Triệu Học Cương hoảng sợ, vội vàng nói: "Phía trước là Tam Oa Tử Câu."
Tam Oa Tử Câu?
Hạ Nhạc Thiên không hề có ấn tượng gì với địa điểm này.
Triệu Học Cương phát hiện Hạ Nhạc Thiên sắc mặt càng khó coi, liền trấn an: "Quý khách cứ yên tâm, đoàn tàu không chạy sai lộ trình đâu."
Hạ Nhạc Thiên vội la lên: "Tôi hỏi anh, nơi này có phải đã từng xảy ra sự cố gì không?"
Các hành khách khó hiểu nhìn Hạ Nhạc Thiên, không rõ nguyên do.
Triệu Học Cương không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp trả lời: "Chưa từng xảy ra chuyện gì cả, ngài cứ về chỗ gần trước đã."
Bà lão vội bước lại kéo Triệu Học Cương, "Đồng chí, cậu đến bảo vệ hai chúng tôi đi."
Mập mạp vì để phối hợp với bà nội mình, lại bắt đầu khóc kêu, "Bà ơi cháu sợ quá."
Bà lão xoay người ôm lấy mập mạp, nói: "Cháu ngoan của bà, là tại bà không có năng lực bảo vệ cháu."
Một già một trẻ khóc lóc thảm thiết, thoạt nhìn có chút đáng thương, có mấy người trung niên không đành lòng bèn quay sang khuyên nhủ những người trẻ tuổi kia: "Thôi, mọi người đều là bạn cùng đường, cùng ngồi một toa xe lửa cũng coi như có duyên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Mấy người trẻ tuổi da mặt mỏng, vừa rồi có thể đứng ra mắng chửi cũng đã tiêu hết toàn bộ dũng khí, bọn họ lập tức quay đầu nhìn, không hé răng ngồi xuống.
Bà lão thấy thế, khóc càng thêm lớn tiếng, mập mạp cũng bắt đầu gân cổ gào khan.
Mà hành khách trung niên vừa khuyên người trẻ tuổi ngồi xuống kia lập tức trợn tròn mắt, bọn họ muốn hai bên đều nhường một bước, không ngờ một già một trẻ này lại được đằng chân lân đằng đầu, càng gào to lên.
Các hành khách nghe âm thanh kêu khóc bén nhọn này, cảm thấy vô cùng bực bội.
Vợ của một nam trung niên thấy vậy thì cười lạnh, nói với ông ta: "Lòng tốt của mấy người đấy, vừa rồi tôi nói nhiều như vậy sao ông không nghe lọt câu nào?"
Nam trung niên ngượng ngùng cười.
Ông ta đâu có ngờ bà già và đứa trẻ này lại như vậy.
Triệu Học Cương chỉ có thể an ủi bà lão thêm lần nữa: "Bà à, không sao đâu, bà nhìn mấy vị khách kia đều ngồi xuống rồi, cũng sẽ không bắt nạt bà, bà không cần sợ có người lại đánh hai người."
Tiếng khóc của bà lão nhỏ xuống, gật gật đầu, sau đó lại dỗ dành cháu nội: "Cháu ngoan, không cần sợ, không có ai bắt nạt chúng ta."
Mập mạp vẫn còn nhớ kỹ chocolate, bỗng nhiên liều mạng đá cái bàn, gân cổ gào: "Cháu muốn ăn chocolate! Không cho cháu chocolate, cháu cứ khóc cho bà xem, oa a a --!"
Mọi người trợn mắt há mồm, ai cũng không nghĩ tới mập mạp này lại không có mắt như vậy, thậm chí vẫn còn nhớ thương chocolate của người khác, nhưng vấn đề thanh niên người trẻ tuổi kia đã ăn hết chocolate rồi.
Mà trên xe lửa thì lấy đâu ra chocolate nữa.
Các hành khách bắt đầu câu được câu không oán giận, bà lão sợ lại chọc nhiều người tức giận, vội vàng dỗ, "Cháu ngoan, đừng khóc nữa, bà bảo đảm sau khi xuống xe lập tức mua chocolate cho cháu, cháu nghe lời, bằng không bà không thương cháu nữa."
Mập mạp tránh thoát tay bà lão, gào càng thêm tê tâm liệt phế, "Cháu mặc kệ, cháu phải ăn ngay bây giờ."
Hạ Nhạc Thiên nhìn sương mù ngoài cửa sổ, càng ngày càng cảm thấy sương mù này rất quen mắt, nó gợi lên ký ức mơ hồ nào đó trong đầu cậu, chỉ là chút hình ảnh vừa hiện lên lại bị tiếng gào của mập mạp đá bay đi.
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm mập mạp, "Im miệng!"
Bà lão vội vàng ôm nó vào lòng, giận không thể át nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên: "Sao cậu lại như vậy? Không phải chỉ muốn xin chút chocolate của cậu thôi sao, làm gì doạ cháu của tôi?"
Mập mạp bị dọa đến giật mình, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Mà lúc này, sương mù trắng lập tức bao phủ thùng xe số 4, bên ngoài trở nên mông lung cơ hồ nhìn không thấy bất cứ thứ gì, cảm giác nguy hiểm rình rập làm chuông cảnh báo trong đầu Hạ Nhạc Thiên réo vang, sắc mặt khẽ biến.
Không xong.
Bà lão không buông tha, muốn túm tay áo Hạ Nhạc Thiên, "Cậu nói rõ ràng cho tôi, cậu dựa vào cái gì doạ cháu của tôi sợ --"
Hạ Nhạc Thiên cố nén tức giận, lạnh lùng liếc bà ta.
Triệu Học Cương vội vàng tách bà lão ra, giọng nói không khỏi mang theo chút tức giận, "Bà à, bà như vậy có hơi quá mức."
Bà lão không thể tin tưởng nhìn Triệu Học Cương, "Được, được lắm, hai người trẻ tuổi các người đều cùng một giuộc, chỉ biết bắt nạt một già một trẻ chúng tôi, mọi người ra đây mà coi này --"
Bà lão lập tức ngồi dưới đất ăn vạ khóc lóc, mập mạp thấy bà nội mình khóc thành như vậy ngược lại bật cười, lỗ mũi toát ra một cái bong bóng.
Mà lúc này đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, các hành khách lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, một hành khách đang đứng ở cửa toa xe, quay lưng lại nhìn toa tàu đối diện, sợ tới mức cả người phát run.
Không biết hắn ta nhìn thấy gì.
Mấy hành khách ngồi gần cửa xe vội bước sang, ghé đầu nhìn qua, vừa thấy đã sợ tới mức lui về phía sau, "Không thấy -- không thấy nữa!!"
Rốt cuộc là không thấy cái gì?
Mọi người xôn xao bất an, khẽ đứng lên nghểnh cổ nhìn về phía cửa, thấp thỏm xì xào với người xung quanh.
Hạ Nhạc Thiên bước về phía cửa, thông qua cánh cửa nửa đóng nửa mở, cậu thấy rất rõ toa xe đối diện không có một bóng người, kết cấu và đồ vật trong toa xe đều trở nên cổ xưa cũ kỹ, trên mặt đất đọng lại vết máu thật lớn không biết đã qua bao lâu, đã ngã màu nâu đen
Đối lập với toa số 4 của Hạ Nhạc Thiên, phảng phất như hai thế giới.
Cũng trong nháy mắt, Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên ý thức được sương trắng rốt cuộc là thứ gì, là Quỷ Giới! Trong sự kiện thần quái Tân Nương Mỉm Cười lần trước, đã từng xuất hiện sương mù trắng như thế này.
Mà khi sương trắng xuất hiện, cũng nói lên một việc -- quỷ sắp tới rồi!
Hạ Nhạc Thiên có thể nhìn đến toa số 2 đã dần dần tràn ngập sương mù, không ngừng tràn vào toa số 3.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đóng cửa lại, tuyệt đối không thể để sương trắng tiến vào,