Mọi người chơi lần lượt tỉnh dậy, tụ tập ở phòng khách dưới lầu, trạng thái tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.
Chẳng qua đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa tìm ra biện pháp trốn khỏi cư dân quỷ.
Đối mặt với nguy hiểm rình rập không thể biết trước, trên mặt nhiều người hiện rõ vẻ sợ hãi.
Phan Á Bội hỏi: "Lần này vẫn muốn tách ra sao?"
Cô và Hoàng Khiết Tư đều là nữ, dễ gặp nguy hiểm hơn người chơi khác.
Cô vẫn hy vọng có thể ở cạnh người chơi khác, cùng nhau chống lại lệ quỷ tập kích.
Người chơi khác lập tức lộ ra vẻ mặt hơi động lòng, nhưng lại theo bản năng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, phảng phất như đang trưng cầu ý kiến Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Các người tự mình quyết định là được, không cần hỏi tôi."
Các người chơi ngẩn người, trong lòng dao động không ngừng.
Nếu bọn họ tụ lại hành động cùng nhau, an toàn nhất định sẽ cao hơn nhiều, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, nhiều người đi chung với nhau thật sự là quá mức chói mắt.
Trong thế giới khắp nơi đều là quỷ này, từng bước từng bước đều nguy nan.
Khó có thể tránh thoát "Tai mắt" của cư dân quỷ.
Nhưng nếu chia ra hai người một tổ hành động, lỡ như thật sự kích phát lệ quỷ tập kích, chỉ sợ hai người sẽ lành ít dữ nhiều.
Hoàng Khiết Tư nghĩ nghĩ, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Trưởng phòng, anh vẫn định hành động một mình sao?"
Mọi người lập tức đem ánh mắt đặt trên người Hạ Nhạc Thiên, muốn nghe ý kiến của cậu.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi sẽ đi cùng Thích Lệ Phi, nếu tôi phát hiện manh mối gì, sẽ thông báo mọi người."
Trong lòng các người chơi sinh ra hâm mộ nhàn nhạt.
Bởi vì Thích Lệ Phi là người chơi lâu năm.
Nếu đi bên cạnh người chơi lâu năm, tính an toàn tất nhiên sẽ cao hơn nhiều.
Trong nháy mắt, cảm xúc hâm mộ, thấp thỏm lo âu từ từ bao phủ mọi người, không thể diễn tả bằng lời.
Hạ Nhạc Thiên cũng rất bất đắc dĩ.
Nếu có thể, cậu không ngại giúp đỡ những tân nhân này, nhưng thế giới này nơi nơi đều là quỷ, nếu cùng nhau hành động, nói không chừng có người chơi sẽ vô tình kích phát lệ quỷ tập kích, làm liên lụy đến tất cả mọi người.
Cho nên tốt hơn hết vẫn là hành động riêng lẻ.
Hơn nữa cậu đã hợp tác với Thích Lệ Phi, nói không chừng có thể tìm được đường sống, cũng coi như là thay đổi phương thức giúp tân nhân.
Trước khi rời đi, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức đi lên lầu hai xem xét căn phòng từng để cơm hộp.
Ánh mắt cậu khựng lại, sắc mặt không đổi.
Ngược lại cảm thấy quả nhiên như thế.
Hộp cơm từng bị Chung Thế Vĩ làm rơi trên mặt đất, vẫn còn đặt trên bàn trà.
Nhân viên giao cơm cũng không mang đi phần cơm hộp này.
Đây là nguyên nhân vì sao tối qua lệ quỷ đã tập kích người chơi.
Hạ Nhạc Thiên xuống lầu, những người khác thấy thế nhịn không được hỏi Hạ Nhạc Thiên có phải phát hiện manh mối gì không.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Chỉ là đi lên lầu hai xem thử cơm hộp còn ở đây không mà thôi."
Người chơi khác lập tức hỏi: "Cơm hộp vẫn còn sao?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Còn, cho nên suy đoán của chúng ta là chính xác."
Các người chơi lập tức thở phào.
Nếu lúc trước Chung Thế Vĩ không làm rơi cơm hộp, nói không chừng đêm qua hắn sẽ không chết.
Hạ Nhạc Thiên cùng các người chơi nói thêm vài câu đơn giản, sau đó cùng Thích Lệ Phi rời khỏi chung cư.
"Đi thôi, chúng ta không thể ở lại chỗ này nữa." Điền Học Siêu nói.
Tâm trạng người chơi khác chậm rãi trầm xuống, bất an trên mặt càng thêm rõ ràng.
Tông Kiến Hoa cũng trầm mặc.
Mỗi người đều biết rõ, nếu muốn sống sót nhất định phải nhanh chóng chạy đi tìm chỗ trốn, tuyệt không thể bị lệ quỷ phát hiện.
Chính là.
Thành phố to như vậy, có tìm như thế nào cũng không có chỗ an toàn.
Trước khi rời đi, Hoàng Khiết Tư nhanh trí đi tới phòng bếp, sau đó đem đồ ăn đựng vào một cái bát to, cuối cùng đem một cái bát khác úp ngược lên trên.
Phòng bếp không có màng giữ tươi hay bao nilon đựng vật phẩm, nhưng chuyện này không làm khó được Hoàng Khiết Tư, cô lập tức nhờ nam người chơi khác xé chăn thành sợi mảnh nhỏ, cuối cùng quấn chặt lấy cái bát.
Như vậy chỉ cần bảo đảm không làm vỡ bát, cho dù người chơi đang trong quá trình chạy vội vàng cũng sẽ không làm rớt đồ ăn trong bát.
Người chơi khác thấy thế, ánh mắt sáng lên.
"Biện pháp này khá tốt, làm vậy chúng ta hoàn toàn có thể trốn bên ngoài cả một ngày, không cần trở về chung cư, nếu ăn ít một chút, nói không chừng sáng mai vẫn còn đồ ăn." Quách Phàm Khải kích động nói.
"Đáng tiếc không thể dùng biện pháp này đựng nước uống." Điền Học Siêu có chút tiếc nuối, bởi vì mặc dù chén trà có nắp đậy, cũng rất dễ rơi vãi ra ngoài trong lúc chạy.
Mọi người nhanh chóng dùng biện pháp này đựng đồ ăn, chuẩn bị rời khỏi chung cư.
Ánh mắt Phan Á Bội liếc qua Tông Kiến Hoa, đột nhiên hỏi: "Tông Kiến Hoa, anh có muốn đi cùng chúng tôi không? Ít nhất chúng ta còn có thể chiếu cố lẫn nhau."
Mọi người hơi hơi sửng sốt, rất nhanh đã đoán được mục đích của Phan Á Bội.
Phan Á Bội và Hoàng Khiết Tư không dám chia ra phân tổ cùng nam người chơi khác, cho nên hai cô gái này tuy rất sợ hãi, nhưng vẫn quyết định vẫn cùng hợp tác với nhau.
Nhưng lúc này không giống như trước nữa.
Bởi vì cái chết của Chung Thế Vĩ, Quách Phàm Khải chỉ có thể gia nhập đội ngũ người chơi khác, bằng không một mình một nước sẽ rất khó sống sót trong Quỷ Thành.
Nhưng ngoài dự đoán là, Tông Kiến Hoa lại từ chối lời mời của Phan Á Bội, "Không cần, nếu đi ba người sẽ rất khó hành động, tôi vẫn nên đi một mình thôi."
Phan Á Bội theo bản năng nhìn Hoàng Khiết Tư.
Hoàng Khiết Tư nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Điền Học Siêu cùng Quách Phàm Khải vẫn chưa lên tiếng, hai người lần lượt ra khỏi chung cư, nhưng ngay sau đó nhịn không được a một tiếng, có chút kỳ quái nhìn đồ vật xách theo trong tay.
Những người khác ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
Điền Học Siêu nhấc tay lên, ý bảo mọi người xem cái bát xách theo, "Sao tôi cảm giác thứ này đột nhiên nhẹ đi, thật giống như......"
Vẻ mặt hắn dần dần trở nên khẩn trương.
Những người khác muốn xem đồ trong tay Điền Học Siêu nên bước nhanh ra ngoài, nhưng trong nháy mắt bọn họ ra khỏi cửa chung cư, biểu tình cũng biến đổi theo.
Ai cũng có thể cảm nhận rõ ràng đồ vật xách theo......!nhẹ hơn nhiều, thật giống như đồ ăn bên trong biến mất.
Điền Học Siêu cười gượng hai tiếng, "Không phải chứ?"
Mọi người trong lòng bất an.
Điền Học Siêu cởi dây buộc đồ, chậm rãi cái bát úp ở trên mở ra, mọi người lập tức rướn cổ nhìn vào trong, nháy mắt mặt mũi trở nên khó coi.
Đồ ăn vốn nên đựng đầy trong bát, thế nhưng rỗng tuếch, ngay cả một chút dầu mỡ cũng không có.
Người chơi khác cũng vội vàng mở ra bát của mình, quả nhiên, đồ ăn bên trong cũng biến mất không thấy đâu.
Các người chơi như bị bấm nút dừng, hồi lâu cũng không thể phục hồi tinh thần.
Sắc mặt Hoàng Khiết Tư có hơi trắng bệch, cắn môi nhỏ giọng nói: "Có lẽ trò chơi không cho chúng ta đem đồ