[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 321330


trước sau


Chương 321: Tâm thần.


Lục Mộc Kình cúp điện thoại, Viêm Cảnh Hi bỗng nhớ đến chuyện Chu Gia Mẫn đã từng nói trước kia, mắt khựng lại, như có điều suy nghĩ nhìn sang Lục Mộc Kình và nói: "Em nghĩ, có lẽ em đã biết vì sao rồi."

"Hử." Lục Mộc Kình dịu dàng nhìn sang Viêm Cảnh Hi, đôi mắt cơ trí mênh mông lại sâu thẳm.

"Trước kia Phùng Kiều Kiều và Chu Gia Mẫn xảy ra tranh chấp, có thể Tổng giám đốc Tằng của Tường Phi không ưa Phùng Kiều Kiều nên đã không để cho ba của Phùng Kiều Kiều nhậm chức, lúc đó em với Chu Gia Mẫn còn tưởng là nói đùa, có lẽ là sự thật." Viêm Cảnh Hi nói chuyện mình biết ra.

Lục Mộc Kình cũng đã rõ, trầm giọng nói:  "Ba của Tằng Kiện Nhân là Chủ tịch tỉnh Ninh Châu, trước đây từng làm Cục trưởng Cục Giáo dục, có lẽ bây giờ đã bị vướng vào Cục Giáo dục rồi."

"Ặc..." Hóa ra lai lịch của Tằng Kiện Nhân lại lớn như thế!

Không biết tại sao Viêm Cảnh Hi lại càng lo lắng cho Chu Gia Mẫn hơn, loại lo lắng này thuộc về bản năng của con gái.

"Lục Mộc Kình, anh thấy Tằng Kiện Nhân đó là người như thế nào?"  Viêm Cảnh Hi hỏi.

Lục Mộc Kình dời mắt nhìn về phía trước, ngón tay gõ khe khẽ lên vô-lăng, trong mắt không vui cho lắm, chậm rãi liếc xéo Viêm Cảnh Hi, mùi vị quái lạ nói: "Anh không thích em có hứng thú với người đàn ông khác."

Viêm Cảnh Hi: "..."

"Tôi nói này Tổng giám đốc Lục, anh không tự tin đến thế cơ á? Sao tôi có thể có hứng thú với Tằng Kiện Nhân được cơ chứ, tôi chỉ lo cho Gia Mẫn thôi." Viêm Cảnh Hi liếc xéo qua Lục Mộc Kình tiện thể lườm anh một cái.

Lục Mộc Kình như đã hiểu rõ, hỏi: "Chu Gia Mẫn thích Tằng Kiện Nhân?"

"Cũng không phải vậy, Gia Mẫn ấy à, trước nay đều biết thân biết phận, cậu ấy cũng rất biết giữ bổn phận nên sẽ không thương nhớ đến những thứ ngoài tầm với đâu." Viêm Cảnh Hi nói.

"Suy nghĩ của Chu Gia Mẫn đúng đấy, theo anh được biết thì ngoài ba Tằng Kiện Nhân là Chủ tịch tỉnh ra thì mẹ cậu ta còn là Trung Tá trong quân đội, ông nội cậu ta lại là Chủ tịch Tằng Thị, dưới danh Tằng Thị còn có Quốc tế Trường Dương, có thể ở Trung Quốc em ít gặp được, nó cũng giống như Quốc tế Ngũ Nguyệt và Quốc tế Kim Đức vậy, có điều, thị trường phát triển chủ yếu là ở nước ngoài, trừ những thứ này ra thì Chấu báu Tằng Thị, Giải trí Tằng Thị, Tư vấn đầu tư Tằng Thị đều rất lớn. Mà Tằng Kiện Nhân lại là người kế thừa duy nhất." Lục Mộc Kình kiên nhẫn giải thích.

Viêm Cảnh Hi vẫn có chỗ không hiểu, "Vậy tại sao Tằng Kiện Nhân lại đến Lục Ninh làm chủ một công ty kiến trúc vậy, mà công ty kiến trúc của anh ta còn không bằng Lục Thị nữa?"

"Tằng Kiện Nhân vừa tốt nghiệp đại học là đã 'nhảy dù' vào công ty của ông nội cậu ta làm Giám đốc, nhưng lại bị một đám cổ đông già gạt bỏ, cho đến một lần đầu tư bị tổn thất mấy tỉ, tuy tất cả đều đã được ông cụ bao che nhưng lại có rất nhiều cổ đông già cổi ngấm ngầm ra tay nên cậu ta đã quyết định một mình ra ngoài rèn luyện, củng cố lại năng lực của mình, bối cảnh của cậu ta rắc rối phức tạp nên rất nhanh đã thể hiện được tài năng trên con đường kiến trúc, năng lực quả thực rất giỏi, có điều, cuối cùng, cậu ta chắc chắn vẫn sẽ quay về tiếp nhận Tằng Thị thôi, cậu ta chỉ muốn để bản thân mình hùng mạnh khiến cho những lão cổ đông cáo già kia không thể làm lung lay được địa vị của cậu ta. Cũng như muốn chứng minh cho ông nội rằng cậu ta có đủ thực lực." Lục Mộc Kình nói.

Viêm Cảnh Hi đã rõ, chỉ là vẫn thấy lo lắng cho Chu Gia Mẫn, cũng không nói ra được là vì sao.

"Em cảm thấy thái độ của Tằng Kiện Nhân đối với Chu Gia Mẫn rất khác, nhưng lại không phải là thích, chơi đùa?" Viêm Cảnh Hi nói đến từ này liền sợ hết hồn hết vía, thực ra Chu Gia Mẫn rất đơn thuần, cô sợ Chu Gia Mẫn bị tổn thương.

Lục Mộc Kình cười khẽ, cầm lấy tay Viêm Cảnh Hi nắm chặt một cái, nói đùa: "Em còn giống mẹ của Chu Gia Mẫn hơn cả mẹ cô ấy."

Viêm Cảnh Hi rút tay mình ra, vỗ một cái lên cánh tay Lục Mộc Kình, giải thích: "Em với Chu Gia Mẫn đã quen nhau từ nhỏ, em không phải mẹ của cậu ấy nhưng em còn sống chung với cậu ấy lâu hơn cả mẹ cậu ấy nữa, cậu ấy còn thân với em hơn cả người thân của em." 

"Anh biết rồi." Lục Mộc Kình cười rồi lại nắm lấy tay của Viêm Cảnh Hi, nói: "Tằng Kiện Nhân ấy à, tuy nghiêm khắc, khắt khe, cũng không nói cười tùy tiện với người khác, nhưng tác phong sống vẫn rất được, ít nhất là khi tiếp xúc từ lâu và theo tin tức bên anh điều tra được thì cậu ta giữ mình rất trong sạch. Con người từ khi sinh ra đã đã được định sẵn đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp như cậu ta cũng không rảnh rỗi đùa bỡn tình cảm với con gái, phải biết là, cậu ta đứng trên cao nhưng cũng không được vững, chỉ có thể biến bản thân trở nên lớn mạnh thì mới có thể đến cái đỉnh của sự không chế nên em yên tâm đi."

Viêm Cảnh Hi gật đầu, khẽ thở phào rồi lại hỏi: "Vậy chuyện của Hiệu trưởng Phùng anh định làm sao?"

Lục Mộc Kình cười kín đáo, trong đôi mắt cơ trí thoáng xanh thẫm như biển, nhướng mày, ném câu hỏi này lại cho cô: "Em muốn anh làm sao?"

Mắt Viêm Cảnh Hi chậm rãi nhìn về phía trước, trong veo nhưng cũng linh hoạt.

Con người không nên kì vọng quá nhiều, nếu không, khi không đạt được điều mình muốn sẽ càng chán nản.

Cũng giống như lần trước, Lục Mộc Kình vì cô mà cách chức Hiệu trưởng Phùng, nhưng rồi lại để Hiệu trưởng Phùng phục chức, tuy anh có nỗi khổ bất đắc dĩ nhưng trong lòng cô vẫn không được thoải mái.

Viêm Cảnh Hi cười nói: "Đây là chuyện của công ty bọn anh nên em không muốn bình luận nhiều, quân vương thời cổ đại cũng đã quy định rõ ràng rằng hậu cung không được tham gia vào chính sự, Tổng giám đốc Lục, anh muốn làm hôn quân* sao?"

*Hôn quân: vị vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước. (Theo Soha)

"Ừ." Lục Mộc Kình cũng không phản bác lại mà nói thuận theo lời của cô: "Yêu giang sơn nhưng yêu mĩ nữ hơn."

Điện thoại Lục Mộc Kình lại reo lên, là của Âu Dương Hạo Vũ.

Lục Mộc Kình nghe máy.

"Tổng giám đốc Lục, hồ sơ của Phùng Quốc Tài hiện đang bị vướng ở bên Cục Giáo dục, trước mắt vẫn không biết vì nguyên nhân gì, tôi sẽ kêu người đến Cục Giáo dục một chuyến."

"Không cần nữa, chuyện này tạm thời dừng ở đây, vất vả rồi." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.

Sau khi cúp điện thoại, anh gọi điện cho Lương Não Thành.

Điện thoại vừa kêu một tiếng, Lương Não Thành ở đầu bên kia đã vội vã kết nối.

"Nói sao rồi Mộc Kình?" Lương Não Thành sốt ruột hỏi.

"Hiện tại hồ sơ của Phùng Quốc tài đang bị vướng ở bên Cục Giáo dục, nghe nói cấp trên can thiệp, có thể ông ấy đã đắc tội với người bên Cục Giáo dục nên..." Lục Mộc Kình dừng lại một lát.

"Sao có thể thế được? Có khi nào có hiểu lầm gì không?"Lương Não Thành rất kinh ngạc nhìn sang Bạch Linh Lung đang đứng một bên.

"Cái này cũng không biết được, để cháu điều ra thử, à, bác trai, chỗ cháu vẫn còn vài việc, cúp trước ạ." Lục Mộc Kình nho nhã lễ độ cúp điện thoại.

Mặt Lương Não Thành khó coi nhìn sang Bạch Linh Lung.

"Nói sao?" Bạch Linh Lung nhíu mày hỏi.

"Nói là tài liệu của Hiệu trưởng Phùng bị vướng bên Cục Giáo dục, nếu đã dính dáng đến Cục Giáo dục thì e là, bên Lục Mộc Kình cũng khó xử." Lương Não Thành giải thích.

"Sao lại như vậy được? Quốc Tài biết kiêm tốn hạng nhất, cũng rất cung kính với lãnh đạo của Cục Giáo dục, chưa từng đắc tội với người nào, sao có thể vướng vào Cục Giáo dục được? Có phải Lục Mộc Kình cố ý không?" Bạch Linh Lung không hiểu nổi.

Phùng Kiều Kiều đang đứng một bên như chợt nhớ ra chuyện gì liền nắm lấy tay Bạch Linh Lung, trừng to mắt, không thể tin được nói: "Mẹ, con nhớ đến một chuyện, hôm đó con đụng phải một người tên Tằng gì đó, anh ta nói không thể để cho ba làm hiệu trưởng được, có khi nào chuyện này liên quan đến anh ta không?"

"Tằng?" Trong lòng Lương Não Thành rơi xuống, hỏi: "Tên Tằng gì, bao nhiêu tuổi, đang làm gì?"

"Không biết tên Tằng gì, dáng vẻ thì khoảng hai mươi ba mươi tuổi, cũng không biết làm nghê gì." Phùng Kiều Kiều trả lời, lo lắng nhìn sang Bạch Linh Lung, bất lực hỏi: "Mẹ, phải làm sao đây? Nếu ba không được làm Hiệu trưởng thì Hàm Vĩ chắc chắn sẽ bỏ con mất."

Bạch Linh Lung thấy sắc mặt Lương Não Thành hơi sa sút bèn hỏi: "Lai lịch người họ Tằng này là gì?"

"Tôi cũng không biết người họ Tằng mà hai người đã đắc tội là ai, nhưng tôi có thể nói, Chủ tịch tỉnh của chúng ta họ Tằng." Lương Não Thành nhíu mày nói.

Bạch Linh Lung trừng to mắt, lóe lên tia tiêu điều sát khí, dùng giọng mệnh lệnh lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ, anh phải làm cho Quốc Tài làm Hiệu trưởng."

"Linh Lung, tôi cũng muốn mà, nhưng nếu Chủ tịch Tằng đã ra mặt thì tôi thật sự bó tay." Lương Não Thành hết cách.

"Vậy con phải làm sao đây?" Phùng Kiều Kiều bật khóc, sợ hãi nói: "Cái con đĩ Viêm Nhị đó luôn nhìn Hàn Vĩ như hổ đói, Hàn Vĩ mà biết được rồi chắc chắn sẽ không cần con nữa."

Lương Não Thành nhìn ánh mắt hung ác mà Bạch Linh Lung đưa tới, con ngươi khựng lại, bèn nói: "Hay là như vậy đi, Quốc Tài làm Hiệu trưởng nhiều năm như vậy chắc là học trò ở khắp mọi nơi, tóm lại vẫn có vài cách, tìm một vài giấy chứng nhận hành nghề để tôi đầu tư rồi thành lập một công ty Xây dựng Quốc Tài, đợi tôi làm chủ Cục Tài nguyên Quốc gia, tôi sẽ sắp xếp một mảnh đất tốt cho hai người, đến lúc đó hai người muốn dùng làm tòa thương vụ hay khu chung cư đều được, chung quy vẫn có tiền hơn làm hiệu trưởng. Em thấy thế nào?"

Bạch Linh Lung trầm tư ba giây rồi nói: "Nếu đã vậy thì cũng chỉ có thể như thế trước, nhưng mà, tôi vẫn còn một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Lương Não Thành hồi hộp hỏi.

"Để Phùng Kiều Kiều đến tập đoàn Á Thái làm việc." Bạch Linh Lung nói.

"Vấn đề này,

chút mặt mũi này Lục Mộc Kình phải để cho tôi rồi." Lương Não Thành cười nhàn nhạt đảm bảo.

Bạch Linh Lung nhìn Lương Não Thành một hồi, ngưng mặt, kéo Phùng Kiều Kiều rời khỏi.

Lúc này Lương Não Thành mới ngừng cười, cả mặt âm hiểm.

Thẩm Văn Quyên đi vào, lo lắng nhìn Lương Não Thành và nói: "Nếu bằng chứng Lữ Y Hoa hối lộ vẫn còn nằm trên tay thì tôi nghĩ Lục Mộc Kình chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề của Phùng Quốc Tài."

Mắt Lương Não Thành hung ác trừng Thẩm Văn Quyên, căm phẫn nói: "Đừng có nhắc đến cái con bất hiếu đó nữa, nó cứ như bị tâm thần ấy. Không không lại chạy đến nói tôi giật dây bảo nó hạ thuốc Lục Hựu Nhiễm, còn nói bà đã tông nó, nó thật là...Cứ xem như tôi chưa từng sinh ra đứa con gái ghê tởm đó."

"Vậy cũng không thể thẳng tay giam giữ con bé được?" Thẩm Văn Quyên dịu giọng nói.

"Nó nói năng bậy ba như vậy, nếu thả ra, đừng nói là cái mũ quan của tôi không giữ nổi mà tôi còn phải ngồi tù đấy, làm sao có thể thả nó ra ngoài được, tiếp tục giam nó đi." Lương Não Thành giận dữ nói, nghĩ một lát lại dặn dò Thẩm Văn Quyên: "Nếu Đống Vũ có hỏi thì cứ nói Thi Lạc đã qua nước ngoài giải sầu, thằng nhóc Đống Vũ này quá hiền lành."

"Dạ, hiểu rồi. Ông à, ông cũng đừng giận nữa, con cái đều là khoản nợ kiếp trước của chúng ta." Thẩm Văn Quyên lo lắng nói, ý tứ sâu xa nhìn Lương Não Thành một cái.

Dáng vẻ của người phụ nữ vừa rồi dường như chẳng hề sợ hãi, mà Lương Não Thành gần như vâng lời răm rắp với bà ta, điều này không hợp lẽ thường, cũng không hợp với tính cách của Lương Não Thành.


-Hết chương 321-





Chương 322: Tôi không có bệnh.


"Hắt xì." Chu Gia Mẫn hắt xì một cái, rút giấy ra lau mũi, ngứa quá.

Chuông cửa vang lên.

Cô đã thu dọn xong đồ, có thể xuất phát bất cứ lúc nào, mở cửa ra đã thấy Tằng Kiện Nhân.

Anh thay một chiếc áo thun màu xanh da trời, một chiếc quần âu thường, đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm mang theo sự sắc bén chỉ thuộc về Tằng Kiện Nhân.

Trước đó Chu Gia Mẫn chưa từng thấy bộ đồ này, có lẽ hôm qua anh đã mua lúc ghé siêu thị.

"Chúng ta sắp đi rồi sao? Tổng giám đốc Tằng?" Chu Gia Mẫn hỏi.

Tằng Kiện Nhân ho nhẹ hai tiếng, liếc nhìn cô, dùng câu khẳng định nói: "Không phải, cùng đi ăn sáng."

Chu Gia Mẫn nghe anh nói có giọng mũi.

Người đàn ông cao to, kiêu ngạo này lại thêm giọng mũi, đã không còn cảm giác độc tài uy vũ như trước kia nữa mà đã ôn hòa hơn rất nhiều, rất giống giống một chú mèo bị bệnh.

Chu Gia Mẫn cong mắt đáp: "Ồ."

Cô lấy thẻ phòng.

Tằng Kiện Nhân xoay người đi về phía thang máy.

Chu Gia Mẫn đóng cửa xong liền chạy bước nhỏ theo sau anh, nhìn anh ấn nút đi xuống.

Trong thang máy tạm thời chỉ có hai người bọn họ nên yên tĩnh khác thường.

Chu Gia Mẫn tựa vào góc thang máy.

Cơ thể Tằng Kiện Nhân không thoải mái nên ho hai tiếng.

Chu Gia Mẫn nhìn sang anh, có lẽ anh đã bị cảm rồi, bị cảm nên đeo khẩu trang, rất đúng mực.

Tằng Kiện Nhân quay đầu, đôi mắt sâu thẳm u tối nhìn sang Chu Gia Mẫn, trầm giọng nói: "Ăn xong bữa sáng là chúng ta đi luôn, trời mưa nên đường lên núi không dễ đi, tôi đã mua hai đôi giày đi mưa để trong phòng, lát nữa em đến thay."

"Vâng, cảm ơn Tổng giám đốc Tằng." Chu Gia Mẫn khách sáo nói.

Thang máy mở ra.

Hai người họ cùng đi vào phòng ăn của khách sạn.

Bữa sáng là ăn tự chọn, ngoài ra trả 18 tệ một người, chỉ cần ghi vào thẻ phòng là được.

Chu Gia Mẫn thấy bữa sáng rất đa dạng, liền bưng đĩa đi lấy.

Cô đã bưng một đĩa đồ ăn ngon, thấy Tằng Kiện Nhân ngồi bên trên, đặt khẩu trang đã được gấp ngăn nắp sang một bên, chỉ lấy một li cà phê, trong đĩa có một ít mì, một miếng chân giò hun khói và một trái trứng gà.

Cô nhớ lại lời hôm qua anh nói rồi lại nhìn về đĩa đồ ăn đầy ắp của mình, rất biết điều ngồi xuống gần khu lấy đồ ăn.

Tằng Kiện Nhân nhìn sang Chu Gia Mẫn, chau mày, trong đôi mắt đen nhánh thoáng gợn lên tia phức tạp, nói với Chu Gia Mẫn: "Ngồi xa thế làm gì, qua đây."

Chu Gia Mẫn đã thật sự sợ Tằng Kiện Nhân rồi.

Thái độ đúng mực, học thức, thân phận, địa vị của bọn họ đều không cùng một đẳng cấp, là khác nhau một trời một vực, vậy nên chỉ có ngồi xa mới có thể an toàn.

Cô đứng dậy, dịch mông, bước hai bước rồi ngồi đối diện với đồ ăn, quay lưng lại với Tằng Kiện Nhân.

Không thể nhìn thấy đôi mắt sắc lẻm của Tằng Kiện Nhân. Ôi, thật thoải mái làm sao.

Chu Gia Mẫn cúi đầu ăn đồ ăn.

Tằng Kiện Nhân nghiến răng, yết hầu chuyển động, ho hai tiếng, đôi mắt sâu càng thêm đen, đứng dậy, bưng đĩa cùng cà phê đi về phía Chu Gia Mẫn.

Chu Gia Mẫn thấy Tằng Kiện Nhân ngồi xuống đối diện mình, theo bản năng muốn bưng đồ ăn chạy lấy người nhưng vừa mới nhấc mông lên thì cổ tay đã bị Tằng Kiện Nhân bắt lấy.

Chu Gia Mẫn không hiểu vặn cổ tay.

Tằng Kiện Nhân nhíu mày lại, "Đi đâu?"

Chu Gia Mẫn là người thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy.

"Tôi ăn nhiều, anh ăn ít, hai ta ngồi cùng nhau thì không hợp lắm lắm, tác phong cũng không ăn khớp lắm." Chu Gia Mẫn vừa cười vừa nói.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện