[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Bắt gặp


trước sau

Lục Mộc Kình chuẩn bị cho cô một chiếc váy hoa cúp ngực vải lụa.


Bên cạnh chiếc váy đặt một túi xách nhỏ màu trắng bạc đính kim cương, Lục Mộc Kình còn chuẩn bị cho cô miếng dán ngực.


Anh thật cẩn thận.


Nhưng mà, cô thay? Hay là không thay đây?


Anh nói là sinh nhật, nói không chừng sẽ có vài người bạn khác khác, cô vẫn không thể mặc đồ giản dị được!


Thế nhưng, tiền lần trước còn chưa trả hết, lần này lại thêm một khoản, mấu chốt là, cô cũng không có mua quà.


Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, đang do dự, nghe giọng nói của giám đốc Khương vang lên phía sau: "Lục tổng nói, chiếc váy này xem như phí di chuyển, không cần trả."


"Ha." Viêm Cảnh Hi cười khan một tiếng, Lục Mộc Kình là con giun đũa trong bụng cô hả, cô nghĩ cái gì, anh đều có thể biết.


Đã như vậy, cô còn kiểu cách làm gì!


Viêm Cảnh Hi đổi lại váy, đi ra ngoài, xõa tóc ra, phóng khoáng động lòng người.


Chu Gia Mẫn chạy đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nói: "Tốt nhất nên trang điểm, nếu không không xứng với chiếc váy, cậu đợi chút."


Chu Gia Mẫn từ trong chiếc túi hay mang bên người lấy ra một túi đồ trang điểm nhỏ, bên trong có phấn mắt, son môi, kem lót ba trong một, bút kẻ mắt và mascara.


Nữ vi duyệt kỉ giả dung.*

*Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, nữ tử vì người yêu mà làm đẹp. 


Viêm Cảnh Hi cũng sợ làm mất mặt Lục Mộc Kình.


Có kĩ thuật trang điểm của Chu Gia Mẫn vẫn tốt hơn, cô ngồi xuống giường, để Chu Gia Mẫn giúp cô sửa soạn.


Viêm Cảnh Hi vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, thế nhưng có lẽ là bởi vì da đặc biệt trắng nõn, ngũ quan mặc dù tinh xảo, nhưng rất nhạt, mấy phần mờ ảo, giống như bức tranh nước lã.


Chu Gia Mẫn không dùng kem lót cho cô, bởi vì da Viêm Cảnh Hi rất đẹp, để không cũng đẹp rồi, trắng nõn sáng bóng.


Chuốt mascara, kẻ mắt xong, mắt Viêm Cảnh Hi càng lớn hơn, tươi đẹp, uyển chuyển, linh động giống như khảm vào ngôi sao.


Kinh diễm xinh đẹp, dung nhan tuyệt thế.


Chu Gia Mẫn cũng nhìn đến ngây người, nheo mắt đáng yêu lại , giơ lên một ngón tay cái lên với Viêm Cảnh Hi, lấy lòng nói: "Để tớ chụp một tấm, có được không? Chỉ một tấm thôi."


Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ, từ lúc thấy tròng mắt cô nàng chuyển động, cô đã biết cô ngnagfcó chủ ý gì, "Chỉ một tấm thôi đó."


"Ừ." Chu Gia Mẫn lấy điện thoại di động ra.

Viêm Cảnh Hi nhìn về phía di động của cô ấy, Chu Gia Mẫn liên tục ấn vài cái.


"Không chụp được, không chụp được, đợi chút nha." Chu Gia Mẫn nói rồi chuyển vị trí của mình.


Viêm Cảnh Hi câm nín cười, cô biết là cô ấy cô ý, "Được rồi."


"Lại một chút chút, lại một chút chút." Chu Gia Mẫnvẫn tiếp tục động tác trên tay không nghe.


Viêm Cảnh Hi vuốt tóc trên trán, hoàn toàn lờ lời nói của cô ấy, nói: "Tớ đi đây."


Cô đi ở phía trước, giám đốc Khương cũng đi theo ra.


Viêm Cảnh Hi thấy giám đốc Khương tự mình giúp cô ấn thang máy, có chút ngại gật đầu với giám đốc Khương.


Giám đốc Khương mỉm cười, cũng đáp lễ.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy giám đốc Khương quá khách khí với cô, vì vậy mà có chút chột dạ.


Hai người tới bãi đỗ xe.


Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Lục Mộc Kình lái chiếc Bentley kia, bước chậm qua.


5 giờ rưỡi mùa hè, mặt trời vẫn chưa xuống núi, ánh nắng rơi trên người của cô, một cơn gió thổi qua, làn váy tơ lụa vung lên trong gió, đặc biệt linh động.


Lục Mộc Kình từ trên xe bước xuống, nhìn cô minh diễm động lòng người, mấy phần ngẩn ngơ, anh lại nở nụ cười rộng lượng ấm áp tiêu chuẩn, thành thục, phóng khoáng, phong tư trác việt.


Viêm Cảnh Hi cùng anh nhìn nhau liếc mắt một cái, sợ bị những sinh viên khác nhìn thấy cô ngồi xe của tổng giám đốc lại gặp phải một vài lời đồn thất thiệt, liền chủ động từ dưới cánh tay anh chui vào xe.


Lục Mộc Kình tâm tình không tệ, nụ cười giương lên, ưu nhã gật đầu với giám đốc Khương, sau đó quay người, đi đến ghế lái.


Xe lái rời khỏi.


Trên mặt Viêm Cảnh Hi có một chút mồ hôi, nhưng không dám mở cửa sổ xe, sợ bị phát hiện.


Lục Mộc Kình liếc qua cô, mở điều hòa, điều chỉnh hướng gió.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy anh còn rất cẩn thận, tỉ mỉ.


"Cảm ơn ha, cái đó, bởi vì không biết hôm nay là sinh nhật của anh, quà thì đợi tôi thi xong sẽ tặng cho anh." Viêm Cảnh Hi thật tình thực dạ nói.


Lục Mộc Kình hơi nhếch khóe miệng lên, giữ kín như bưng, đưa hộp trang sức cho Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi nhìn thấy hộp trang sức, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, sờ cổ của mình.


Nàng nhớ lần trước cô giả bộ làm bạn gái của anh đi đến chỗ bạn anh, anh cũng đưa cho cô một sợi dây chuyền, lúc đó cô còn muốn trả lại cho anh.


Vòng cổ, hình như không thấy, cô còn không biết, đã sớm quên mất.


Lục Mộc Kình bất đắc dĩ liếc nhìn hai tròng mắt linh động của cô, nói: "Lần trước em làm rơi ở chỗ bạn anh, lần này vừa hay có thể dùng lại."


"Hả? Như vậy à! Tôi cũng quên mất, đầu óc gần đây không được ổn." Viêm Cảnh Hi tự giễu nói, nhận lấy hộp trang sức trong tay Lục Mộc Kình, nói: "Dùng xong rồi, trả lại anh ha."


Lục Mộc Kình không quá thích thứ gì anh tặng cô mà cô đòi trả lại, phân quá rõ, không tốt, nhíu nhíu mày, ý hữu sở chỉ cảm thán nói: "Anh biết, não của em bình thường dùng để trang trí."


Viêm Cảnh Hi dừng một chút, lườm anh, nhấp hé miệng.


Không ngờ anh theo lời của cô liền nói nữa.


Nhưng mà, là cô nói trước, cô vẫn không tiện biện bác bỏ, trong bụng hết cách nín nghẹn giận dỗi, có chút tích tụ.


Tới cửa nhà hàng


Lục Mộc Kình đến bãi đỗ xe dừng xe, thả Viêm Cảnh Hi ở trước cửa, dặn dò: "Em đi vào trước, nói cho nhân viên phục vụ là phòng Lục tiên sinh đã đặt, nhân viên phục vụ sẽ dẫn em đi."


"A. Biết rồi." Viêm Cảnh Hi đóng cửa lại, đi đến phòng khách.


Ở cửa đứng có mấy khánh tiết.


Có nhân viên phục vụ tiến lên, mỉm cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi, cô có đặt trước sao?"


"Có, là Lục tiên sinh đặt." Viêm Cảnh Hi nói.


"Mời đi theo tôi."


Nhân viên phục vụ dừng lại ở phòng Hoa Hồng, Viêm Cảnh Hi đẩy cửa phòng bao ra.


Lúc cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hơi sững sờ.


Một bàn tròn mười người, bên trong chỉ có hai người.


Một nam, một nữ, hai người ngồi sát nhau, người phụ nữ vòng tay qua gáy người đàn ông, say sưa hôn môi.


Người phụ nữ đưa lưng về phía Viêm Cảnh Hi, cho nên, Viêm Cảnh Hi không rõ lắm tướng mạo của người phụ nữ, nhưng, người đàn ông này, Viêm Cảnh Hi quen là —— Lục Hựu Nhiễm.


Anh ta nhắm mắt lại, dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của hai người, cô đẩy cửa ra, bọn họ cũng không nhìn cô.


Viêm Cảnh Hi tựa vào khung cửa, cô nên đi vào, hay là để cho bọn họ xong việc rồi mới vào nhỉ?


Lát nữa Lục Mộc Kình sẽ lên đây, nhìn thấy chồng sắp cưới của cô cùng người phụ nữ khác ở cùng một chỗ hôn môi, không tốt lắm, đến lúc đó, Lục Mộc Kình lại chế nhạo cô.


Viêm Cảnh Hi thở ra một hơi, lim dim nhìn Lục Hựu Nhiễm.


Bọn họ đã ký kết hiệp nghị, sau khi cô tốt nghiệp mới có hiệu lực, anh chơi phụ nữ, cũng bình thường.


Bây giờ không chơi, sau khi cưới xong, cô sẽ có lý do vượt tường.


Viêm Cảnh Hi yên lặng đi sang ngồi, ngồi xuống bên cạnh anh ta.


Lục Hựu Nhiễm bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt thoáng qua một tia sắc nhọn tàn khốc, như là nghĩ tới điều gì, trở về hiện thực, đẩy cô gái đang hôn anh ta ra.


Ngoái đầu nhìn lại, đối diện với hai tròng mắt linh động của Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy rất lúng túng, nở nụ cười xem như không có việc gì, lắc lắc tay chào hỏi anh ta: "Hi."


Lục Hựu Nhiễm khiếp sợ, nhíu chân mày lại, hỏi: "Sao em lại tới đây? Không phải ở cuộc thi sao?"


Viêm Cảnh Hi có chút kinh ngạc.


Lúc đó cô vào phòng, là lo Lục Mộc Kình qua đây nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm hôn người phụ nữ khác, nhưng, hình như cô càng không thể giải thích vì sao cô ở đây?


Chẳng lẽ nói là bởi vì sinh nhật Lục Mộc Kình, cô qua đây ăn cơm với Lục Mộc Kình?


Điểm này hình như càng quá phận.


Có một loại cảm giác tiện tình dở khóc dở cười sắp trồi lên mặt nước.


Mặc dù, chân tướng không phải như thế.


Cô rùng mình!


"A? Đúng nhỉ, tại sao tôi lại ở chỗ này?" Viêm Cảnh Hi giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chỉ vào cô gái kia, lại chỉ vào Lục Hựu Nhiễm, mấy phần mê man, nghiêng đầu, tròng mắt chuyển động nửa vòng, giả

bộ ngu nói: "Hình như tôi đi nhầm phòng rồi."


Viêm Cảnh Hi đứng lên, liếc xéo qua bàn ăn đơn bạc, bánh sinh nhật cũng không có.


Trong con ngươi thoáng qua mấy phần hoài nghi.


Phòng này không giống như là làm sinh nhật cho Lục Mộc Kình.


"Cái kia, tại sao anh lại ở chỗ này vậy?" Viêm Cảnh Hi hồ nghi hỏi.


Lúc cô đối diện với ánh mắt âm u lạnh lẽo của Lục Hựu Nhiễm, lại lần nữa rùng mình một cái.


Lục Hựu Nhiễm trong mắt tràn ngập không vui, quan sát, hoài nghi, lạnh lẽo u tối trước dông tố bạo phát.


Viêm Cảnh Hi có loại dự cảm xấu, hay là rút lui trước.


An toàn.


Cô nhìn cô gái bên cạnh Lục Hựu Nhiễm, nở nụ cười nhẹ, "Các người làm tiếp đi, tôi đi trước đây."


Lục Hựu Nhiễm giữ cánh tay Viêm Cảnh Hi, lạnh giọng hỏi: "Em đi nhầm phòng, vậy phòng bao của em ở đâu? Trang điểm xinh đẹp như vậy, qua đây gặp ai?"


Viêm Cảnh Hi bị Lục Hựu Nhiễm hỏi mấy câu, một chút lực chống đỡ cũng không có.


Nói ra lời nói thật, cô cảm thấy Lục Hựu Nhiễm sẽ nổ tung.


Viêm Cảnh Hi nhanh trí khẽ động, một hai nói sang chuyện khác, đôi mắt đẹp liếc về phía mĩ nữ bên cạnh Lục Hựu Nhiễm, nhướn mày, nổi lên hứng thú, tròng mắt uyển uyển chuyển động, gợn nước lấp lánh, chậm rãi nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, ba phần ủy khuất, ba phần điềm tĩnh, ba phần sở sở động nhân, một phần giảo hoạt, không nói gì, không trách cứ, không oán giận.


Trong cặp mắt linh động kia lại có thiên ngôn vạn ngữ.


Nhìn thấy thế trong lòng Lục Hựu Nhiễm có chút


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện