Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn bà lão.
Bà ta liên tục liếc về phía ba lô của Hạ Nhạc Thiên, hỏi: "Cậu còn chocolate không, cho chúng tôi một chút được không?"
Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn về phía mập mạp, nó tránh sau lưng bà lão, lè lưỡi làm mặt quỷ với Hạ Nhạc Thiên, rất không lễ phép.
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười nói: "Ngại quá, tôi không còn chocolate."
Bà lão hơi không tin, "Tôi cũng không xin nhiều đâu, cho chúng tôi một chút là được."
Hạ Nhạc Thiên nhìn bà ta: "Tôi không còn chocolate, bà có thể chờ sau khi xuống xe lửa rồi mua cho chocolate cho cháu bà, nó lớn như vậy cũng nên học thông cảm cho người già."
Mậ mạp nghe vậy lập tức lớn tiếng gào lên, "Bây giờ cháu phải ăn chocolate, cháu phải ăn chocolate!"
Bà lão vội vàng xoay người dỗ nó, mập mạp lập tức khóc càng thêm lớn tiếng, thậm chí bắt đầu đạp chân đá bàn nhỏ trước mặt, khiến rất nhiều người ghé mắt nhìn sang, trên mặt đều là vẻ bực bội.
Bác giá trung niên cách đó không xa thấy toàn bộ quá trình, chỉ có thể mở miệng nói với Hạ Nhạc Thiên: "Nó chỉ là một đứa bé, cậu cho nó một chút thì có sao đâu."
Một nam trung niên khác mặc áo khoác màu xanh lục thấy bác gái mở miệng, cũng phụ họa theo: "Một thanh chocolate thì đắt cỡ nào chứ, cậu thật sự mặc kệ đứa nhỏ này khóc cổ họng sao?"
Hai người ông một lời tôi một tiếng, hoàn toàn khiến sắc mặt Hạ Nhạc Thiên lạnh xuống, cậu không muốn lãng phí sức lực với hai người họ, dứt khoát không nói chuyện nữa, cũng không để ý tới bà lão.
Mặt bác gái trung niên lập tức trở nên khó coi, có chút căm giận bất bình nói: "Cái cậu này sao lại như vậy, lớn lên trắng nõn sạch sẽ mà tâm địa lại tàn nhẫn thế."
Bà lão thấy có người chống lưng cho mình, lập tức thở ngắn than dài, nói: "Thôi em gái à, em nói mấy lời này có ích lợi gì, người ta không muốn chúng ta cũng không có biện pháp."
Mập mạp càng lúc càng quậy tưng lên, gào khóc lớn tiếng, khóc đến mặt đỏ phừng phừng như sắp ngất xỉu, "Cháu muốn ăn chocolate, ăn ngay lập tức!"
"Ai da, chị xem đứa nhỏ khóc đến nông nỗi này, sắp thở không nổi nữa rồi, chị mau dỗ cháu chị đi, đừng làm nó khóc thành bệnh thật." Bác gái trung niên vội vàng nói.
Bà lão vội vàng dỗ dành mập mạp, kết quả càng dỗ càng không được, cuối cùng đến bà ta cũng gạt lệ theo, "Cháu ngoan của bà, cháu đừng khóc, cháu khóc bà đau lòng quá."
Bác gái trung niên cũng thở dài, nói thẳng: "Người trẻ tuổi bây giờ thật khác xa với chúng ta lúc trước, bụng dạ sao lại tàn nhẫn như vậy."
Mấy hành khách khác cũng bắt đầu trở nên bực bội, bọn họ không muốn chọc vào người phụ nữ trung niên và bà lão này, dứt khoát hùa theo: "Mọi người đều không dễ dàng, cậu trai này, cậu cho đối phương chút chocolate đi, coi như tiền mua yên bình."
Hạ Nhạc Thiên coi mấy người này như không tồn tại.
Lý Song Ưu nhịn không được liên tục nhìn Hạ Nhạc Thiên, đầy mặt đều là vẻ lo lắng.
Cô chỉ là một cô gái trẻ, căn bản không dám thay người thanh niên cùng tuổi mình nói chuyện, càng sợ hãi chọc phải phiền toái, nhưng cô biết rõ, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của thanh niên này.
Nhưng một số người chỉ muốn chuyện lớn hoá nhỏ, không hy vọng trên đường đi mệt nhọc còn phải bị tiếng khóc chói tai của trẻ con tàn phá tinh thần, dứt khoát mở miệng khuyên can Hạ Nhạc Thiên nhường một bước, trực tiếp đem chocolate cho đối phương, đôi bên đều vui mừng.
Đa số hành khách đều lựa chọn bàng quan, không nói một lời, chỉ là trong lòng bọn họ đều sinh ra chán ghét đối với bà lão và mập mạp, như lúc nãy đã nói, mọi người đều không dễ dàng, cũng không muốn vì vậy mà chọc phải phiền toái.
Khoang xe ồn ào khiến cho nhân viên tàu Triệu Học Cương chú ý, hắn vội vàng đi đến, lớn tiếng nói: "Các vị hành khách tạm thời im lặng một chút, không cần ồn nữa."
Rất nhiều người lập tức phối hợp im miệng, nhưng vẫn có vài người nhỏ giọng châu đầu ghé tai nói thầm với người bên cạnh.
Triệu Học Cương cũng coi như không nhìn thấy, hỏi hành khách gần mình nhất: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hành khách kia dăm ba câu giải thích: "Một đứa trẻ một hai đòi ăn chocolate của cậu trai kia, không cho liền khóc, ồn ào đến nỗi làm mọi người đau đầu."
Nhân viên tàu Triệu Học Cương cũng cảm thấy đau đầu theo, hắn mệt nhất là xử lý loại tình huống này.
Bà lão thấy nhân viên tàu tới, lập tức khóc lóc nỉ non nói: "Đồng chí, may mà anh đã đến, anh nói xem phải làm sao bây giờ, cháu trai của tôi sắp khóc ngất rồi."
Triệu Học Cương cảm thấy ác ý thật lớn của thế giới đối với mình, một đứa trẻ quấy khóc còn chưa đủ, còn khuyến mãi thêm một bà lão nước mắt lưng tròng, hắn nhìn mập mạp gào khan đến mặt đỏ bừng bừng, đầu đau như búa bổ.
Việc này ầm ĩ rồi đây.
Triệu Học Cương quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, còn chưa kịp mở lời, Hạ Nhạc Thiên đã trực tiếp nói: "Tôi đã nói chocolate đã bị tôi ăn hết, nhưng bọn họ không tin."
Triệu Học Cương vội vàng giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý này."
Hắn vốn không định yêu cầu hành khách này đem chocolate đưa cho đứa trẻ, hắn suy nghĩ một chút, nói với bà lão: "Như vậy đi, tôi nhờ đồng nghiệp chạy đi lấy kẹo xí muội cho đứa bé, có được không?"
Mập mạp lập tức điên cuồng giãy dụa, dùng chân đá cái bàn, "Không muốn, cháu phải ăn chocolate, bà ơi cháu muốn ăn chocolate, oa a a a --!!"
Mập mạp sức lực rất lớn, chân đá cái bàn bắt đầu đong đưa, chai nước khoáng trên bàn lập tức ngã xuống, hành khách đối diện vội vàng lấy chai nước đi, đè nén lửa giận quay đầu, coi như không thấy gì.
Mà đứa trẻ này khóc càng thêm kinh thiên động địa.
Cuối cùng hành khách này không thể chịu đựng lỗ tai bị tra tấn nữa, vội vàng đứng lên đi qua khoang tàu kế bên.
"Được được, cháu đừng khóc nữa, bà à, mau dỗ cháu bà nín đi, đừng để khóc ra bệnh thật." Triệu Học Cương đau đầu nói.
Bà lão lau nước mắt, vội la lên: "Tôi không dỗ được, đứa nhỏ này chỉ muốn ăn chocolate."
Triệu Học Cương lập tức nói: "Không sao, chỗ chúng tôi cũng bán chocolate, tuy rằng hơi đắt, tôi sẽ gọi đồng nghiệp lấy lại đây." Sau khi nói xong, hắn lập tức cúi đầu bật bộ đàm: "Tiểu Mai, em mau lấy một bao chocolate đến toa số 4."
Động tác lau nước mắt của bà lão hơi khựng lại, có chút sợ hãi hỏi: "Đắt? Đắt đến cỡ nào, tôi không mua nổi đâu."
Triệu Học Cương ngẩn người, khẽ quay đầu nhìn vẻ mặt bực bội của các hành khách khác, chỉ có thể coi như mình chịu lỗ nặng, nói: "Cái này coi như tôi mua cho cháu bà đi."
Nước mắt