[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 301310


trước sau


Chương 301: Kiến huyết phong hầu*.

*Kiến huyết phong hầu [见血封喉]----->[thành ngữ, hình dung một loại độc cực kỳ mạnh, một khi tiếp xúc cả người lẫn vật vết thương, có thể khiến trúng độc người trái tim tê liệt mất cảm giác (nhịp tim thất thường dẫn đến), mạch máu khép kín, máu đọng lại, cho đến hít thở không thông tử vong]


Viêm Cảnh Hi cũng không rõ trong lòng mình có suy nghĩ gì, hơi lo lắng, hơi hoảng sợ, hơi lưỡng lự.

Hôm qua anh ta nói cô đến khách sạn tìm anh ta, cô không đi, anh ta cũng không gọi điện đến.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy sự tồn tại của  Lục Hựu Nhiễm sẽ tạo nên một trận gió tanh mưa máu.

Là cô đã nghĩ nhiều sao?

Lục Mộc Kình mở cửa.

Lục Hựu Nhiễm đứng trước cửa, một thân tây trang màu đen gọn gàng, kiêu ngạo mà tiêu điều lạnh lẽo, mắt nhàn nhạt nhìn Lục Mộc Kình, không lạnh không nhạt hỏi: "Chú út, có việc?"

Trong chớp mắt Viêm Cảnh Hi nhìn thấy anh ta, tim đột ngột rơi xuống.

Dáng vẻ của anh ta, còn lạnh lùng hơn với lúc vừa mới gặp, giống như ngọn núi cao vạn thước bị đóng băng toàn bộ, dù ánh nắng có mãnh liệt đến mấy cũng không thể làm tan được sự giá rét bao phủ trên người anh ta.

Lúc này, đuôi mắt Lục Hựu Nhiễm cũng đã nhìn thấy Viêm Cảnh Hi đứng sau lưng Lục Mộc Kình, chậm rãi dời mắt nhìn thẳng vào cô.

Trong đôi mắt lạnh lẽo u ám đó ánh lên tia giá rét nhìn chòng chọc vào cô, như hai cây đinh đâm vào mắt cô.

Sống lưng Viêm Cảnh Hi lạnh ngắt, khí lạnh xông lên đầu, không hiểu sao tay chân cũng bắt đầu lạnh.

"Không phải nói cô đang ở chỗ Sharin à? Sao bây giờ lại ở chỗ chú út tôi?" Lục Hựu Nhiễm hỏi, mặt nhìn như không thay đổi nhưng mắt càng lúc càng âm u, khiến người ta khiếp sợ như đứng trước cơn lốc đang đến gần.

Viêm Cảnh Hi nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tầm mắt được Lục Mộc Kình che chắn.

Lục Mộc Kình mỉm cười ấm áp, giải thích với Lục Hựu Nhiễm: "Là chú gọi cô ấy lên."

"Cho nên?" Lục Hựu Nhiễm giơ cằm lên, lạnh lùng nhìn Lục Mộc Kình, độ ấm trong mắt đã tan đi hết, tuyệt tình nhạt nghĩa.

Lục Mộc Kình cong môi, vẫn dùng thái độ của bề trên như cũ: "Vào đi, có vài việc muốn nói với cháu một chút."

Lục Mộc Kình xoay người, ngồi trước bàn làm việc.

Ánh mắt Viêm Cảnh Hi và Lục Hựu Nhiễm lại đối diện với nhau.

Anh ta nhìn thẳng cô không chút che giấu, trong đôi mắt tiêu điều lạnh lẽo còn mang theo sự oán hận khó hiểu.

Loại oán hận đó như tên tẩm độc kiến huyết phong hầu khóa lấy cô, khiến cô không thể tránh né.

Mắt Viêm Cảnh Hi khựng lại, trong lòng không những buồn phiền còn thêm hoảng sợ khó hiểu.

Rõ ràng, cô tự nhận là không nợ Lục Hựu Nhiễm gì cả.

Nên Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, nhướng mày, thản nhiên nhìn thẳng lại, đôi mắt màu hổ phách linh động, uyển chuyển như một vũng nước trong veo.

Lục Hựu Nhiễm nhìn thấy hai bóng hình nho nhỏ của mình trong mắt cô.

Nếu không có sự xuất hiện của Lục Mộc Kình, có phải trong mắt sẽ chỉ có mình anh ta thôi không?

"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình dịu dàng gọi.

Viêm Cảnh Hi đi đến bên cạnh Lục Mộc Kình.

Tay phải Lục Mộc Kình vòng qua eo cô, tay trái nắm lấy tay cô, cưng chiều nhìn cô một cái.

Anh đặt bàn tay dày rộng ấm áp của mình lên thắt lưng cô, như để đuổi một chút lạnh lẽo trong lòng cô đi. 

Viêm Cảnh Hi nở nụ cười xinh đẹp.

Đúng vậy, cô có Lục Mộc Kình, nên có lẽ không sợ hãi nữa.

Lục Hựu Nhiễm nhìn động tác ăn ý giữa hai người họ, cắn chặt răng, trong đôi mắt âm u lạnh lẽo bắn ra tia sắc nhọn, nắm chặt tay thành nắm đấm, từng gân xanh nổi lên mu bàn tay.

Loại cảm giác này, còn không cam tâm cùng đau đớn hơn lúc Lương Thi Lạc gả cho Lục Mộc Kình, đau đến mức hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Lục Mộc Kình chuyển mắt nhìn sang Lục Hựu Nhiễm, đối mắt với đôi mắt sắc bén của anh ta, Lục Mộc Kình mỉm cười, bình tĩnh như không nhìn thấy, nói: "Hạng mục bên Ninh Hải, tuy Cục Du lịch bên đó đã giúp cháu kha khá, nhưng Cục Phong cảnh bên đó hình như rất có ý kiến đối với chuyện này, vì để đề phòng bọn họ chọn ra tật xấu, tạm thời do chú làm kiến trúc sư, tối nay, chú đưa bản thiết kế cho cháu."

Lục Hựu Nhiễm nâng cằm nhìn sang Viêm Cảnh Hi, không lên tiếng.

Lục Mộc Kình nhướng mày, trong mắt thoáng sắc bén, nhanh đến mức khiến người ta không kịp suy xét, tay phải anh dùng sức, Viêm Cảnh Hi không đứng vững, bị anh kéo vào lòng.

Viêm Cảnh Hi tựa nửa người vào lòng Lục Mộc Kình, kinh ngạc nhìn Lục Mộc Kình, đôi diện với đôi mắt chứa ý cười của anh, trong mắt mơ hồi còn có ý cảnh cáo.

Viêm Cảnh Hi đại khái biết Lục Mộc Kình đang nghĩ gì, bất đắc dĩ liếc anh một cái, phối hợp tựa vào lòng anh.

Lục Mộc Kình hài lòng điểm lên đầu mũi cô, tâm trạng rất tốt hỏi Lục Hựu Nhiễm: "Còn có một việc, chú và tiểu Hi sắp kết hôn rồi, tiền cô ấy nợ cháu, chú nói Sharin gửi cho cháu vào chiều nay, tuy giữa cháu và tiểu Hi đã từng thân thiết, nhưng dù sao cũng là hoa đã có chủ, chú mong, sau này lúc hai người gặp mặt đừng lúng túng quá."

Lục Hựu Nhiễm mím chặt môi, cằm căng ra, nhìn Lục Mộc Kình, đầu mày chau lại, trong đôi mắt âm u lạnh lẽo ẩn giấu rất nhiều phức tạp.

Lục Mộc Kình đã để ý tiểu Hi từ lúc nào?

Bắt đầu từ lần đầu tiên chú ta nhìn thấy tiểu Hi sao?

Mùi vị người phụ nữ của mình bị nhớ nhung, bị cướp đi rất không ổn.

Lục Hựu Nhiễm chỉ cảm thấy, trong lòng như bị một con rắn độc chiếm lấy đang quấn quanh bản thân đến sắp nghẹt thở,

Nếu chuyện của Lương Thi Lạc khiến anh ta đã từng căm thù, áy náy, oán hận với người chú út mà anh ta luôn kính trọng này.

Thì chuyện của Viêm Cảnh Hi hiện tại khiến anh ta chỉ còn lại sự hận thù, cùng hi vọng vui sướng có thể cướp lấy.

"Có chuyện, không biết chú út có biết không?" Lục Hựu Nhiễm mở miệng.

Trong lòng Viêm Cảnh Hi thắt lại, có cảm giác hoảng sợ không hiểu, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo âm u của Lục Hựu Nhiễm.

Lục Hựu Nhiễm nhếch môi, nói với Lục Mộc Kình: "Cháu và Viêm Cảnh Hi ngoại trừ một tầng chưa bị phá cuối cùng ấy ra, những thứ khác đều đã từng làm, từng sờ, từng thơm, từng hôn, chú nghĩ, cháu và cô ấy gặp mặt nhau có thể không lúng túng sao?"

Trong phút chốc nghe được, Viêm Cảnh Hi cảm thấy có một ngọt lửa đang dần dần dần dần bốc lên, nắm chặt nắm tay, bả vai tức đến mức run lẩy bẩy.

Anh ta, Lục Hựu Nhiễm, bị thần kinh thật rồi.

Cũng may, từ đầu đến cuối cô đều chưa từng chấp nhận anh ta, nếu không thì lúc này có trăm miệng cũng không bào chữa được, thật là ác ý hãm hại, nói nhăng nói cuội.

Càng như vậy, cô càng không thể sợ hãi, thỏa hiệp, trúng chiêu được.

Viêm Cảnh Hi nhếch môi, biếng nhác tựa vào người Lục Mộc Kình, chán nản nhìn Lục Hựu Nhiễm, nửa châm chọc nói: "Nào, nói xem, tôi đã làm gì với anh và làm lúc nào, tôi lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt lắm, sao tôi lại không nhớ có chuyện như vậy xảy ra nhỉ."

Lục Hựu Nhiễm nhìn chòng chọc dáng vẻ ngoa ngoắt của Viêm Cảnh Hi, nhìn thấy được chùm sáng bén nhọn trong đôi mắt màu hổ phách của cô.

Trong mắt Lục Hựu Nhiễm thoáng âm hiểm, căm hận, nghiến răng, xoay người đi.

"Hựu Nhiễm." Lục Mộc Kình trầm giọng gọi.

Lục Hựu Nhiễm dừng lại. Liếc mắt nhưng không ngoảnh lại.

"Nếu cháu cảm thấy lúng túng khi gặp tiểu Hi thì chú và cô ấy sẽ chuyển qua Mĩ, còn nữa, cho dù trước đây cô ấy đã từng làm gì, với ai, đã từng thích ai, đã từng làm chuyện gì với ai, chú cũng không để ý." Lục Mộc Kình ý tứ sâu xa nói.

Lục Hựu Nhiễm cắn răng, bước lớn đi ra ngoài, hất cửa, phát ra một tiếng 'rầm'.

Lục Mộc Kình nhìn xuống Viêm Cảnh Hi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Anh đưa tay lau môi cô, như muốn lau sạch thứ gì đó.

Viêm Cảnh Hi cho rằng anh không tin cô, đẩy tay anh ra.

Lục Mộc Kình bất đắc dĩ hít một hơi, hỏi: "Sau này chạm mặt Lục Hựu Nhiễm, đã biết nên làm như thế nào chưa?"

Viêm Cảnh Hi chớp mắt, cũng không định che giấu, nói: "Thực ra giữa em và Lục Hựu Nhiễm không phải là kiểu quan hệ đó như trong tưởng tượng của anh..."

"Nó thích em." Lục Mộc Kình trầm giọng nói xen vào, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng gợn tia không vui, lóe lên rồi biến mất.

Viêm Cảnh Hi cong môi, nói: "Không thể nào. Nếu anh ta thích em thì sẽ đạp em ở dưới biển sao? Nếu không phải anh thì em đã suýt chết rồi, còn nữa, nếu anh ta thích em, vậy sao còn đánh em? Anh nghĩ nhiều quá rồi nè."

Có điều, Lục Mộc Kình để ý cô nhiều như thế, trong cô rất ngọt.

"Coi như anh đã nghĩ nhiều đi, nhưng tâm tình nó không đúng, sau này cách xa nó một chút, dù sao thì sau này em cũng là thím út của nó." Lục Mộc Kình cưng chiều nói.

Thím út.

Viêm Cảnh Hi rùng mình, nghĩ đến gương mặt âm tình bất định đó của Lục Hựu Nhiễm, gọi cô một tiếng thím út thôi, cô đã cảm thấy lạnh gáy rồi.

Viêm Cảnh Hi nhảy xuống khỏi người Lục Hựu Nhiễm, nhìn thời gian trên điện thoại của Lục Mộc Kình, nói: "Sắp đến bữa trưa rồi, anh không đi đến buổi triễn lãm châu báu của Tinh Lãng à."

"Ừ, phải đi chứ. Đi thôi."

Viêm Cảnh Hi đưa tay đến trước mặt anh, muốn kéo anh dậy.

Lục Mộc Kình và Viêm Cảnh Hi nhìn nhau cười, nắm tay Viêm Cảnh Hi, đứng dậy.

"Lát nữa, em xuống trước, sau đó em đợi anh ở bãi đỗ xe." Viêm Cảnh Hi nũng nịu nói.

Lục Mộc Kình không nguyện ý lắm, nắm chặt tay Viêm Cảnh Hi.

"Ừm, chúng đi ra ngoài cùng nhau, còn phối đồ giống nhau nữa, lễ tân nhìn thấy chắc chắn sẽ đoán được, con gái là chúa nhiều chuyện, có khi không có gì, cũng bị cho là có, huống hồ, chúng ta còn thật như này." Viêm Cảnh Hi giải thích.

Lục Mộc Kình nhướng mày, ánh mắt u ám, hít sâu một hơi, ý tứ sâu xa nói: "Loại ác độc ngầm này, sớm muộn cũng có

ngày bị mang ra ngoài trị tội trước công chúng."

Phì

Viêm Cảnh Hi phì cười.

Tổng giám đốc à, vì dụ này của ngài...

Viêm Cảnh Hi nhận ra, ở bên Lục Mộc Kình cô sẽ cười chết mất, anh quá lầy rồi.

"Lục Mộc Kình, anh lầy như vậy, mẹ anh biết không?" Viêm Cảnh Hi nghĩ gì hỏi nấy.

Lục Mộc Kình véo má cô, nói: "Em đã nhặt được của quý rồi còn không lo trân trọng, cất anh cho kĩ, về nhà sẽ cho em biết tay."

Viêm Cảnh Hi làm nũng ôm thắt lưng Lục Mộc Kình, nghiêng đầu, rạng rỡ nói: "Về nhà em chắc chắn sẽ biểu hiện thật tốt, tuyệt đối không khiến anh thất vọng."

Lục Mộc Kình cười, vỗ vào mông Viêm Cảnh Hi, nói: "Em đi trước đi."

"Dạ." Viêm Cảnh Hi không cầm theo túi xách, chỉ cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Mộc Kình, cúi đầu, đi ra cửa sau, đi đến chỗ đậu xe của Lục Mộc Kình.

Vừa đi đến cửa sau không lâu, bỗng bị Lục Hựu Nhiễm không biết nhảy ra từ đâu ngăn lại.

Viêm Cảnh Hi đối diện với đôi mắt âm u lạnh lẽo của anh ta, có linh cảm không hay, vội quay người.

Cánh tay phải bị Lục Hựu Nhiễm nắm lấy.

"Lục Hựu Nhiễm, anh buông tôi ra." Viêm Cảnh Hi nói rồi đánh vào tay Lục Hựu Nhiễm.

Trong mắt Lục Hựu Nhiễm ánh lên tia hung ác, dùng sức quăng Viêm Cảnh Hi đến cây khô.

Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy lưng đau nhói, lúc còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta bóp cằm, khiến cho môi của cô đều chu lên, tiện cho anh ta hôn, lưỡi hồng mạnh mẽ và vội vàng tiến sâu vào.


-Hết chương 301-


Tôi thật sự không thích kiểu nữ chính cứ để cho nam phụ hôn một cách dễ dàng như thế này!!! Tức chết mất!!

Chương 302: Yêu.

Viêm Cảnh Hi vội ngậm chặt môi lại, không để anh ta thực hiện được, tay trái trống không tát mặt Lục Hựu Nhiễm lệch qua một bên.

Trên mặt anh ta bị cào thành một vệt máu.

Mặt Lục Hựu Nhiễm nghiêng qua, tạm thời dừng lại.

"Lục Hựu Nhiễm, anh điên rồi phải không?" Viêm Cảnh Hi quát lên, đi thẳng về phía trước.

Ngón cái tay phải Lục Hựu Nhiễm lau vệt máu trên mặt, trong mắt ánh lên tia điêu tàn lạnh lẽo, xoay người, nắm lấy cánh tay phải của Viêm Cảnh Hi, lại kéo về trên cây.

Tay trái Viêm Cảnh Hi chẳng hề khách sáo vung lên một lần nữa.

Tay còn chưa chạm vào mặt anh ta đã bị Lục Hựu Nhiễm giữ cổ tay, anh ta nâng tay cô đặt lên đỉnh đầu của cô, đôi mắt âm hiểm khóa chặt lấy Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi sợ hãi nhìn anh ta.

Trên cơ thể nam tính của anh ta mang theo mùi thuốc lá bao lấy cô, vừa nguy hiểm, lại vừa dọa người.

Không hiểu sao Viêm Cảnh Hi lại sợ đôi mắt âm hiểm này của anh ta, quay mặt đi.

Nhưng cô lại cảm thấy không thể cứ ngồi yên chờ chết như vậy, sẽ càng làm tăng tinh thần của Lục Hựu Nhiễm, chuyển mắt, lại trừng thẳng Lục Hựu Nhiễm, lớn giọng, nói rất nghiêm khắc: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Đừng có thể hiện như kiểu anh yêu tôi đi! Lục Hựu Nhiễm, anh khôi phục lại chút lí trí đi!"

"Không được gả cho Lục Mộc Kình, tôi cảnh cáo cô." Lục Hựu Nhiễm ra lệnh.

Viêm Cảnh Hi hoàn toàn nổi giận, gắt gao trừng Lục Hựu Nhiễm, buột miệng: "Vì cái gì? Dựa vào cái gì mà anh cảnh cáo thì tôi phải nghe!

Tôi và anh có quan hệ gì à?

Lục Hựu Nhiễm, anh có biết anh thật sự muốn cái gì không?

Bây giờ Lương Thi Lạc đã độc thân rồi đó, nếu anh còn thích cô ta thì yêu cô ta đi, cưới cô ta đi, để cô ta bù đắp vết thương lòng cho anh ấy, đừng có quấy rầy tôi nữa!

Giữa tôi và anh, vẫn luôn rất rõ ràng, cả về mặt tình cảm hay là thể xác!

Tôi biết trong lòng anh bây giờ khó chịu, là trong nhận thức anh tự cho rằng tôi vốn dĩ là của anh, lại bị chú út anh cướp mất nên mới không cam lòng, mới nảy sinh cảm giác đặc biệt đó với tôi.

Nhưng cảm giác này không phải là thích, anh có hiểu không?"

Viêm Cảnh Hi phân tích thay anh ta, dùng sức vặn cổ tay, vẫn không thể thoát khỏi sự kìm chế của anh ta như cũ.

Lục Hựu Nhiễm nhìn Viêm Cảnh Hi chằm chằm, khắc vẻ mặt, sự nổi nóng của cô vào trong mắt, trong mắt lóe sáng khác thường, dịu đi mấy phần so với lúc trước, nói: "Nếu tôi nói tôi đã thích em thì sao? Giữa chúng ta còn có thể không?"

Viêm Cảnh Hi ngừng lại đột ngột, kinh ngạc nhìn Lục Hựu Nhiễm.

"Tôi bây giờ không hề thích Lương Thi Lạc, tôi chỉ có sự hận thù và chán ghét với cô ta, nhưng tôi thích em, còn nhiều hơn thích Lương Thi Lạc trước kia." Lục Hựu Nhiễm nghiêm túc nói ra,


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện