[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 331340


trước sau


Chương 331: Bức tranh này quá đẹp, tôi không dám nhìn.

Viêm Cảnh Hi ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại hơi thở, trên bụng đã in dấu ba ngón tay nhưng đôi mắt trong suốt lại kiên định nhìn Tần Phong và nói: "Ban đầu tôi vốn không biết, luôn cho rằng anh có thù riêng với Lục Mộc Kình nên muốn tìm Lục Mộc Kình báo thù, nhưng hôm nay tôi đã thay đổi suy nghĩ.

Thứ nhất, trên người anh không có tiền nhưng người đội mũ lưỡi trai xuất hiện lúc đầu không phải anh, anh lấy đâu ra tiền để thuê?

Thứ hai, căn phòng này đã được sắp xếp trước cho anh, không có tiền thì chẳng thể nào có được.

Thứ ba, nếu mối thù của anh là Lục Mộc Kình thì chắc hẳn phải nhắm vào anh ấy, nhưng trong lời nói của anh đều đang nhắm vào tôi, vậy thì chỉ có cách giải thích duy nhất, đó là có người đứng sau lo liệu cho anh, hơn nữa, mục đích của người đứng sau này chính là nhằm vào tôi.

Thứ tư, trên người anh có mùi của Vương Triển Nghệ.

Vậy nên khi liên kết lại với nhau đã sáng tỏ rồi, là Vương Triển Nghệ sai khiến anh đối phó tôi, nhưng Tần Phong à, anh vượt mọi chông gai vì cô ta, nhưng mục đích cuối cùng của cô ta là ở bên Lục Mộc Kình kia kìa, anh bây giờ là đang hại mình ích ta."

Tần Phong cười hừ một tiếng, trong đôi mắt lạnh nhạt không chút hơi ấm, lạnh giọng nói: "Quả nhiên cô rất thông minh, chẳng trách Lục Mộc Kình lại thích cô, có điều, cô không thể thuyết phục được tôi, tôi giết chết cô rồi thì đương nhiên sẽ có được thứ tôi muốn."

"Lục Mộc Kinh và Tần Dật Hoả biết được anh đã giết tôi, anh cho rằng anh có thể có được thứ mình muốn một cách dài lâu sao? Không thể nào! Lục Mộc Kình sẽ không bỏ qua cho anh, mà Tần Dật Hoả cũng không thể bảo vệ được anh, tôi đợi anh ở Hoàng Tuyền, anh nghĩ, khi Vương Triển Nghệ có được tự do rồi sẽ dùng hết toàn bộ thủ đoạn để được ở bên Lục Mộc Kình không?" Viêm Cảnh Hi bình tĩnh phân tích.

"Đây chỉ là lời tự cứu lấy mình của cô thôi." Trong mắt Tần Phong thoáng dao động, nhíu chặt mày lại, lạnh giọng nói.

"Chẳng phải tôi lại không cứu lấy anh?" Viêm Cảnh Hi nheo mắt lại, trong đôi nhãn đồng xinh đẹp thoáng qua tia chán ghét, cô thật không ngờ, Vương Triển Nghệ lại hung ác đến mức gọi người đến giết cô như vậy.

"Nếu tôi là anh, biết rõ bị nhốt lại cả đời thì tôi sẽ đưa người phụ nữ tôi yêu theo bên mình, cùng nhau sống hết cả cuộc đời đơn độc này, chứ không phải chỉ vì một nụ cười nhạt mà giúp cô ta gả cho người khác, sẽ chỉ nghẹn lòng suốt đời mà thôi." Viêm Cảnh Hi nói rõ ràng rạch mạch từ câu từ chữ.

Yết hầu Tần Phong chuyển động, đôi mắt âm hiểm nhìn chòng chọc Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi cũng không hề sợ hãi nhìn thẳng lại.

Tiếng chuông điện thoại Tần Phong bỗng vang lên, anh ta lấy một chiếc điện thoại mới từ trong túi ra, nhìn thấy điện thoại của Vương Triển Nghệ liền bắt máy.

Viêm Cảnh Hi chỉ có thể nghe loáng thoáng được là giọng nữ, nhưng không thể nghe rõ được đối phương đang nói gì.

Nhưng cô nhìn thấy sắc mặt Tần Phong càng lúc càng kém, thậm chí anh ta còn nghiến chặt răng, gân xanh trên trán đều nổi hết lên, trong mắt thoáng sắc nhọn cùng chán ghét, trừng mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, không nói một lời nào, sau khi cúp điện thoại rồi mới dùng giọng nói không chút nhiệt độ nói với Viêm Cảnh Hi: "Cô ấy nói tôi cưỡng bức cô, rồi vứt thi thể của cô trước cửa nhà của Lục Mộc Kình."

Viêm Cảnh Hi khiếp sợ mở to mắt, trong lòng thoáng sợ hãi, nắm chặt tay lại.

Vương Triển Nghệ thật hung ác.

Cô phải mau chóng bình tĩnh lại.

Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, cụp mắt xuồng, hàng mi dài để lại một đường bóng dưới mí mắt, suy tư nói: "Nếu tôi yêu một người đàn ông, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta chạm vào người phụ nữ khác."

Tần Phong nghiến răng, cúi người xuống, gương mặt chỉ cách Viêm Cảnh Hi 10 cen-ti-mét, đôi mắt trống rỗng như u hồn nhìn thẳng vào cô.

Viêm Cảnh Hi cũng ngước mắt nhìn thẳng lại anh ta, nhếch khóe môi rồi nói: "Lựa chọn ra sao đều nằm trong ý niệm của anh, anh có thể nghe theo mệnh lệnh của Vương Triển Nghệ, làm theo lời của cô ta nhưng kết quả của anh cũng không tốt hơn tôi là bao, người phụ nữ anh thích sẽ quên hết tất cả những gì anh đã làm vì cô ta mà chạy vào vòng tay của Lục Mộc Kình, thậm chí cô ta còn cảm thấy anh là vết nhơ trong cuộc đời của cô ta, còn nếu anh buông tay, giữ người phụ nữ anh cần ở bên mình, một năm, mười năm rồi năm mươi năm, anh nói xem, đời người có thể có bao nhiêu cái năm mươi năm đây?"

Tần Phong chậm rãi đứng dậy.

Viêm Cảnh Hi cũng không biết anh ta nghe lọt tai được bao nhiêu và đang nghĩ gì, cô chỉ nhìn thấy gương mặt không cảm xúc cùng với đôi mắt trống rỗng không chút sắc thái nào của anh ta, dường như bên trong chỉ còn lại giá lạnh.

Anh ta cầm con dao của mình, mũi dao chậm rãi đưa đến cổ của cô.

Viêm Cảnh Hi nhìn như bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng tim đã đập như sắp nhảy ra ngoài, tay cũng run lẩy bẩy.

Vận mệnh Tần Phong lựa chọn chỉ là chấp niệm, mà sự sống chết của cô cũng nằm trong chấp niệm đó.

Cô nín thở, cảm nhận được con dao lạnh lẽo đang đâm từ từ vào cổ cô, cô cũng có thể cảm nhận được dòng nước ấm đang chảy xuống cổ cô.

Thực ra, chết không đáng sợ, đáng sợ là trước khi chết, sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết, lưu luyến với thế giới hiện tại, canh cánh với nghĩa vụ cùng trách nhiệm nào đó và không thể cắt đứt với người mình yêu.

Nhưng, ngay khi mạng sống không còn ở trên tay mình nữa, ngoài chờ đợi ra, cũng chẳng còn cách nào khác.

Viêm Cảnh Hi nắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra, lẫn vào trong mái móc.

Tần Phong nhìn chằm chằm giọt nước mắt của Viêm Cảnh Hi, hơi mờ mịt, cũng không đâm mũi dao vào sâu hơn nữa, hỏi: "Sao cô lại khóc?"

Viêm Cảnh Hi mở mắt ra, bên trong đỏ rực, lẳng lặng nhìn Tần Phong, nước mắt chảy xuống: "Khi tôi sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, là dì Trương nhận nuôi tôi, vì họ mà cả đời này tôi sẽ không kết hôn, cũng không sinh con, lúc đó tôi đã thề, đợi đến khi dì ấy già rồi, tôi sẽ hiếu thuận với dì ấy, ai ngờ, tôi vẫn phải để dì ấy đau lòng rồi."

Viêm Cảnh Hi hít mũi, "Tôi còn có một cô bạn, là người bạn duy nhất của tôi và cô ấy cũng chỉ có mình tôi là bạn, tôi đi rồi, cô ấy chắc chắn sẽ rất cô đơn, sẽ rất buồn."

"Vậy nên cô sợ chết?" Tần Phong dò xét Viêm Cảnh Hi.

"Sợ chứ, bởi vì chết rồi thì chẳng còn gì nữa, cũng không thể sống lại lần nữa, cũng không thể mang theo thứ mình muốn, tôi muốn sống thật tốt." Viêm Cảnh Hi bày tỏ rõ ràng.

Tần Phong cụp mắt xuống, đứng thẳng người dậy, lẳng lặng đứng đó như một pho tượng.

Viêm Cảnh Hi cũng không nói lời nào.

Mỗi một phút trôi qua tựa như đã rất lâu vậy.

Tần Phong bỗng nhìn sang cô, cầm tay của cô, giơ dao lên cắt đứt dây thừng đang trói trên tay cô, cũng rất lưu loát cắt đứt dây thừng đang trói trên người cô.

Tần Phong cười một cách quỷ dị, khen ngợi: "Cô rất thông minh, chúc mừng cô vì đã thuyết phục được tôi, đi đi."

Viêm Cảnh Hi leo xuống giường sau khi được mở trói, liếc qua bọn Tả Nõ đang nằm dưới đất, lo lắng hỏi: "Anh sẽ xử lí bọn họ thế nào?"

Tần Phong yên tĩnh đứng dưới quầng sáng nhàn nhạt, nửa người như khoác lên bóng tối u ám, trầm giọng nói: "Tôi cũng đã thả cô ra rồi, bọn họ là người của anh tôi, đương nhiên sẽ thả, đi đi."

Viêm Cảnh Hi tin, tuy người đàn ông này âm hiểm khủng bố, nhưng nói được làm được.

Cô mở cửa đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài mới nhận ra, hóa ra cô lại ở tầng 11 của tòa 24.

Viêm Cảnh Hi muốn liên lạc với Lục Mộc Kình trước nên chạy đến bên tòa 26.

Một tiếng 'kít' bỗng vang lên.

Viêm Cảnh Hi nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Lục Hựu Nhiễm bước xuống khỏi chiếc Maserati.

Viêm Cảnh Hi không rảnh để dây dưa với anh ta, bước nhanh về phía tòa 26.

"Lục Mộc Kình không ở nhà." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói.

Viêm Cảnh Hi không để ý đến Lục Hựu Nhiễm mà đi thẳng về phía trước.

Lục Hựu Nhiễm chạy bước lớn qua, bắt lấy cánh tay của cô.

"Thả tôi ra." Viêm Cảnh Hi quát lên, hất tay ra.

Ánh mắt lạnh như băng của Lục Hựu Nhiễm nhìn thấy vết máu trên áo cùng vết thương trên cổ của Viêm Cảnh Hi, trong mắt thoáng sợ hãi, nhíu chặt mày lại, lo lắng hỏi: "Cổ em đã xảy ra chuyện gì?"

Viêm Cảnh Hi bình tĩnh lại, u ám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Lục Hựu Nhiễm, trầm giọng nói thẳng: "Lục Hựu Nhiễm, đừng thích tôi nữa, tôi đã từng ngủ với Lục Mộc Kình rồi, coi như tôi và Lục Mộc Kình không ở bên nhau nữa đi, vậy anh không cảm thấy khó chịu sao? Cố tìm một cô gái tốt rồi nghiêm túc yêu đương đi."

Lục Hựu Nhiễm tăng thêm sức nắm chặt lấy cánh tay của Viêm Cảnh Hi, trong mắt thoáng sắc nhọn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao, tôi cũng từng ngủ với Lương Thi Lạc, coi như chúng ta huề."

"Trong tình yêu không có huề hay không huề, yêu là yêu, không yêu là không yêu, anh đã từng ngủ với Viêm Nhị nên chúng ta không thể ở bên nhau, tôi sẽ khó chịu, sẽ không thoải mái, tôi căn bản không thể thích anh." Viêm Cảnh Hi nói ra lời khó nghe.

"Vậy nếu Lục Mộc Kình đã từng ngủ với Liễu Nghệ Thư thì sao?" Lục Hựu Nhiễm lạnh giọng nói, trong mắt bốc lên ngọn lửa tựa như muốn thiêu cháy cô.

"Ai cũng có quá khứ, trong quá khứ tôi vẫn chưa ở bên anh ấy nên anh ấy có quyền ở bên bất cứ người nào." Viêm Cảnh Hi thẳng thắn nói ra.

"Vậy nếu bây giờ chú ấy đang ở bên Liễu Nghệ Thư thì sao?" Lục Hựu Nhiễm nhếch khóe môi bạc bẽo, lạnh lùng âm hiểm nói.

Viêm Cảnh Hi khựng lại, kinh ngạc nói: "Câu

này của anh là có ý gì?"

"Liễu Nghệ Thư quay về rồi." Lục Hựu Nhiễm lạnh tanh nói ra.

Tim Viêm Cảnh Hi bỗng rơi xuống, không rõ nỗi sợ hãi trong lòng mình là gì, nhưng ánh mắt lại kiên định: "Vậy thì liên quan gì đến tôi?"

"Em đi theo tôi là sẽ biết được có liên quan đến em hay không?" Lục Hựu Nhiễm vừa nói vừa buông tay Viêm Cảnh Hi ra, cao lãnh xoay người đi về phía xe của mình.

Viêm Cảnh Hi khựng lại.

Không phải bây giờ cô cũng muốn tìm Lục Mộc Kình sao?

Viêm Cảnh Hi đi về phía Lục Hựu Nhiễm, mở cửa ghế phó lái ra, ngồi lên.

Lục Hựu Nhiễm lái về phía Quốc Tế Kim Đức trong trung tâm thành phố rồi dừng xe lại trước cửa tiệm cà phê Âu Đức.

Trên quảng trường trung tâm thành phố đang phát nhạc, các bác gái đang phe phẩy cây quạt hồng trong tay, vừa nhún nhảy vừa sinh động. Rồi lại gập quạt lại.

Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Lục Mộc Kình đang ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê Âu Đức.

Anh mặc tây trang màu đen, vừa thanh cao vừa tao nhã, vừa tự phụ vừa chín chắn, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ lắc muỗng cà phê, cong môi chân thành nói chuyện, ánh mắt dịu dàng phản chiếu ánh đèn rực rỡ trong quán cà phê, đẹp vô cùng.

Ngồi đối diện anh là một cô gái với mái tóc dài.

Vì cô gái ngồi quay lưng lại với Viêm Cảnh Hi nên cô không thể nhìn thấy được mặt của cô gái ấy.

Chỉ là có thể nhìn ra được, cô ấy rất gầy, mặc một chiếc váy thắt eo màu trắng, khoác áo choàng mỏng màu vàng kim, có lẽ đã bị anh chọc cười nên bờ vai khẽ run lên.

Bức tranh này quá đẹp, đẹp đến mức huyền ảo, dường như bất cứ người phụ nữ nào ngồi cùng anh dưới ánh đèn heo hắt này cũng có thể tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, quý báu cùng xa xỉ.

"Có biết vì sao hôm nay chú út tôi mặc tây trang màu đen không?" Lục Hựu Nhiễm nhếch khóe môi, mỉa mai hỏi. 


-Hết chương 331-





Chương 332: Tôi mãi mãi yêu em.


Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm Lục Mộc Kình qua cửa kính, hàng mi khẽ run lên.

Tay nắm càng lúc càng chặt.

Cô có thể cảm nhận được, trái tim mình như bị người ta dùng dao cắt từng miếng từng miếng ra, từng giọt máu mang theo nhiệt độ cơ thể trôi đi.

Viêm Cảnh Hi quay mặt qua, đối diện với gương mặt thanh cao của Lục Hựu Nhiễm.

Vì cô đứng ngược sáng nên gương mặt được bóng tối bao phủ, vừa hay có thể che đi lớp sương mù ươn ướt trong mắt cô, lạnh giọng nói: "Đừng nói với tôi là vì Liễu Nghệ Thư thích?"

"Lúc chú út tôi còn chưa chia tay với Liễu Nghệ Thư đều mặc màu đen, bởi vì màu đen trông sẽ chín chắn, mà Liễu Nghệ Thư lại lớn hơn chú ấy sáu tuổi, nên chú ấy cần phần chín chắn này để xứng đôi với Liễu Nghệ Thư." Lục Hựu Nhiễm trả lời.

Viêm Cảnh Hi cảm thấy trong lòng bỗng nhói lên, hơi nâng cằm lên, không để sương mù trong mắt kết thành nước mắt chảy ra.

"Đây chỉ là phán đoán của anh mà thôi, cho dù mặc màu đen lên trông sẽ chững chạc, anh ấy ở tỏ ra chững chạc ở trước mặt Liễu Nghệ Thư cũng là điều bình thường, tôi lại nghĩ, màu đen rất xa cách, có lẽ anh ấy chỉ muốn tỏ ra ra xa cách mà thôi." Viêm Cảnh Hi trầm giọng đáp lại.

Lục Hựu Nhiễm khóa lấy đôi mắt trong suốt của Viêm Cảnh Hi, hai tay giữ đầu cô, đẩy mặt cô qua để cô nhìn về cửa kính.

Anh ta cúi người xuống, tàn nhẫn nói bên tai cô: "Nhìn thấy ánh mắt của chú út tôi không? Mang theo tiếc nuối cùng lưu luyến, nào, nhìn thật kĩ nụ cười trên mặt chú ấy đi, trước đây em có từng thấy nụ cười rạng ngời như vậy của chú ấy không?"

Viêm Cảnh Hi quả thực đã bị nụ cười trên mặt Lục Mộc Kình hấp dẫn.

Bình thường khi anh cười lên, nơi nào cũng ấm áp, tao nhã, dường như đối xử với ai cũng tốt, nhưng thực ra, không một ai có thể đi vào được nội tâm của anh.

Vì anh luôn mang một chiếc mặt nạ, ngay cả khi ở bên cô cũng hoàn mĩ như chỉ có ở trên trời, người trần gian khó mà có được.

Mà nụ cười của anh lúc này rất tự nhiên, rất thoải mái, ngay cả trong mắt cũng róc rách ý cười, còn lấp lánh hơn kim cương và rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Cô càng đau đơn hơn, càng cảm thấy khó thở hơn trước đó.

Lúc cô bị Tần Phong bắt cóc, thực ra cô còn lo lắng cho Lục Mộc Kình hơn, sợ anh khó lòng phòng bị, cũng sợ anh sẽ loạn, càng sợ anh sẽ hoảng sợ cùng buồn bực.

Kết quả thì sao?

Vận mệnh như đang chơi đùa cô.

Cô bước đi chật vật.

Anh vẫn nở nụ cười đẹp đẽ, tao nhã cao quý như trước.

Trong sinh mệnh của anh không có một Viêm Cảnh Hi, nhưng vẫn còn có một Liễu Nghệ Thư.

"Viêm Cảnh Hi, như vậy rồi mà em vẫn muốn ở bên chú ấy sao?" Lục Hựu Nhiễm lạnh giọng hỏi, nhìn sườn mặt của Viêm Cảnh Hi, nhíu mày lại, trong mắt thoáng đau khổ, thương xót cùng mông lung.

Viêm Cảnh Hi thu tầm mắt về, liếc xéo qua Lục Hựu Nhiễm, trong ánh mắt như ẩn như hiển trông trong trẻo, mờ nhạt.

Viêm Cảnh Hi là kiểu người như vậy.

Càng đau lòng, càng tủi thân, càng cảm thấy kinh sợ thì sẽ càng tỏ ra bình tĩnh, hờ hững.

Dùng dáng vẻ biếng nhác của cô, không quan tâm của cô để che giấu đau thương.

"Đây thì có thể chứng minh được điều gì? Anh ấy chẳng qua chỉ uống cà phê cùng một cô gái trong


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện