.

Hai người bọn chúng nào ngờ được là mình đã xúc phạm đến một tu sĩ vừa mới tiến cấp Đại Thừa, người là chỗ dựa cả vạn năm về sau của hai tộc Nhân và Yêu, nên có thể tưởng tượng được trong lòng bọn họ sợ thế nào

Lúc này, bàn tay màu tím vàng ở bên trong vòng hào quang đã lẳng lặng tan biến từ bao giờ. Dù chỉ bị áp lực giam cầm một chút nhưng Đỗ Vũ lại ngã bệt xuống, đến cả một lời cũng không đủ sức thốt ra được.

Hàn Lập đảo mắt nhìn thoáng qua rồi sai bảo với hai người tên tóc vàng:

"Các ngươi mang Đỗ đạo hữu đi đi. Rồi nhân tiện chuyển lời đến các vị trưởng lão trên Thánh Đảo là học trò của ta tu hành rất đỗi gian nan, không thể làm vật hi sinh cho người khác được. Sau này nếu trong tộc chúng ta có chuyện gì cần ta ra sức, lúc đó nhất định Hàn mỗ sẽ không từ chối đâu."

"Vâng, nhất định vãn bối sẽ chuyển lời của tiền bối. Vậy hai người vãn bối xin phép đi trước." Gã tóc vàng nuốt nước bọt đánh ực nào dám có ý kiến gì khác, vội vội vàng vàng khom người vâng lời.

Còn ả xấu xí đứng bên cạnh cũng một mực dạ thưa.

Hàn Lập chỉ gật đầu rồi phất tay.

Nhờ thế nên hai người này mới dám bay về bãi đã đỡ Đỗ Vũ dậy, tiếp đó liền xin lỗi mọi người rồi hoang mang rời khỏi khu điện thi đấu.

Còn việc lúc nãy Hàn Lập thu hai món bảo vật của tên thanh niên ra sao thì bọn họ càng không dám hó hé nấy nửa câu.

Mãi đến khi bóng dáng của đám người đến từ Thánh Đảo biến mất sau khung cửa tòa điện, lúc này Hàn Lập mới cười nói với mấy người bên phía ông lão tóc trắng:

"Các vị đạo hữu thứ lỗi nhé, có việc gì cứ để mai đễn chỗ ở của ta hẵn nói. Ta rời đi đã lâu rồi, lúc này phải trở về ngó qua mấy đứa học trò rồi khi khác sẽ trò chuyện nhiều hơn với các vị."

"Tất nhiên là phải như vậy. Hàn tiền bối trải qua cả chặng đường dài nên phải nghỉ ngơi thật thoải mái đã. Đợi vài ngày nữa bọn ta phải đến thăm hỏi người mới phải đạo."

"Đúng rồi, mong rằng lúc đó tiền bối đừng trách tội bọn vãn bối đã quấy rầy nhé." Ông lão tóc bạc cùng Kim Việt thiền sư liếc mắt nhìn lẫn nhau, sau đó mới kính cẩn đáp lời.

Hàn Lập mỉm cười nhưng không nói gì, tiếp đo hắn chắp tay chào hỏi mọi người rồi mang theo đám Ngân Nguyệt rời khỏi tòa điện.

Ngân Quang tiên tử thẫn thờ nhìn ra cửa điện. Nàng thì thầm vài câu như tự bảo với chính mình:

"Vậy là hắn đã tiến cấp Đại Thừa. Xem ra Ngân Nguyệt muội muội chọn không nhầm người rồi!"

Trong sự vui mừng của nàng mơ hồ xen lẫn chút thẫn thờ.

Riêng mấy người đứng gần tên tu sĩ áo đen vì ban đầu có chủ trương giao Hải Đại Thiếu cho Thánh Đảo nên giờ đây trong lòng đang cực kì lo lắng. Họ sợ rằng một ngày nào đó vị tu sĩ Đại Thừa này biết được biểu hiện của mình trước hội đồng trưởng lão ngày trước, có gì đảm bảo là người đó sẽ không tìm đến mình tính sổ đây chứ. Nếu thật sự như thế thì cuộc sống sau này của bọn họ cực kì thê thảm rồi.

Cùng lúc này khi Ngân Nguyệt theo Hàn Lập ra đến cửa điện bỗng mỉm vười rồi hỏi:

"Hàn huynh, ngươi cứ vậy mà tha cho đám sứ giả của Thánh Đảo à? Không sợ chúng ôm hận rồi làm chuyện bất lợi cho huynh sao?"

"Với thân phận của ta lúc này mà không đi tìm chúng là chúng đã cám ơn trời đất lắm rồi, sao còn dám có suy nghĩ gì khác chứ. Với lại thực lực chênh lệch quá lớn, chúng sẽ không có lá gan đấy đâu." Hàn Lập cười lơ đễnh.

"Nhưng không ngờ cái tên gọi là Đỗ Vũ khi nãy lại có thể biến hóa ra Thánh Tượng thì chắc hẳn không phải là loại tu sĩ Hợp Thể Kỳ tầm thường. Chẳng lẽ huynh không lo lắng sau này hắn sẽ tiến cấp Đại Thừa thành công à!" Ngân Nguyệt cười ý nhị rồi nói.

"Chưa cần biết hắn có tiến cấp Đại Thừa thành công hay không, nhưng kể cả nếu hắn có trở thành tu sĩ Đại Thừa Kỳ rồi cũng không đáng để ý. Đối với ta chuyện này chỉ là chuyện cỏn con thôi." Hàn Lập cười cười trả lời rất tự tin.

Lúc mới chỉ là tu sĩ Hợp Thể Kỳ mà Hàn Lập đã có thể tự bảo vệ mình trước tu sĩ Đại Thừa. Giờ đây tu vi của hắn đã tăng hơn trước mấy lần nên tất nhiên là chẳng cần để mấy tên Đại Thừa Kỳ tầm thường vào mắt rồi.

"Chuyện này cũng chẳng trách được. Với lại thân phận của huynh thì bây giờ thật không thích hợp để dùng thủ đoạn độc ác với đám hậu bối. Nếu không rất khó tránh khỏi tổn hại đến thanh danh tiền bối Đại Thừa của mình." Ngân Nguyệt cười rộ lên.

"Ha ha, cứ cho là như vậy đi." Hàn Lập cười xuề xòa. Có điều trong lòng hắn lại rất rõ ràng, nếu là sự việc đe dọa đến tính mạng thì hắn sẽ chẳng màng gì đến thân phận có là tiến bối hay không. Lúc đó hắn sẽ tự tay đem mầm mống gây họa này xóa sạch không còn một mảnh.

-----------oooo000oooo -----------

Mấy canh giờ sau, Hàn Lập đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ tọa trong một gian phòng trên đỉnh căn lầu của hắn.

Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử dẫn theo hơn mười tên học trò cực kỳ hưng phấn làm lễ chào hỏi.

"Đứng lên đi. Mấy năm không gặp mà tu vi của các ngươi đã tiến bộ rất nhiều, xem ra các ngươi đã không lười biếng chút nào." Hàn Lập phất tay ra hiệu cho đám người đứng dậy.

"Chúc mừng sư phó đã tiến cấp Đại Thừa! Đây chính là dịp để đệ tử tỏ lòng hiếu kính với người mà cũng chính là vinh quang to lớn của cả tộc chúng ta." Khí Linh Tử liền đứng dậy rồi cung kính nói với Hàn Lập.

Vốn dĩ bọn họ rất lo lắng sự việc có liên quan đến Thánh Đảo vừa rồi. Cũng bởi thế cả đám chỉ biết thập thò lo lắng ở trong lầu. Nhưng ai ngờ Thánh Đảo thì chẳng thấy đâu mà sư phụ của mình lại bỗng dưng trở về. Đã vậy còn nói cho hai người bọn chúng biết mình vừa mới tiến cấp Đại Thừa Kì nữa.

Đang chết đuối bỗng vớ được phao khiến cho Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử vui mừng như điên.

Mới mấy trăm năm không gặp, lúc này Khí Linh Tử đã tiến cấp lên Hóa Thần
Hậu Kỳ, chỉ còn cách một bước nhỏ nữa là có thể tiến vào Luyện Hư.

Còn bộ dáng của Hải Đại Thiếu lại giống như vừa mới tiến vào Hóa Thần.

Trong thời gian có mấy trăm năm ngắn ngủi mà tu vi của hai người này đã tiến đến bước này là nhờ chúng có tài năng hơn người. Với lại trước khi đi xa Hàn Lập đã để lại cho chúng rất nhiều đan dược để trợ giúp.

Với sự giàu có của Hàn Lập, cho dù là những đan dược cho chúng dùng để tu luyện hàng ngày hay như các loại đan dược trợ giúp để chúng đột phá chướng ngại đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Nếu không dẫu đám học trò của hắn có tài ba cỡ nào đi nữa cũng không thể cứ một lèo thuận buồm xuôi gió đến giờ.

Hàn Lập nghe Khí Linh Tử nói xong bèn cười bảo:

"Nhờ có cơ duyên may mắn nên ta mới có thể đột phá chướng ngại thành công. Nếu không phải có quy định hễ tu sĩ nào tiến cấp Đại Thừa Kì là cả tộc sẽ tổ chức đại lễ thì ta đã chẳng muốn ồn ã như vậy. Lúc này tin tức chính thức đã được tuyên bố ra ngoài. Như vậy các ngươi cũng không cần làm gì to tát, chỉ cần trước khi đại lễ diễn ra, các ngươi hãy phái người thông báo cho các gia tộc lớn đề tránh cho một vài đạo hữu không thể có mặt kịp lúc là được. Lễ mừng sẽ được tổ chức vào một năm sau, địa điểm có thể là thành Thiên Uyên."

"Vâng, thưa sư phó." Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu đồng loạt khom người vâng lời.

"Đúng rồi, sư cô Băng Phương với con bé Bạch Quả Nhi đâu? Sao hai người bọn họ không đến đây?" Hàn Lập nhìn khắp gian phòng rồi hỏi.

"Thưa sư phó, sau khi Ma kiếp kết thúc, sư muội Bạch Quả Nhi đã trở lại trong môn nhưng mấy năm trước nàng lại kết bạn với một đám người để ra ngoài du lịch. Tuy vậy nàng vẫn thường xuyên đưa tin về. Còn sư cô Băng Phượng đã một mình đi vào khu vực hoang dã từ hơn mười năm trước, cho đến nay vẫn chưa nhận được tin tức nào khác. Nhưng sư phụ cứ yên tâm đi! Trước lúc rời đi sư cô đã để lại một cái Nguyên Mệnh Đăng, đến giờ vẫn bình yên không có chuyện gì." Khí Linh Tử cẩn thận đáp.

"Khu vực hoang dã rộng lớn vô cùng, cho dù có ở lại trong đó vài trăm năm cũng là chuyện bình thường. Sư cô của các người đã quyết định như vậy thì chắc chắn là có tình toán từ trước. Như vậy ta cũng an tâm. Nhưng con bé Bạch Quả Nhi kia chỉ dựa vào một chút tu vi nhỏ nhoi mà cũng đòi đi du ngoạn, đúng là quá liều lĩnh mà. Tấm thân Băng Tủy của sư muội các người đã tu luyện thành công. Nếu nó xuất hiện trước mặt những tên cũng tu luyện thần thông có thuộc tính âm hàn mang lòng dạ hiểm độc thì chẳng khác nào một món ăn đại bổ giúp tăng tiến tu vi. Mau đi truyền tin, bảo sư muội của các ngươi lập tức quay về đây." Hàn Lập nhướng mày quát lớn.

"Vâng! Đúng là đồ nhi làm việc thiếu chín chắn, con sẽ lập tức đi làm ngay." Khí Linh Tử hoảng sợ. Hắn lật đật vâng lời.

Tiếp theo hắn quay ra sau dặn dò một tên đệ tử. Tên để tử đó liền thi lễ với Hàn Lập rồi cung kính đi ra khỏi căn phòng.

"Nguyệt Thiên, ngươi kể rõ mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây cho ta nghe đi. Nhất là tại sao sự việc ngươi có linh căn Ẩn Lôi lại bị tiết lộ ra ngoài? Tất cả chi tiết phải nói thật rành mạch!" Hàn Lập nhìn thoáng qua Hải Đại Thiếu rồi tỏ vẻ cười mà như không cười.

"Sư phó,. con biết sai rồi. Thôi, chuyên này đừng bắt con kể tỉ mỉ đi!" Hải Đại Thiếu nghe được Hàn Lập hỏi vậy liền tỏ vẻ xấu hổ, lời nói cũng trở nên ấp a ấp úng.

"Hừ, trước kia ta đã dặn dò ngươi như thế nào. Linh căn Ẩn Lôi không phải là việc nhỏ đâu, nó liên quan đến tính mạng của ngươi chứ chẳng chơi nên việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Kết quả thì thế nào? Ngươi giỏi thật, thế mà đi uống rượu say rồi tùy tiện nói ra. Ha hả, nếu không phải đúng lúc ta về kịp thì chẳng phải ngươi đã ôm đại họa rồi sao? Thậm chí còn có thể liên quan đến cả nhà sư huynh của ngươi nữa." Hàn Lập nghiêm mặt, giọng nói cũng trở nên cực kì lạnh lùng.

"Đồ nhi biết sai rồi. Từ nay về sau nhất định sẽ không tái phạm nữa." Hải Đại Thiếu hoảng sợ, quỳ rạp xuống đất một lần nữa.

"Với thân phận tu sĩ Đại Thừa của ta thì đám người của Thánh Đảo đã bị đuổi đi dễ dàng. Nhưng linh căn Ẩn Lôi là một trong số ít thứ có tác dụng làm suy giảm sức mạnh của thiên kiếp, nếu kẻ đến tiếp theo là những tên Đại Thừa rất mạnh của các tộc khác thì ngươi nói vi sư nên làm thế nào đây?" Giọng điệu của Hàn Lập vẫn lạnh lùng như băng, hắn nhìn chằm chằm vào Hải Đại Thiếu mà nói.

"Đồ nhi thật sự biết sai rồi. Nếu ngày sau có chuyện như vậy, thầy cứ giao đồ nhi ra đi. Đây cũng là hậu quả do đồ nhi gây ra!" Mặt của Hải Đại Thiếu tái nhợt, không dám ngẩng mặt lên đáp.

"Đem ngươi giao ra? Nếu làm như vậy thì mặt mũi của kẻ làm thầy này vứt đi đâu đây? Nằm mơ cũng không được! Như vậy đi, đợi sau khi lễ mừng ta tiến cấp Đại Thừa kết thúc thì ngươi cũng lánh mặt đi một thời gian. Đợi cho sóng yên biển lặng, không còn ai nhắc tới việc này thì ngươi hãy trở lại bên cạnh ta." Hàn Lập suy nghĩ cẩn thận một lát rồi mới đưa ra quyết định.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện