"Cắt." Viêm Cảnh Hi quá quẫn bách, chỉ có thể cười nhạo, dùng sự chanh chua của mình che giấu đi xấu hổ, châm chọc nói: "Loại công nghệ cao này của Lục tổng, tôi sợ dùng không nổi."
Lục Mộc Kình nhếch khóe miệng tà nịnh lên, anh biết cô hiểu được, tâm tình vui mừng, mặt tới gần cô, hô hấp rơi vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, tròng mắt lấp lánh, nói: "Dưa chuột là ra quả theo mùa, qua mùa hè, em liền không dùng được, chỗ này của anh là vật dụng hằng ngày, không phân mùa, không phân thời hạn, hơn nữa, bây giờ là giai đoạn dùng thử, tăng sinh miễn phí, bảo hành trọn đời."
Viêm Cảnh Hi trừng cặp mắt sâu u tà mị kia của anh, trong đôi mắt như vòng xoáy của anh cô nhìn thấy sắc mặt đỏ sắp xuất huyết của bản thân, mắt mê mị như tơ, ánh nước sóng sánh, sóng gợn lăn tăn.
"Lục Mộc Kình, anh thật... sắc." Nín nửa ngày, Viêm Cảnh Hi hạ giọng nói câu này.
Vốn định nghĩa chính ngôn từ, hấp tấp mắng, ra khỏi miệng, mới phát hiện giọng nói của mình không khỏi phát ra một cỗ kiều mị, mềm mại giống như lời nói nhỏ nhẹ thời nhà Ngô.
Viêm Cảnh Hi chịu không nổi ánh mắt sáng rực của anh, hơi thở ở giữa đã thuộc về hương vị của anh, làm lay động đến trái tim nho nhỏ của cô.
Viêm Cảnh Hi từ dưới khuỷu tay của anh chui ra ngoài, nói: "Lục tổng, anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lục Mộc Kình nhìn cô đang giận dỗi bên cạnh, cũng không đùa cô nữa.
Tiểu nha đầu, là một con mèo có móng vuốt dài, chọc đến, liền sẽ cào người.
"Tối hôm nay đi ăn cơm tối với anh." Lục Mộc Kình đứng thẳng người dậy, nói.
"Thật ngại quá, tôi không có thời gian, ngày mai 8 giờ phải giao thiết kế rồi, tôi cũng không thể thả thành viên trong nhóm, nếu bị thua, người đầu tiên bị loại chính là tôi." Viêm Cảnh Hi trực tiếp cự tuyệt nói.
"Buổi tối 6 giờ đến 10 giờ, những người khác anh sẽ sắp xếp việc khác, sẽ không để cho người khác phát hiện." Con ngươi sâu xa của Lục Mộc Kình nhìn cô, ý vị thâm trường, lại thâm thúy phức tạp.
Viêm Cảnh Hi sao lại có một loại cảm giác làm việc dưới đất*.
*Làm việc trong bóng tối, không để ai biết.
"Tôi không cần, Lục tổng chuyên chú đào 30 năm, tôi lại chuyên chú chèn góc tường 20 năm, đưng đến phá hư sự trong sạch của tôi, tôi còn chuẩn bị có một ngày đạt thành tiên đấy." Viêm Cảnh Hi liếc qua anh một cái, nhấp hé miệng, xoay người.
Cô mới đi qua, ngang hông liền bị một cánh tay kìm lại, anh dùng lực kéo, cô liền lao vòng lồng ngực cứng rắn rộng lớn của anh.
Viêm Cảnh Hi xoay eo giãy giụa.
Chợt nghe thấy giọng nói nặng nề bá đạo của anh vang lên trên đỉnh đầu.
"Đào góc tường cái gì, ngay cả người mang phòng đều là của anh, bản thân anh vẫn còn muốn ở đấy. Không sợ bản thân đào sẽ đè chết mình sao?"
Viêm Cảnh Hi trong đầu vẽ bề ngoài cảnh tượng mà anh nói kia, cảm thấy bộ dáng đầy bụi đất của Lục Mộc Kình, thực sự rất buồn cười, cũng không giãy giụa , phì một tiếng, bật cười.
Cười xong, cô lại cảm thấy bây giờ cười rất không thích hợp.
Quay đầu lại, trừng khuôn mặt tuấn tú đảo lộn chúng sinh kia của Lục Mộc Kình, nhìn anh gần như vậy, xác thực càng đẹp mắt.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy đối với Lục Mộc Kình, cô nghiêm túc cự tuyệt, cũng từ chối tức giận, càng cợt nhả châm chọc khiêu khích, nhưng đối với anh, một chút tác dụng cũng không có.
"Này, tôi không giỡn với anh, tôi và anh, thực sự không có hi vọng." Mặc dù Viêm Cảnh Hi cảm thấy câu này nói ra rất vô dụng, nhưng vẫn muốn nói.
Lục Mộc Kình nhíu mày, mắt nhìn xuống đôi mắt cô, hỏi ngược lại: "Em với ai có hi vọng? Dưa chuột non, nào nào nào, nói cho anh là loại nào, ngay cả rễ anh cũng rút."
Viêm Cảnh Hi lại cảm thấy bộ dáng anh đi nhổ cây dưa chuột rất khôi hài, bất đắc dĩ bật cười.
Lục Mộc Kình nhìn dáng vẻ mắt ngọc mày ngài của cô, tròng mắt sâu u, cúi người.
Viêm Cảnh Hi vẫn phòng bị anh đánh lén, lại lần nữa che môi của mình, quay mặt sang, dùng cái ót đối diện anh.
Lục Mộc Kình hôn vào trên tóc của cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc, dịu dàng nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, đi ăn bữa cơm với anh, em không phải nói mời anh ăn cơm sao? Vậy thì mời bữa này đi."
"Hả? Sinh nhật anh?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc quay đầu lại hỏi.
Anh xuất kỳ bất ý lại uống xoàng một chút trên môi cô.
Viêm Cảnh Hi ảo não, đẩy anh ra.
"Không phải em nói chờ anh rảnh mời anh ăn cơm sao?" Lục Mộc Kình đem lời cô nói trước đó lấy ra đổ cho cô.
Viêm Cảnh Hi chuẩn bị mời anh ăn cơm, ăn đồ hải sản, còn có vé xem phim, coi như đáp lễ đồ anh mua, cùng với cảm ơn sự giúp đỡ của anh.
Nhưng, thời cơ này không thích hợp.
Viêm Cảnh Hi có chút do dự, không yên tâm hỏi: "6 giờ đến 10 giờ anh chuẩn bị cho bọn họ làm gì?"
"Chỉ ghim với 10 người các em, tiến hành chương trình học phụ đạo riêng, nếu không, em cảm thấy các em có thể thắng được những nhà thiết kế chuyên nghiệp kia sao?" Lục Mộc Kình hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch lên, trong mắt xẹt qua một đường sâu xa, nói tiếp: "Đương nhiên, nếu như em không muốn chương trình học phụ đạo riêng này, thì thôi."
Viêm Cảnh Hi: "..."
Đúng vậy!
Người đàn ông này nói là làm.
Ngay từ đầu động chi lấy tình, hiện tại thẳng thắn liền hiểu chi lấy sửa lại, nếu như cô không đi, thì sẽ làm hại những người khác thiếu một buổi tối huấn luyện chuyên nghiệp, nói không chừng thắng thua là ở buổi huấn luyện này.
"Vậy tôi làm sao bây giờ đây? Tôi cũng muốn huấn luyện." Viêm Cảnh Hi nói.
"Ngươi có anh huấn luyện riêng rồi, còn sợ thua bạn học?" Lục Mộc Kình liếc nhìn cô, trầm giọng nói.
Viêm Cảnh Hi gật đầu, "Hình như có đạo lý."
Cô chủ động vỗ tay hoan nghênhLục Mộc Kình, tùy tiện nói: "Thành giao."
"6 giờ anh sẽ gọi người đưa em đến bãi đỗ xe." Lục Mộc Kình nhếch khóe miệng, ưu nhã giống như là quân tử từ trong sách đi ra, rụt rè mà lại quý khí bức người.
*
Mọi người đều ở trong phòng Lý Ngọc Phân bàn bạc thiết kế.
"Rạp chiếu phim đều na ná như nhau, tớ cảm thấy nếu không chúng ta thử chế tạo một rạp chiếu phim sang trọng đặc biệt?" Phùng Kiều Kiều nói, ánh mắt nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.
"Tớ cảm thấy điểm này không tệ, mới mẻ độc đáo, quý khí." Vương Tuệ phụ họa nói.
"Vậy cậu cảm thấy thế nào là tính sang trọng?" Viêm Cảnh Hi hỏi Phùng Kiều Kiều.
"Gian phòng ghế tựa đều là ghế vũ trụ, dùng thiết bị 4D, màn ảnh lớn chạm đất, âm thanh là âm thanh lập thể, nếu như có thể, cuối cùng đặt màn ảnh là ở đỉnh đầu, có thể nằm trên ghế vũ trụ xem, giống như đi vào trong câu chuyện của bộ phim." Phùng Kiều Kiều càng nói càng hăng hái.
"Vậy cậu có biết không phải loại phim nào cũng thích hợp với thiết bị 4D không, màn ảnh ở đỉnh đầu, bởi vì hàng trước sau có liên quan, cho nên, điểm coi của mỗi người không giống nhau, sẽ dẫn đến vấn đề về xương cổ." Chu Gia Mẫn đưa ra ý kiến của mình.
Phùng Kiều Kiều nhấp hé miệng, không vui nói: "Quê mùa, chính cậu nhiều chuyện."
Viêm Cảnh Hi thấy Chu Gia Mẫn và Phùng Kiều Kiều lại muốn đánh nhau , nắm tay Chu Gia Mẫn, đề nghị nói: "Thật ra, có thể chế tác phòng xem nhỏ sang trọng. Không cần nhiều, 6 phòng như vậy.
Hai người, hoặc là bốn người một phòng, dùng ghế vũ trụ, màn ảnh ở đỉnh đầu, như vậy, xác thực rất hưởng thụ.
Nhưng, rạp chiếu phim chủ thể vẫn là họ của ông chủ, dựa theo bản vẽ, ở đây còn có thể có sáu phòng, chúng ta có thể chế tác được các phòng có những chủ đề khác nhau, mỗi phòng có một nét đặc sắc riêng.
Ví dụ như, phòng trẻ em, rất nhiều các bạn nhỏ là ba mẹ cùng tới, ở mỗi phía trên một hàng mặt sắp xếp vài chiếc ghế sô pha đôi, không tách ra.
Các bạn nhỏ đi ra ngoài đi toilet rất phiền phức, sắp xếp nhà vệ sinh bên trong. Cài đặt hệ thống thông gió loại tốt.
Máy lạnh đặt ở nóc nhà, tiếp tục như vậy, có thể ổn định nhiệt độ, cũng không cần lo lắng tình huống khu này nóng, khu kia lạnh.
Ba mẹ còn có lo lắng chính là quá tối làm các bạn nhỏ sẽ sợ, có thể lắp đèn tiết kiệm năng lượng ở phía dưới ghế tựa, tự do điều chỉnh, sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Lúc vào rạp, sẽ có vài người ngồi bên trong tới trễ, lúc đi vào, ba mẹ lo lắng nhất chính là giẫm phải chân của các bạn nhỏ, nếu như vị trí thiết kế quá mở, có thể sẽ lãng phí diện tích, ở phía dưới mỗi một ghế tựa lắp một tấm chắn, khi có người đi qua, bỏ chân vào bên trong tấm chắn, bảo vệ hơn, sẽ không sợ bị giẫm chân.
Một điểm cuối cùng, lúc kết thúc phim, người sẽ rất nhiều,
Chu Gia Mẫn nghe Viêm Cảnh Hi phân tích, triệt để kinh ngạc đến ngây người, khép lại cằm, nói: "Tớ còn tưởng rằng rạp chiếu phim đều na ná như nhau, nghe cậu nói như vậy, thật nhiều chi tiết có thể không giống nhau nha."
"Ngoại trừ phòng trẻ em, chủ thể các phòng khác là nam nữ thanh niên, có thể nhằm vào đặc điểmnam nữthanh niên để tiến hành nhân tính hóa, hợp lý hóa thiết kế." Viêm Cảnh Hi đề nghị nói.
Chu Gia Mẫn ghi chép lại mỗi một lời Viêm Cảnh Hi nói, sau đó mọi người đợi sau khi Viêm Cảnh Hi nói xong thì đưa ra đề nghị và ý tưởng của bản thân.
Mọi người vẫn bận rộn đến 5 giờ, bài viết cơ bản thành hình.
Di động Lý Ngọc Phân đột nhiên vang lên, cô ta nhìn thấy là tin nhắn của giám đốc Khương, mở ra, nói: "Giám đốc Khương nói, 5 giờ 30 có thể tự do đến phòng ăn ăn tối, đến 6 giờ, mỗi người chúng ta ở đây sẽ tiến hành huấn luyện riêng biệt. Đúng lúc, chúng ta thiết kế xong, nhưng còn có rất nhiều chi tiết cần phải xử lý, 8 giờ ngày mai nộp lên, 6 giờ sáng lại đến phòng tôi tập hợp một chút, tiến hành sửa chữa lần cuối."
Mọi người đều đồng ý, trở lại trong phòng của mình nghỉ ngơi.
*
Viêm Cảnh Hi mới trở lại phòng, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Chu Gia Mẫn đi mở cửa, đứng ở cửa chính là giám đốc Khương.
Bà đi tới, trực tiếp đi về phía Viêm Cảnh Hi, cầm hộp quà trên tay đưa cho Viêm Cảnh Hi, khách khí mỉm cười, nói: "Đây là Lục tổng phân phó tôi đưa cho cô, cô Viêm thay xong, tôi dẫn cô đến bãi đỗ xe."
Viêm Cảnh Hi không biết người Lục Mộc Kình trong miệng nói đưa cô đi là ai?
Lại là giám đốc Khương.
Giám đốc Khương chắc hẳn đang hoài nghi quan hệ giữa cô và Lục Mộc Kình ư?
"Cái đó, giám đốc Khương, bà đừng hiểu lầm, tôi và Lục tổng không phải loại quan hệ như trong tưởng tượng của bà." Viêm Cảnh Hi lúng túng giải thích nói.
Giám đốc Khương giật giật khóe miệng, cố nở nụ cười, nói: "Tôi ở bên người Lục tổng 5 năm, vẫn chưa từng thấy cậu ấy có dụng tâm như vậy với cô gái nào, cô Viêm có thể suy nghĩ một chút."
"Ách?" Viêm Cảnh Hi dừng một chút, Lục Mộc Kình tiền nhiệm không mấy ngày, giám đốc Khương đã theo Lục Mộc Kình 5 năm rồi?
Đoán chừng là tâm phúc Lục Mộc Kình đưa từ tập đoàn Á Thái sang.
Viêm Cảnh Hi kéo kéo nụ cười khô khốc.
Bỏ đi, cô không cần phải giải thích nhiều như vậy với người khác, càng giải thích, càng chột dạ, thanh giả tự thanh.