Hải Đại Thiếu nghe vậy liền hiểu là sư phụ đã giành lấy hết thảy mọi áp lực của nó. Lúc này nó cảm thấy vô cùng xúc động, bèn vội vàng bái lạy hai bái rồi im lặng đợi Hàn Lập sai bảo.
Hàn Lập gật gật đầu, sau lại bảo Hải Đại Thiếu đứng qua bên cạnh. Tiếp đó hắn chỉ về Ngân Nguyệt cùng với Giải Đạo Nhân, nghiêm giọng nói với mấy đứa học trò.
"Đây là sư cô Ngân Nguyệt của các ngươi và Giải tiền bối. Sau này các ngươi phải cư sử với họ như trưởng bối của mình. Hãy mau qua chào một tiếng đi.""Xin ra mặt Ngân Nguyệt sư cô cùng Giải sư bá!""Xin chào Ngân Nguyệt sư cô tổ cùng Giải tiền bối!"Khí Linh Tử đã sớm chú ý đến đám người Ngân Nguyệt và Gải Đạo Nhân. Ngay khi thấy Hàn Lập nói vậy nó liền dẫn đám đệ tử tiến tới chào hỏi.
Ngân Nguyệt mỉm vười khoát tay, còn Giải Đạo Nhân chỉ nghiêm mặt gật đầu.
"Đứa bé này là Chu Quả Nhi, ha ha, cái tên thật giống như Bạch sư muội của các ngươi, chỉ khác có đúng một chữ thôi. Lúc trước khi ta nghe được cái tên này cũng phải ngạc nghiên một lúc. Nhưng nó và sư muội của các ngươi không có quan hệ gì đâu, mà xuất thân của nó là ở một nơi rất xa xôi. Sau này ta sẽ kể cho các ngươi nghe. Hiện giờ nó sẽ tạm thời ở với chúng ta, các ngươi cứ xem nó là sư muội của mình cũng được." Hàn Lập lại giới thiệu một chút về Chu Quả Nhi.
"Thì ra là Chu sư muội! Giá mà có Bạch sư muội ở đây thì tin là nàng sẽ rất vui cho mà xem." Nét mặt của Khí Linh Tử tỏ ra hơi ngạc nghiên, tiếp đó nó chắp tay cười ha ha với Chu Quả Nhi.
"Chỉ e là sau này Quả Nhi sẽ phải ở nhờ Hàn tiền bối một thời gian. Nếu có điều gì thất lễ, xin hai sư huynh thứ lỗi cho ta nhé." Chu Quả Nhi chỉnh chu lại trang phục rồi tỏ vẻ rất ngoan ngoãn chào lại hai người Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử.
Hai đứa bọn nó liên tục xưng:
"không dám, không dám".
Thời gian tiếp đó Hàn Lập liền hỏi những sự việc đã sảy ra trong tộc lúc hắn đang bế quan.
Đặc biệt là sự việc Ma tộc đột ngột rút quân là được hắn hỏi kĩ lưỡng nhất.
Đáng tiếc là Khí Linh Tử và mấy người xung quanh đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Bọn họ chỉ biết là vào một ngày đột nhiên các trưởng lão của thành Thiên Uyên quyết định đình chiến với Ma tộc. Mà cũng không lâu sau đó quân của Ma tộc trên địa bàn của Nhân tộc liền ồ ạt rút về Ma giới theo đường hầm không gian.
Từ đó trở đi, hai tộc Nhân và Yêu đều dễ dàng thu hồi lại lãnh thổ đã mất. Rất hiếm khi mới gặp được vài tên Ma tộc còn ngoan cố bám trụ lại.
Trong khoảng thời gian mấy chục năm gần đây, hai tộc Nhân và Yêu đều đặt công tác khắc phục tổn thất do ma kiếp gây ra làm mục tiêu đầu tiên. Nhưng nếu xem xét kĩ lại thì đây thật đúng là cục diện thịnh vượng sau hoạn nạn.
Hàn Lập cẩn thận nghe Khí Linh Tử giải thích, khuôn mặt bình ổn, trong lòng cũng đang suy nghĩ về điều gì đó.
Đợi sau khi Khí Linh Tử kể qua hết mọi chuyện, lúc này ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe lên. Hắn cẩn thận hỏi:
"Nếu như vậy thì sau khi ma kiệp đột nhiên qua đi chưa được bao lâu, ngay lúc đó là hai vị đại nhân Ngao Khiếu và Mạc Giản Ly đều đồng loạt biệt tăm biệt tích sao?""Đúng vậy thưa sư phụ. Tuy tu vi của con thấp nhưng lúc hàng ngày con hay qua lại với mấy đệ tử của các vị trưởng lão ở trong thành. Nhờ vậy mà những chuyện gì phát sinh con đều hiểu hết. Sở dĩ Thánh Đảo dám trắng trợn yêu cầu thành Thiên Uyên giao sư đệ ra chắc cũng liên quan đến sự vắng mặt của hai vị tiền bối. Nếu không với uy danh của hai vị đó, cho dù Thánh Đảo không kiêng sợ thì cũng phải nhìn vào quan hệ của thầy với hai vị tiền bối kia. Làm thế nào mà dám đến tận cửa kiếm chuyện như vậy chứ." Khi Linh Tử suy nghĩ chín chắn rồi trả lời.
"Ừ, ta sẽ đi đến Thánh Đảo một chuyến. Ngoài ra có việc này ngươi phải đi làm cho ta." Hàn Lập cười lạnh rồi nói.
"Xin sư tôn cứ nói, chắc chắn con sẽ làm thật tốt." Khí Linh Tử ngẩn ra rồi cúi đầu đáp lời.
"Đây là một phần danh sách các loại đồ vật, ngươi giao cho môn hạ tìm kiếm và thu thập giúp ta. Ở Linh giới mấy thứ này được xem là rất quý hiếm, nếu các ngươi không thể tự tay lấy được thì cứ điều tra tin tức nơi nào có nó. Khi đó tự ta sẽ có cách." Hàn Lập nghêm trang dặn dò.
"Vâng, đệ tử xin ghi nhớ." Khí Linh Tử không dám chậm trễ vâng lời.
Giải Đạo Nhân đứng ở bên cạnh nghe hai thầy trò nói chuyện, ánh mắt khẽ động nhưng vẫn không mở miệng nói câu nào.
"Tốt, các ngươi đi ra trước đi. Ta muốn thương lượng vài vấn đề với sư cô Ngân Nguyệt của các ngươi." Hàn Lập gật đầu rồi ra lệnh.
Khí Linh Tử cùng Đại Hải Thiếu không dám có ý kiến nào khác. Cả hài cùng thưa
"vâng" rồi dẫn theo đám đệ tử lục tục đi ra.
Chu Quả Nhi không đợi Hàn Lập nói thêm điều gì mà cũng hiểu ý tự động đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, gian phòng chỉ còn lại ba người Ngân Nguyệt, Giải Đạo Nhân và Hàn Lập.
"Ngân Nguyệt, trước khi chia tay lệnh tổ nàng có được nghe Ngao Khiếu tiền bối nhắc tới điều gì liên quan đến lần mất tích này không?" Hàn Lập tỏ vẻ rất nghiêm trọng quay qua hỏi Ngân Nguyệt.
"Không có! Thực ra khi đó tổ phụ chỉ than thở về tuổi thọ của mình thôi. Mới lại muội là cháu ruột duy nhất của người thì làm gì có chuyện một chút tin tức cũng không chịu nói ra chứ. Mà lúc muội rời đi, tổ phụ vẫn không có biểu hiện khác thường nào." Ngân Nguyệt cũng tỏ vẻ đăm chiêu, nhưng giọng nói của nàng lại rất quả quyết.
"Nếu vậy sự việc tổ phụ và Mạc tiền bối mất tích chắc hẳn là có liên quan đến Ma tộc. Nhưng tin tức cụ thể ra sao thì ngay cả các trưởng lão của thành Thiên Uyên cũng không rõ. May ra chỉ có Thánh Đảo mới nắm được một vài chi tiết mà thôi. Xem ra lần này không thể không đi Thánh Đảo rồi." Hàn Lập sờ cằm trầm ngâm.
"Hàn huynh đừng quá lo lắng cho tổ phụ. Muội với tổ phụ cùng chảy một dòng máu, nếu người có sảy ra chuyện gì thì đâu thể nào muội lại không có cảm ứng chứ. Mà nếu gia tổ bình an thì chắc chắn là Mạc tiền bối cũng vô sự thôi." Ngân Nguyệt nhíu mày suy tư.
"Dù sao thì tổ phụ
với Mạc tiền bối đều là tu sĩ Đại Thừa nên đâu dễ gì gặp nạn. Ta chỉ sợ hai người đã trúng phải mưu kế nào đó của Ma tộc rồi bị nhốt lại ở đâu đó. Mà dù sao việc vây khốn hai tu sĩ Đại Thừa cũng dễ dàng hơn nhiều so với giết chết họ." Hàn Lập cũng nhăn mặt lo âu.
"Gia tổ và Mạc tiền bối đều là những người có tâm tư cực kì tinh tế. Chắc hẳn là không thể xuất hiện tình huống này rồi." Ngân Nguyệt nghe vậy không khỏi tái mặt.
"Có lẽ là do ta suy nghĩ hơi nhiều. Đợi ngày mai gặp lại mấy tên trưởng lão trong thành xem có phát hiện thêm gì không." Hàn Lập cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên rồi nói.
Ngân Nguyệt cũng gật gật đầu, tuy vậy sắc mặt nàng vẫn còn hơi mông lung.
Nhưng bất ngờ Hàn Lập lại quay qua nói với Giải Đạo Nhân:
"Giải huynh, ta đã dặn dò mấy tên đệ tử lưu ý những thứ ngươi yêu cầu rồi. Nhưng trước khi có được những thứ này, ta mong rằng đạo hữu vẫn tiếp tục giúp đỡ ta như trước đây.""Trước khi ngươi vượt qua khảo nghiệm ta cũng chẳng rời xa ngươi đâu." Giải Đạo Nhân lạnh lùng đáp lời. Còn Hàn Lập nghe xong lại vui mừng như điên.
Thời gian tiếp theo Hàn Lập và Ngân Nguyệt cẩn thận bàn bạc về những vấn đề liên quan đến sự rút lui của Ma tộc và việc mất tích của hai tu sĩ Đại Thừa. Hai ngươi cẩn thận rà xoát, phân tích từng chi tiết nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận nào.
Thế rồi cả hai đành tạm thời bông bỏ sự việc này qua một bên rồi trở về một gian phòng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, ông lão họ Cốc dẫn theo tất cả mọi trưởng lão có tu vi Hợp Thể ở thành Thiên Uyên đến trước cửa tháp của Hàn Lập. Trước đó họ đã sớm thông báo trước rồi.
Hàn Lập vừa nghe Khí Linh Tử bẩm báo xong liền mỉm cười.
Xem ra đêm hôm qua tất cả những trưởng lão này không ai được chợp mắt nghỉ ngơi. Nếu không thì sao họ lại có thể đến sớm được như vậy chứ?
Sau khi nghe Hàn Lập dặn dò, lúc này Khí Linh Tử liền dẫn theo mọi người đi vào trong phòng khách. Tiếp đó hắn lại đứng một bên để tiếp đãi những vị trưởng lão này.
Cuộc nói chuyện diễn ra khá bí ẩn, kéo dài từ sáng sớm đến tận giữa trưa mới kết thúc. Mãi lúc này trưởng lão họ Cốc mới dẫn mọi người đi ra.
Vài ngày sau, từ thành Thiên Uyên bắt đầu truyền ra tin tức Hàn Lập đã tiến cấp lên Đại Thừa Kỳ.
Mọi người thuộc hai tộc Nhân và Yêu ở trong thành nghe vậy đầu tiên còn tỏ vẻ khó tin, nhưng sau đó ai nấy đều vui mừng như phát điên phát dại. Tất cả liền ùa ra đường hò hét để ăn mừng sự kiện này.
Nhờ Hàn Lập tiến cấp thành tu sĩ Đại Thừa, như vậy cũng có nghĩa là cuộc sống của họ sẽ được yên ổn ở Linh giới suốt mấy vạn năm nữa.
Mà trước đây khi Hàn Lập trở thành tu sĩ Hợp Thể Kỳ cũng chính là ở thành Thiên Uyên, sau đó hắn còn ở lại trong thành Thiên Uyên thêm một thời gian nữa. Việc này càng khiến cho ai nấy đều có cảm giác vinh quang diệu kì.
Tin tức này được các thám tử truyền bá ra ngoài. Tiếp đó liền hóa thành một cơn sóng khuếch tán tràn lan khắp mọi ngóc ngách của hai tộc.
Đương nhiên là tin tức về đại lễ chúc mừng cùng nơi tổ chức vào một năm sau cũng được truyền bá rộng rãi.
Tất cả các thế lực dù lớn hay nhỏ trong hai tộc đều cực kì kinh ngạc. Bằng một cách nhanh nhất, họ liền phái người đi xác định độ tin cậy của sự việc này.
Người của mỗi thế lực bọn họ đều có những toan tính riêng. Nhưng khi thấy tin tức là thật, họ liền phái người tới thành Thiên Uyên. Xem ra mọi người đều nhất định phải dự đại lễ này cho bằng được.
Một số địa phương cách xa với thành Thiên Uyên cũng lập cập chuẩn bị quà mừng rồi bầu chọn ra sứ giả đảm nhiệm chuyến đi này.
Tóm lại là trong thời gian khoảng hai đến ba tháng sau đó, ở bất kỳ ngóc ngách nào trong địa bàn của hai tộc đều nô nức bàn tán về tu si mới tiến cấp Đại Thừa. Tiếp đó mọi người liền cấp rập đi chuẩn bị cho buổi đại lễ.
Thậm chí các tộc gần đó như tộc Dạ Xoa hay Linh tộc cũng nắm được tin tức. Ngay lập tức họ cho người đi xác minh rồi phái sứ giả đến tham dự đại lễ của Nhân tộc.
Duy nhất chỉ có một điều khác thường đó là Thánh Đảo lại không có chút phản ứng nào. Dường như bọn họ rất lãnh đạm với việc trước mắt, từ đầu đến giờ vẫn chưa có phản ứng nào được đưa ra.
Mà không chỉ có những thế lực lớn nhỏ của hai tộc. Rất nhiều tán tu có tiếng tăm lừng lẫy lâu nay vẫn một mình tu hành đều đồng loạt xuất quan. Tất cả đều nô nức kéo về thành Thiên Uyên.
Bởi theo như thường lệ, trong buổi đại lễ mỗi tu sĩ Đại Thừa mới tiến cấp đều giải thích những kinh nghiệm đột phá chướng ngại của mình cho tất cả mọi người. Việc này đối với những tu sĩ đang muốn đột phá hoặc đã bị gò bó không biết bao năm chính là cơ hội cực kì quý hiếm.
Nói không chừng sau khi nghe vị mới tiến cấp kia giảng xong biết đâu mình lại nhận ra được những nét tương đồng trong sở học, thế rồi lại dễ dàng phá bỏ chướng ngại cũng nên.
Chuyện này đã từng sảy ra ở một vài lần đại lễ trước đó rồi!