Xe cứu thương đến rất nhanh, Triệu Thần Húc run run nhìn mấy người Hạ Nhạc Thiên bị nhân viên cứu hộ nâng ra ngoài, cuối cùng cũng bừng tỉnh vội vàng bắt lấy người duy nhất có thể lành lặn bước đi, "Bùi tiểu thư, con quỷ kia bị các người giết rồi đúng không?"
Bùi Anh đang nôn nóng muốn đi theo xe cứu thương, cũng không nhiều lời vô nghĩa với Triệu Thần Húc, trực tiếp gật đầu, "Chuyện này đã giải quyết.
"
Triệu Thần Húc lại hỏi: "Vậy, Mã Văn Siêu đâu?"
Lúc này Bùi Anh đã đoán được đại khái đường sống của nhiệm vụ, nàng chỉ vào đế giường của Triệu Thần Húc, nói: "Vết bẩn hình người lúc trước anh nhìn thấy, chính là Mã Văn Siêu, nó vẫn luôn xuất hiện dưới giường anh, mục của nó không phải là giết chết anh, mà là muốn nói cho anh nơi này rất nguy hiểm, bảo anh mau chạy nhanh đi.
"
Triệu Thần Húc ngây ra như phỗng, ngay cả Bùi Anh đi lúc nào cũng không biết, chỉ là trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời, cổ họng cũng nghẹn lại.
Nửa ngày sau hắn mới sực nhớ ra chuyện gì, lảo đảo chạy về phía giường mình, "Văn Siêu! Mã Văn Siêu!"
Dưới đế giường có một bãi vết bẩn hình người, nhưng đã sớm trở nên khô cạn, hiển nhiên đã tử vong.
Triệu Thần Húc nháy mắt như bị rút toàn bộ sức lực, ánh mắt dại ra.
Tại sao lại như vậy!
Mệt cho hắn vẫn luôn cho rằng, vết bẩn hình người dưới giường muốn bò ra là để giết chết mình, nên hắn chưa từng ngăn cản con quỷ khoác lớp da Mã Văn Siêu kia lau dọn sạch sẽ vết bẩn.
Hóa ra, con quỷ chân chính không phải vết bẩn dưới đế giường.
Mà là Mã Văn Siêu đã bị quỷ tráo đổi kia!
*
Bên kia.
Sau khi đám Hạ Nhạc Thiên được bác sĩ khám và trị liệu, rất nhanh đã được chuyển vào phòng bệnh nghỉ ngơi, nhìn từ bên ngoài, Hạ Nhạc Thiên có lẽ là người bị thương nặng nhất, sắc mặt trắng bệch không chút máu, hơi thở mong manh như người hấp hối sắp tắt thở.
Nhưng bác sĩ kiểm tra lại phát hiện Hạ Nhạc Thiên không bị thương, chỉ là mệt nhọc quá độ và thể lực hao tổn nên mới kiệt quệ, trực tiếp truyền nước muối bổ sung chất khoáng là được.
Nhưng Trần Đỉnh cùng Đường Quốc Phi lại thảm hơn một chút, xương sườn bị gãy nhẹ cộng với nội tạng bị tổn thương, tất cả đều nằm trên giường không thể động đậy, chỉ thở thôi cũng đau đến hút khí.
Hai người ai oán nhìn Hạ Nhạc Thiên ăn uống thả ga, cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Trên thực tế, bệnh viện cấm Hạ Nhạc Thiên ăn uống vào thời điểm này, nhưng Hạ Nhạc Thiên biết tình huống của mình, chỉ có ăn nhiều đồ năng lượng cao mới có thể nhan chóng khôi phục thể lực.
Cho nên Bùi Anh làm bộ đi WC, trực tiếp đem tất cả đồ ăn trong không gian bỏ vào ba lô rồi đưa cho Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nói lời cảm ơn.
Bùi Anh che miệng cười cười, sau đó lại nhìn thấy Trần Đỉnh đau đến nhe răng trợn mắt, lập tức l đau lòng không thôi, "Đau lắm phải không.
"
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm tự trách lần này không thể giúp đỡ được gì, mới có thể khiến Trần Đỉnh và Đường Quốc Phi đều bị thương, chỉ có mình yên ổn ngồi chỗ này.
Trong lòng Trần Đỉnh trầm xuống, còn chưa kịp an ủi Bùi Anh thì Đường Quốc Phi đã tùy tiện nói: "Đau thì có đau, nhưng là đàn ông con trai, chịu khổ một chút thì bõ bèn gì.
"
Nói xong lại nhịn không được quơ tay phải, kích động nói: "Nhưng lần này chúng ta phối hợp rất tốt, thật là thiên y vô phùng(*), ba đại lão chúng ta khống chế được con quỷ kia, Bùi tiểu thư hỗ trợ mở đường ở phía trước, cứ theo cách phối hợp ăn ý này, chẳng phải là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi sao!"
(*)Thiên y vô phùng: Áo tiên không có vết chỉ thêu, ý chỉ kế hoạch hoàn hảo, không có sơ hở.
Bùi Anh thông minh, sao có thể không nhìn ra Đường Quốc Phi đang dùng phương thức này an ủi mình cơ chứ, nàng cười rộ lên, gật đầu phụ họa: "Cậu nói rất đúng.
"
Trần Đỉnh thấy thế thì khẽ thở nhẹ ra, ánh mắt ôn nhu nhìn Bùi Anh.
Vô cùng hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở đây, không cần phải chơi trò chơi khủng bố lặp đi lặp lại, thế thì tốt biết bao.
Hắn không dám tưởng tượng nếu có một ngày Bùi Anh xảy ra chuyện, hắn sẽ như thế nào.
Đường Quốc Phi không thể động đậy, chợt quay đầu hỏi Bùi Anh nói: "Bùi tiểu thư, em có thể nhờ chị giúp một chút không?"
Nói xong thì còn hơi xấu hổ.
Nói thực ra, Bùi tiểu thư là cô gái có khí chất độc đáo nhất mà hắn gặp qua, không liên quan đến tình cảm nam nữ, đơn giản là phản ứng của một người bình thường nhìn thấy người có khí chất khác biệt.
Bùi Anh cười gật đầu.
Đường Quốc Phi nói mật khẩu điện thoại cho Bùi Anh, sau đó lại giải thích: "Đây là lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, đến bây giờ em còn chưa nhìn thấy cửa hàng đạo cụ trông như thế nào đâu.
"
Trừ khi tân nhân hoàn thành trò chơi đạt được điểm thưởng, mới có thể giải khóa cửa hàng đạo cụ.
Bùi Anh hiểu được tâm trạng lúc này của Đường Quốc Phi, cũng dựa theo lời Đường Quốc Phi mở khóa điện thoại.
Hạ Nhạc Thiên tính thầm trong bụng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, hẳn là mình sẽ có 102 điểm, có thể mua Hoa Tươi gia tăng độ hảo cảm, giúp Đường Quốc Phi an toàn vượt qua trò chơi đầu tiên.
Bùi Anh cười cười nhấn vào app trò chơi, ngay sau đó giao diện nhảy ra một hàng chữ: [Trò chơi cưỡng chế đổi mới xong ——]
Phía dưới có vài mục nhỏ giải thích về phiên bản đổi mới lần này.
Bùi Anh sửng sốt, vội vàng bấm vào trang chủ, sau khi nhìn thấy nội dung thì kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.
Đường Quốc Phi không rõ nguyên nhân, có chút bất an hỏi: "Bùi tiểu thư, sao vậy? Chẳng lẽ em vẫn chưa nhận được điểm khen thưởng trò chơi sao?"
Nói tới đây, hắn sốt ruột ngồi dậy, lại bị đau đớn ép cho nằm lại giường, liên tục hút khí.
Hạ Nhạc Thiên trấn an Đường Quốc Phi, "Khả năng này rất thấp, bởi vì trò chơi sẽ không xuất hiện Bug như vậy.
"
Nói tới đây, cậu chợt nhớ tới Thích Lệ Phi, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ.
Hình như! ! Trò chơi vẫn luôn có Bug.
Tỷ như mình, trên người cũng có một thiết gian lận thật lớn.
Đường Quốc Phi nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Hạ Nhạc Thiên, lập tức càng thêm bất an.
Bùi Anh lúc này mới lấy lại tinh thần, khô khốc giải thích: "Trò chơi cập nhật phiên bản mới, hơn nữa! ! "
Nói đoạn, Bùi Anh lại nhìn Hạ Nhạc Thiên, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Mọi người sửng sốt.
Trần Đỉnh nôn nóng: "Để anh.
"
Bùi Anh lập tức đưa điện thoại qua, mà