Chương 291: Của anh chính là của em, của em vẫn là của em!
"Sao Tần Phong lại liên lạc với Lương Thi Lạc được? Nhiều năm vậy rồi, Tần Phong vẫn ở sau lưng Lương Thi Lạc sao? Không phải anh với Lương Thi Lạc ẩn hôn sao? Có phải anh ta đã biết được gì không? Mà sao lại biết được nữa?" Viêm Cảnh Hi hỏi một mạch.
Lục Mộc Kình cau mày, trong mắt thoáng qua tia không hiểu, như có điều suy nghĩ nói: "Người biết anh ẩn hôn quả thực rất ít, mẹ anh, chị anh, anh rể, Lương Não Thành, Thẩm Văn Quyên, bản thân Lương Thi Lạc, Tinh Lãng, còn có Dật Hỏa, tuy Dật Hỏa là anh trai của Tần Phong nhưng Dật Hỏa không có khả năng sẽ nói ra, anh tra được, trong ngày Lương Thi Lạc xảy ra chuyện đó, Tần Phong và Lương Thi Lạc đã ở cùng một khách sạn, có thể là trùng hợp."
"Vậy anh ta có liên quan đến chuyện Lương Thi Lạc bị tông xe không?" Viêm Cảnh Hi suy đoán.
"Chắc là không liên quan, nhưng quả thực cậu ta đã cứu Lương Thi Lạc, Lương Thi Lạc cũng thực sự đã hôn mê ba năm, sau khi tỉnh lại, từng mất một đoạn trí nhớ, về sau vẫn luôn làm trị liệu khôi phục." Lục Mộc Kình trả lời.
"Ừm, em đã hiểu rồi, vậy bây giờ chuyện Tần Phong có phải đã xong rồi không?" Viêm Cảnh Hi lo lắng hỏi.
"Dật Hỏa đã tìm được Tần Phong, ngày mai sau khi tham gia buổi triển lãm châu báu của Tinh Lãng xong sẽ đưa Tần Phong về, chuyện Tần Phong làm trước đó anh không truy cứu, Dật Hỏa cũng đã hứa với anh, sẽ đưa Tần Phong vào quân đội, mãi mãi không để cậu ta ra ngoài, có lẽ là xong rồi." Lục Mộc Kình nhẹ giọng nói.
Viêm Cảnh Hi thở phào, nở nụ cười, "Vậy thì tốt rồi, Nam Nam có thể luôn ở bên rồi, thật sự em vẫn rất nhớ cu cậu, sau khi trải qua chuyện này, em có thể càng nhớ hơn."
Viêm Cảnh Hi nói, hơi ngượng ngùng, nói lời này ngay trước mặt ba đứa trẻ, có hơi nịnh hót rồi, nhưng cô cũng thật lòng thật dạ mà, chỉ cần nhớ tới câu cuối cùng của Nam Nam, em chắc chắn sẽ giúp chị là đã cảm thấy trong lòng ấm áp rồi, giống như có được cả thế giới vậy.
Lục Mộc Kình dịu dàng nhìn cô, lấp loáng như ánh trăng soi bóng, như có thể tan thành nước, nắm lại tay Viêm Cảnh Hi, đặt lên đùi anh, trầm giọng nói: "Tiểu Hi, còn mười mấy ngày nữa là em tốt nghiệp rồi, tiếp theo, anh muốn chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta, em muốn một hôn lễ như thế nào?"
Ngọt ngào chảy xuôi trong lòng Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Ẩn hôn còn cần hôn lễ à?"
Lục Mộc Kình điểm lên mũi Viêm Cảnh Hi, cưng chiều nói: "Dù sao em cũng nên cho anh một danh phận chứ, anh cũng không phải không lấy ra được, đúng không?"
Viêm Cảnh Hi cười, tựa đầu vào cánh tay Lục Mộc Kình, nói giỡn: "Đó là đương nhiên rồi, em phải phái tám người khiêng kiệu tới đưa anh đi nữa, nếu không sẽ có lỗi với thân phận cao quý của anh nha."
"Nghịch ngợm, anh đang nói thật." Lục Mộc Kình dịu giọng nói.
Viêm Cảnh Hi ngửa mặt nhìn anh, đối diện với đôi mắt đen như mực của anh, nhìn bóng hình của mình phản chiếu trong mắt anh, khẽ cười, nói: "Lục Mộc Kình, em sợ có một ngày, em sẽ tiếp nhận mọi thứ tốt đẹp của anh như điều hiển nhiên."
"Nói thừa, anh không đối tốt với em, thì tốt với ai." Lục Mộc Kình cưng chiều nói.
"Chúng ta đi du lịch kết hôn được không?" Viêm Cảnh Hi mềm giọng nói.
Mắt Lục Mộc Kình hơi tối đi, xem ra ý của cô vẫn là không muốn công khai.
Viêm Cảnh Hi thấy mặt Lục Mộc Kình xị xuống, trong lòng căng thẳng, rướn người, giữ mặt anh, hôn lên môi anh, cười làm nũng: "Mộc Kình, em biết chuyện này là em tùy hứng, ngoài việc công bố ra, em chắc chắn sẽ làm một người vợ thật tốt."
Lục Mộc Kình hết cách, yết hầu chuyển động, xoa đầu nhỏ của Viêm Cảnh Hi, cưng chiều nói: "Được, anh tôn trọng quyết định của em."
Viêm Cảnh Hi cắn môi dưới.
Thực ra, đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, lúc thích và yêu đều sẽ mong được danh phận, mong được tôn trọng, mong được chúc phúc.
Cô lo nếu bản thân được đội lên thân phận vợ của Tổng giám đốc sẽ từng bước buông bỏ lí tưởng, nguyên tắc của bản thân, làm một con sâu gạo, cũng sợ, sau khi làm con sâu gạo rồi, cuối cùng trong năm tháng sa đọa đó sẽ bị ghét bỏ.
Cô chỉ muốn làm một người phụ nữ có sức hấp dẫn, càng yêu Lục Mộc Kình hơn.
Nhưng cô cũng nhận được sự cưng chiều của Lục Mộc Kình, nhẫn nhịn và không nguyện ý ẩn hôn lắm.
Viêm Cảnh Hi chủ động vòng ra sau cổ anh, hôn lên môi anh, đầu lưỡi tiến sâu vào, câu dẫn anh đáp trả lại.
Viêm Cảnh Hi buông ra, dọc theo khóe môi anh hôn xuống yết hầu, lưu lại một dấu đỏ đỏ ở xương quai xanh của anh.
"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình dịu dàng gọi, hơi thở vì cô khiêu khích mà có hơi ồm ồm.
"Lục Mộc Kình, chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi." Viêm Cảnh Hi nói, giọng vì khát vọng nào đó mà trở nên quyến rũ mê người, giống như đoạn tử, đụng vào lòng Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình cúi người, hôn lên môi Viêm Cảnh Hi, cầm tay cô đặt lên phần bụng dưới của mình.
Viêm Cảnh Hi phối hợp kéo khóa xuống, cảm nhận được biểu tượng sức mạnh của anh, bị Lục Mộc Kình bế qua, mặt đối mặt ngồi xuống.
Vì ở gần nên cô có thể thấy rõ nét mặt của anh.
Mày kiếm đen đậm, mắt như đá Hắc Diệu, vì thoải mái mà bao phủ một tầng hơi nước lóng lánh, môi hồng hé mở, gợi cảm mà hoàn mĩ cổ động trái tim của cô.
Viêm Cảnh Hi đối mắt với anh, biết anh cũng nhìn cô, cắn nhẹ môi dưới, không che giấu tâm tình của mình, trầm mê trong một thế giới khác mà anh tạo ra cho cô.
15 phút sau, Viêm Cảnh Hi mệt mỏi gục lên vai Lục Mộc Kình, không muốn nhúc nhích.
"Đến rồi?" Giọng Lục Mộc Kình khàn khàn rất dễ nghe mê hoặc như mĩ nhân ngư, dừng lại bên tai.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy rất ngượng, cúi đầu trong lồng ngực của anh, không ngẩng đầu lên, truyền một tiếng ừm nho nhỏ ra.
Lục Mộc Kình vui vẻ cong khóe môi, hôn lên trán cô, để cô ngồi như vậy, dịu giọng nói: "Hôm nay đừng về nữa, ngủ chỗ anh."
Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu, mặt đỏ lựng, lông mi cong dài khẽ lay động, mắt đưa tình, nhỏ giọng nói mang theo hơi thở dốc vẫn chưa tan hết: "Không được, Gia Mẫn còn đang đợi em ở nhà."
Lục Mộc Kình hết cách cười khổ một tiếng, nhướng mày, trong mắt thoáng tối, mấy phần không đồng tình, hỏi: "Vậy sau khi chúng ta cưới thì sao? Em cũng ở cùng Gia Mẫn à."
"Cưới rồi đương nhiên là ở với anh chứ. Em còn phải làm bữa sáng, giặt đồ cho anh, đưa Nam Nam đến trường nữa, chỉ là bây giờ chưa cưới mà! Còn phải ở cùng Nam Nam, Gia Mẫn chỉ có em." Viêm Cảnh Hi nói đến phía sau, giọng nhỏ đi, hơi khẩn cầu.
"Anh ngưỡng mộ cô ấy." Lục Mộc Kình ý tứ sâu xa nói một câu như vậy.
Viêm Cảnh Hi cười khẽ, nói đùa: "Em với cậu ấy sẽ không như vậy!"
Lục Mộc Kình quẹt mũi cô một cái, cưng chiều nói: "Bây giờ vẫn luyến tiếc anh à, đi ra."
"Ò." Sau khi Viêm Cảnh Hi về lại chỗ của mình, mở cửa sổ ra.
Để gió thổi vào, thổi tan mùi hương kiều diễm trong xe.
Lục Mộc Kình cong môi, liếc Viêm Cảnh Hi, nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay mình.
Viêm Cảnh Hi xấu hổ, tay không che mặt mình lại, cúi đầu xuống, trên mặt vẫn rất nóng.
"Đúng rồi, sao em vẫn không đụng đến thẻ ngân hàng của anh, trả tiền cho Hựu Nhiễm chưa?" Lục Mộc Kình dịu giọng hỏi, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng, như có điều suy nghĩ.
"À, chuyện này à, em vốn muốn trả lại mà, lần trước hỏi Lục Hựu Nhiễm số tài khoản, anh ta vẫn chưa đưa cho em." Viêm Cảnh Hi thẳng thắn nói.
"Anh biết rồi, ngày mai anh trả lại, sau này không cho phép, biết chưa?"Lục Mộc Kình bá đạo nói.
"Ò, thẻ ngân hàng của anh vẫn ở chỗ của em, chỗ anh có tiền không?" Viêm Cảnh Hi thuận miệng hỏi, hỏi ra rồi mới nhận ra, cuộc trò chuyện giữa bọn họ bây giờ như giữa vợ với chồng vậy.
Tự mình cong miệng cười tủm tỉm.
Lục Mộc Kình cưng chiều nhìn cô một cái, nói: "Chỗ em chỉ là tiền sinh hoạt bình thường của anh, phần lớn tiền của anh đều ở bên chỗ cố vấn quản lí tài sản, còn có một phần tiền tiêu xài, 1 triệu thì vẫn có."
Viêm Cảnh Hi nhớ đến trong thẻ ở chỗ cô có đến hơn chục triệu, vẫn chỉ là một góc núi băng của anh à.
"Lục Mộc Kình, anh có nhiều tiền thật đó, thật khiến người ta ngưỡng mộ." Viêm Cảnh Hi buột miệng nói.
"Ngốc, ngưỡng mộ gì, của anh sau này không phải chính là của em à. Của em vẫn là của em." Lục Mộc Kình nói, nhéo lòng bàn tay cô.
Viêm Cảnh Hi bừng tỉnh, nhớ đến hộ khẩu của mình vẫn còn ở bên chỗ Lương Đống Vũ.
Cô cẩn thận nhìn Lục Mộc Kình, hỏi: "Đợi em và anh cưới rồi, có thể thêm hộ khẩu của em lên hộ khẩu của anh không?"
"Nói thừa, em không vô chỗ anh thì vô chỗ ai." Lục Mộc Kình nói rồi cau mày lại, nhìn sang Viêm Cảnh Hi, bắt được chột dạ trong mắt cô, hỏi: "Hộ khẩu của em bây giờ ở đâu?"
Viêm Cảnh Hi mút môi dưới, cắn cắn, đôi mắt sáng trong mở to như học sinh tiểu học làm sai chuyện, nhướng mày, nói nhỏ: "Chỗ Lương Đống Vũ."
"Hừ." Lục Mộc Kình cười một tiếng, toàn là ý phản diện, rút tay mình về, khoác lên vô-lăng, cằm bạnh ra, nhìn về phía trước, trầm giọng ra lệnh: "Ngày mai chuyển ra ngay cho anh."
"Ò." Viêm Cảnh Hi ngoan ngoãn đáp.
Lục Mộc Kình liếc xéo cô, bất đắc dĩ: "Tiểu Hi, anh thấy em phải có một nhận thức, đó chính là em là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông của em, sao em có thể để người đàn ông khác giúp em được?"
"Lúc đó không phải chúng ta cãi nhau à?" Viêm Cảnh Hi chột dạ nói nhỏ, tùy ý kéo dây an toàn.
"Vậy nếu sau này chúng ta lại cãi nhau thì sao? Em sẽ không tìm người đàn ông khác đến chọc tức anh chứ?" Lục Mộc Kình hỏi ngược
Trước đây Viêm Cảnh Hi rất không thích Lục Mộc Kình nổi giận, vì anh mà nổi giận sẽ rất tuyệt tình, gần như muốn cắt đứt mọi tơ tình, không để lại một chút gì cả.
Song bây giờ anh nổi giận, thế mà trong lòng cô lại có dòng nước ấm quái dị, nghe có vẻ như anh rất để ý đến cô.
Viêm Cảnh Hi cười tươi, ánh mắt sáng óng nhìn anh, nói: "Nam Nam có tính là đàn ông trong miệng anh nói ra không?"
Lục Mộc Kình đè ót cô lại, nhanh chóng hôn cắn nhẹ lên môi cô một cái, mắt nhìn về phía trước nói: "Không cho phép."
Viêm Cảnh Hi càng cười tươi hơn, chớp mắt, nói: "Lục Mộc Kình, anh độc tài thật đấy."
"Mới phát hiện? Muộn rồi." Lục Mộc Kình nói, đan mười ngón tay với cô.
Trên đường đi về Tân Thành Kim Thế Kỉ.
Mà xe Tằng Kiện Nhân vừa cua vào Tân Thành Kim Thế Kì.
Chu Gia Mẫn nửa nằm trên ghế, nhìn chiếc bụng tròn vo của mình đến ngây người.
Hình như gần đây cô lại mập rồi, nằm như vậy mà lại nhìn ra được cái vòng tròn tròn này.
-Hết chương 291-
Chương 292: Cô vẫn ổn chứ, chống đỡ đi!
Tằng Kiện Nhân dừng lại trước cửa tòa 20.
Chu Gia Mẫn lấy lại tinh thần, nhìn ra bên ngoài, đến nhà mình rồi.
Cô cởi dây an toàn ra, cong mắt với Tằng Kiện Nhân, tốt tính nói: "Cảm ơn Tằng tổng nha, đến nhà tôi rồi."
Tằng Kiện Nhân nhìn cô Chu Gia Mẫn xuống, anh cũng xuống xe theo, đóng sầm cửa lại, nhìn Chu Gia Mẫn chạy về phía thang máy, nhíu mày nói với theo: "Cô không mời tôi lên ngồi chút à?"
Chu Gia Mẫn quay đầu, mờ mịt nhìn Tằng Kiện Nhân, hỏi: "Ngồi? Anh mệt à?"
Tằng Kiện Nhân có linh cảm không ổn, nhìn Chu Gia Mẫn, không trả lời.
Chu Gia Mẫn liếc tòa 26, chỉ tay về tầng năm, từ chối không chút do dự: "Nhà anh ở đó, anh lên nhà tôi nghỉ ngơi rồi lại đi xuống, về lại, quá phiền phức, không bằng về thẳng nhà luôn."
Tằng Kiện Nhân nghiến răng, mắt hơi híp lại, bắn ra tia sắc lạnh, đảo qua gương mặt bánh bao nhìn là muốn bóp của Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn thấy sắc mặt anh lại thối rồi, nhíu mày tú lại, hoài nghi chớp mắt, lẽ nào cô lại nói sai nữa rồi.
Bỏ đi, thấy bữa trưa và bữa tối anh ta đều mời thôi thì cô để anh ta lên ngồi một lát vậy, dù sao ngồi cũng không mất tiền.
"Tằng tổng, mời." Chu Gia Mẫn sửa lời,dùng tay ra dấu mời.
Tằng Kiện Nhân sắc bén liếc cô một cái, đi thẳng đến thang máy.
Chu Gia Mẫn sờ sờ mũi, hấp tấp đi theo sao Tằng Kiện Nhân, vì dáng anh cao nên cô phải ngước cổ lên nhìn, hỏi: "Tằng tổng, có thể nói chút không, anh đến nhà tôi làm gì vậy? Trong nhà tôi không có ai cả, chỉ có mình tôi ở nhà thôi."
Tằng Kiện Nhân đi vào thang máy, nhấn tầng 12.
"Đi xem thử, môi trường nào đã tạo nên bản tính ngu ngốc của cô." Tằng Kiện Nhân trả lời thúi hoắc.
Chu Gia Mẫn tức đến nổi tim gan phèo phổi đều đau.
Anh ta việc gì phải động một cái là mắng cô chứ!
Đúng là nhà tư bản chủ nghĩa mà, cũng may không đi làm ở công ty anh ta, nếu không cả ngày phải đối diện với vẻ mặt thúi hoắc đó của anh ta, chắc cô phải ăn ít đi vài muỗng cơm.
"Không phải lần trước anh đã qua rồi à?" Chu Gia Mẫn buột miệng nói.
Tằng Kiện Nhân có loại xúc động muốn bổ não cô ra, híp mắt lại nhìn cô, hỏi: "Chu Gia Mẫn, cô đã yêu đương qua chưa?"
Hự!
Ngực Chu Gia Mẫn lại bị Tằng Kiện Nhân đâm thêm một nhát nữa, nhổ ra một ngụm máu.
Cô chưa từng yêu đương, là nỗi đau lớn nhất của cô!
Hơn nữa, cô yêu chưa liên quan đếch gì đến anh ta chứ, có ảnh hưởng đến kinh tế nhà anh ta à?
Chu Gia Mẫn nhướng mày, mặt dày nói: "Mắt nhìn của tôi cao."
Tằng Kiện Nhân cười xùy một tiếng, anh biết dựa vào chỉ số EQ tự cho là đúng đó của cô, có lẽ cũng chưa.
Chu Gia Mẫn nghe thấy anh cười nhạo.
Làm sao?
Không xem trọng cô hả!
"Anh từng yêu?" Chu Gia Mẫn quái gở hỏi.
"Từ lúc học mầm non đã yêu rồi." Tằng Kiện Nhân kiêu ngạo nói.
Ô, khiêu khích cô à!
"Ai mà không có mắt thế." Chu Gia Mẫn lỡ miệng nói ra.
Tằng Kiện Nhân: "..."
Nói ra rồi Chu Gia Mẫn biết ngay mình gặp xui rồi, lại đi đâm mông cọp, vội vàng nở nụ cười, ngây thơ vô tội nói: "Ý tôi là, chủ nhiệm lớp mầm non của các anh là ai? Sao lại không có mắt vậy chứ, thế mà không nhận ra đoạn tình cảm thanh mai trúc mã của hai người, cứ xem kiệt tác sống này thành hai đứa nhỏ vô tư, đáng ra nên chụp lại một tấm của hai người rồi treo lên hành lang trong trường, bây giờ quá nhiều người độc thân, độc thân phải lấy anh làm gốc, cầm búp bê lên là đã sớm có bồ rồi."
Tằng Kiện Nhân nghe Chu Gia Mẫn nói xong, cũng không biết nên giận hay nên cười.
Tuy cô ngốc nhưng lúc vội cũng có chút tài mọn, chính