Chương 231: Sâu gạo.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy, người với người sống công bằng với nhau là lấy thật lòng đổi thật lòng, lấy thành tín đổi thành tín, lấy không riêng tư đổi không riêng tư.
Lục Mộc Kình và Lương Thi Lạc có chuyện gì cũng không nói cho cô biêt, tại sao cô phải nói chuyện của mình ra?
Không phải là bị coi thường sao?
Mọi người đều duy trì sự cân bằng, mới không nghiêng về một phía, phá hư sự hài hòa của hiện tại.
Viêm Cảnh Hi cong mắt lên, ngón trỏ cùng ngón cái bóp lại, giả bộ ngớ ngẩn vừa nói vừa cười: "Chuyện nhỏ."
Trong mắt Lục Mộc Kình dao động, đầu mày khẽ nhíu lại, trong mắt thoáng qua tia u buồn rồi nhanh chóng chìm vào trong đôi mắt đen như mực của anh, không thay đổi, cong khóe môi lên, vẫn là dáng vẻ dịu dàng như ngọc, nói: "Xem dáng vẻ tinh quái em kìa, được thôi, tối nay liên lạc."
Viêm Cảnh Hi gật đầu, đôi mắt linh động khẽ liếc qua anh.
Tâm tình đủ loại phức tạp chảy qua.
Lục Mộc Kình không cường cầu, không ép buộc bất cứ cái gì, rất tự do, nhưng một ý nghĩa khác, có phải anh vẫn không đủ để tâm với cô hay không?
Con gái thật sự là động vật mâu thuẫn.
Vừa muốn ngựa khỏe, lại vừa muốn ngựa không ăn cỏ, làm sao có thể?
Viêm Cảnh Hi cong môi, hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất sắc thái trong mắt, để lại một đường bóng dưới mắt.
Lần trước Lương Đống Vũ đã giúp cô, chút ân huệ này vẫn phải trả lại, giúp Lương Đống Vũ lần này, sau này cũng không phải mắc nợ cậu ta.
Còn về chuyện hộ khẩu, thực ra Viêm Cảnh Hi muốn mua một căn hộ, chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà Lương Đống Vũ.
Nhưng cô không có tiền, nếu đụng đến tiền của Lục Mộc Kình, cô lại không muốn, vô duyên vô cớ dùng tiền của người khác, không hay.
Kéo dài thêm một chút đi, đợi cô tìm được công việc, nhậm chức suôn sẻ xong là có thể đi vay tiền mua căn hộ rồi.
Nghĩ đến đây.
Viêm Cảnh Hi nhìn qua Lục Mộc Kình, mắt lóe lên, cẩn thận hỏi: "Chuyện em vào Lục thị làm việc, anh đã nói chưa?"
Lục Mộc Kình nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, cong môi, "Nói rồi, ngày mai giám đốc Khương sẽ liên lạc với em, thứ ba em đi trình diện là được."
Viêm Cảnh Hi có loại cảm giác bản thân giống như đi cửa sau, mặt hơi phiếm hồng.
Nhưng nghĩ lại, cô đạt giải nhất cuộc thi thiết kế mới vô Lục thị, không tính là đi cửa sau.
Nghĩ như vậy, trong lòng dường như dễ chịu hơn.
Nhưng không lâu sau đó, Viêm Cảnh Hi mới biết, giải nhất của mình là Lục Mộc Kình cho, vốn dĩ là người cuối cùng, cô mới hiểu ra Lục Mộc Kình vì cô mà đã mưu tính rất nhiều, kể cả việc thỏa mãn tự tôn và kiêu ngạo mà cô tự cho là đúng.
Bao nhiêu thất bại.
Vì một câu nói của Lục Mộc Kình: Tìm được không việc tốt không bằng giả cho một người tốt, mắt nhìn của em tốt lắm đấy.
Lại khiến thất bại của cô biến mất không chút tung tích.
Được thôi, Viêm Cảnh Hi thừa nhận Lục Mộc Kình quả thực là một tay cừ khôi trong việc an ủi.
...
Ăn sáng xong, Lục Mộc Kình đưa Viêm Cảnh Hi về dưới tòa 20 của Kim Thế Kỉ Tân Thành sau đó rời khỏi.
Viêm Cảnh Hi đi về, mở cửa nhìn thấy tóc Chu Gia Mẫn rối bù, bút cắm trong tóc, tay chống cằm, ngắm bản thiết kế, vành mắt biến thành màu đen, bộ dạng rất đáng sợ.
Viêm Cảnh Hi bị dọa giật mình, lo lắng hỏi: "Gia Mân, cậu sao vậy?"
Chu Gia Mẫn ngẩng đầu mắt không chút màu sắc nhìn thẳng vào Viêm Cảnh Hi, trong ánh mắt mệt mỏi lại để lộ ra sát khí, nói: "Cái tên giám đốc của Tường Phi đó thật sự là một vũ trụ biến thái không chịu được, trong lòng tớ đang có mấy vạn con ngựa bùn cỏ* chạy qua đây, hận không thể đạp bẹp chủ nghĩa tư bản cực kì độc ác đó.
*Ngựa bùn cỏ (草泥马): Là nói giảm nói tránh của từ "đ*t m* mày".
"Rốt cuộc là làm sao?" Viêm Cảnh Hi đi qua, sốt ruột hỏi.
Chu Gia Mẫn tựa đầu vào vai Viêm Cảnh Hi, khóc không ra nước mắt nói: "Cái tên biến thái thần kinh đó, nửa đêm hôm qua gọi điện thoại cho tớ, giọng điệu như kiểu tớ thiếu nợ anh ta mấy trăm triệu ấy, nói tớ dậy làm thiết kế, ngày mai nộp cho anh ta, làm không xong thì cút, không cần đi làm nữa, mẹ nó, tớ mới vừa đắc tội với Tằng Kiện Nhân của Lục thị, không thể mất việc ở Tường Phi được. "
Viêm Cảnh Hi nhớ đến gương mặt lạnh lùng của giám đốc Tường Phi, tuy vẻ ngoài rất anh tuấn, nhưng cả người từ trên xuống dưới đều rất uy nghiêm cùng hà khắc, giống một quân vương tàn nhẫn.
Quả thực làm việc dưới tay anh ta, Chu Gia Mẫn sẽ rất đau khổ.
Tường Phi mấy năm nay đột nhiên lớn mạnh vượt bậc, rốt cuộc là vì sao ?
"Nếu không chúng ta không đi nữa, tìm thêm lần nữa, dù sao cũng không kém nhất thời nửa khắc là bao." Viêm Cảnh Hi đau lòng nói.
"Không." Chu Gia Mẫn bùng lên ý chí chiến đấu, ưỡn ngực lên, rất có sức lực nói : "Ông chủ xấu xa như vậy, hà khắc như vậy, tớ nhất định phải nổ lực làm việc 3 tháng, trở thành nhân viên chính thức, sau đó yên tâm làm một con sâu gạo, hoặc là làm việc không nghiêm túc, hoặc là nghiêm túc không làm việc, tức chết anh ta."
Viêm Cảnh Hi : "..."
"Cậu có ý chí thật đấy." Viêm Cảnh Hi khen.
"Muốn phá hoại thì phá hoại anh ta. Sớm biết như vậy, lúc phỏng vấn hai bạt tai đó tớ nên đánh nhẹ hơn, nên dùng năm phần lực, bây giờ nghĩ lại thấy hối hận muốn chết." Chu Gia Mẫn tiếc nuối nói.
Viêm Cảnh Hi vỗ vai Chu Gia Mẫn.
Gia Mẫn tính cách hiền, thật lo Gia Mẫn bị bắt nạt.
"Cố lên, dù làm không xong thì không làm nữa, có tớ ở đây sẽ không để cậu chết đói. " Viêm Cảnh Hi an ủi nói.
Điện thoại vang lên, Viêm Cảnh Hi lấy ra xem, là của Lương Đống Vũ.
Cô nghe máy.
"Hỏa Hỏa, chị đang ở trường hả? Bây giờ tôi qua đón chị." Giọng Lương Đống Vũ cao lên nói.
Viêm Cảnh Hi vẫn thật sự rất có thiện cảm với Lương Đống Vũ, tuy là nhị thế tổ nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ như tiểu thiên sứ.
Viêm Cảnh Hi hơi cong môi, nói: "Tôi không ở trường, tôi ở bên ngoài, 11 giờ gặp ở Lai Mông. "
Nói đến 11 giờ, Viêm Cảnh Hi bỗng nhiên nhớ đến, Lục Mộc Kình cũng nói là 11 giờ gặp Lương Thi Lạc.
Lương Đống Vũ nói hôm nay là đám cười của bạn cậu ta, đừng nói là Lục Mộc Kình cùng Lương Thi Lạc cũng đến tham gia nha, báo động đỏ trong đầu vang lên.
Viêm Cảnh Hi phòng bị hỏi: "Hôn lễ của bạn mà cậu nói, chị cậu cũng đi à ?"
"Hả ? Chị tôi không đi đâu." Lương Đống Vũ chột dạ trả lời.
Viêm Cảnh Hi thở phào một hơi, không đi thì tốt.
"Ừ, vậy tôi cúp điện thoại trước, 11 giờ gặp." Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại.
Chu Gia Mẫn ló đầu qua, nghi ngờ nhìn Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Cậu với Lương Đống Vũ đang hẹn hò?"
Viêm Cảnh Hi để điện thoại lên bàn, lắc đầu, "Chỉ là đang trả ân huệ thôi, chuyện hộ khẩu lần trước nhờ có cậu ta mà tớ mới thuận lợi ra khỏi Phùng Như Yên bọn họ."
"Ừ." Chu Gia Mẫn nghĩ một lát, như có điều suy nghĩ nói: "Thực ra, Lương Đống Vũ cũng khá đáng yêu."
"Được rồi! Cậu mau đi ngủ đi, mắt thâm quầng sắp thành gấu trúc rồi kìa, ngủ một giấc thật ngon thì đầu mới thông suốt được." Viêm Cảnh Hi lo lắng nói.
Chu Gia Mẫn dụi mắt.
"Nói cũng đúng. Vậy tớ đi ngủ trước đây, lúc đầu cũng mơ hồ với cái thiết ké này rồi, đã ngây người một lúc rồi." Chu Gia Mẫn gõ đầu, "Haiz, tớ đoán là tớ không qua nổi 3 tháng thử việc rồi."
Viêm Cảnh Hi nhìn dáng vẻ Chu Gia Mẫn, tuy biết bản thân không thể lúc nào cũng làm trợ thủ sau lưng Chu Gia Mẫn, nhưng vẫn muốn có thể giúp như trước, giúp cô ấy hết sức có thể.
"Anh ta nói cậu thiết kế cái gì? Tớ xem xem. » Viêm Cảnh Hi nói.
Chu Gia Mẫn nghe Viêm Cảnh Hi nói như vậy, mắt sáng hết lên, xoay laptop qua trước mặt Viêm Cảnh Hi, nói: "Hình như là một tòa khu dân cư thông thường, anh nói tớ thiết kế."
Viêm Cảnh Hi đảo mắt qua, "200 mét vuông à, cậu có hỏi anh ta là dùng để làm việc hay để ở, muốn sang trọng hay đơn giản, muốn theo phong cách Âu Mĩ hay phục cổ, dùng làm phòng cưới hay dùng làm phòng kinh doanh chưa?"
Chu Gia Mẫn vò đầu, mắt chớp mấy cái, nói:"Tớ chỉ mãi tức giận, chưa hỏi."
Viêm Cảnh Hi đã sớm dự liệu được.
Cô lấy điện thoại trên bàn lên, nhìn thời gian phía trên, nói: "Cậu đi ngủ trước đi, dậy rồi thì hỏi anh ta những vấn đề đó, hỏi thêm anh ta xem có yêu cầu đặc biệt gì không rồi ghi lại, tối nay tớ về giúp cậu thiết kế."
"Cảnh Hi, cậu tốt quá." Chu Gia Mẫn ôm Viêm Cảnh Hi, cảm động nói.
"Đi đi. Tớ đi trước, có việc." Viêm Cảnh Hi nói, vỗ vỗ Chu Gia Mẫn, ý bảo Chu Gia Mẫn buông ra.
"Được, cố lên." Chu Gia Mẫn giơ nắm tay lên.
Viêm Cảnh Hi gật đầu, lấy 2000 tệ trong ngăn kéo ra, bắt taxi đến toà 86 của khu dân cư Thành Thái Dương.
Căn hộ ở khu dân cư Thành Thái Dương phần lớn được xây từ năm 1998, đã rất lâu rồi.
Dưới tòa 86 có một phòng chứa rác rất lớn.
Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng, đều là dùng lan can ngăn lại, đi đường vòng ra phía sau tòa 86, là một vườn hoa nho nhỏ, có rất nhiều người già đang ngồi nói chuyện.
Viêm Cảnh Hi đi đến trước mặt một bà cụ đang ngồi nói huyên thuyên, khách sáo hỏi: "Bà ơi, cháu muốn hỏi thăm bà về một chuyện ạ, cháo nghe nói 5 năm trước có một người nhả lầu tự sát, bà có biết chuyện này không ạ?"
Bà cụ đánh giá Viêm Cảnh Hi, nói: "Biết chứ, nhà bà ở lầu 3 ở đây, sáng sớm ngày đó, có
Mắt Viêm Cảnh Hi hơi lóe lên, tiếp tục hỏi: "Bà có biết cô cái đó tên gì, tại sao tự sát không ạ ? Ba mẹ của cô ấy cũng ở đây ạ? Bây giờ còn sống không?"
"Cô bé đó hình như thuê căn hộ 502. Chủ cho thuê của căn hộ 502 cũng tức chết rồi, vì chuyện này mà lâu lắm rồi cũng không cho thuê được." Bà cụ nói xong, nhíu mày nhớ lại, lắc đầu, "Không biết tên, cũng không biết ba mẹ của cô bé đang ở đâu, sao vậy? Đã xảy ra rất nhiều năm rồi."
Ánh mắt Viêm Cảnh Hi có chút tối đi, lắc đầu, "Không có gì, hỏi chút thôi ạ."
Sau khi Viêm Cảnh Hi trả lời xong lại đi đến trước tòa 86, nhìn qua phòng chứa rác.
Dấu vết của quá khư đã bị che giấu gần hết, phòng chứa rác quả thực bị thiếu mất một góc.
Nhưng theo logic, đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như một người định tự sát, sẽ chọn nhảy xuống phòng chứa rác sao?
Sẽ không, chắc chắn sẽ chọn một nơi có phong cảnh tươi đẹp, hoặc là bờ biển, lại là một cô gái thì chết cũng muốn chết xinh đẹp một chút.
Cho nên, Viêm Cảnh Hi khá tin là có người giết.
Vấn đề đến rồi.
Cô gái có thể gặp gỡ Lục Mộc Kình, trong nhà có lẽ là không tồi, tại sao phải ra ngoài thuê phòng để ở?
Không hợp lí!
Có lẽ, ở đây thật sự có một cô gái nhảy lầu bị mưu sát, chỉ là chẳng liên quan gì tới Lục Mộc Kình, là Lương Thi Lạc nói xằng bậy để đánh lừa dư luận.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy cô vẫn nên điều tra lại.
Chân tướng, chắc chắn không phải như vẻ bề ngoài, cô tin chắc là như vậy.
-Hết chương 231-
Chương 232: Chơi tôi à, vui không?
Điện thoại Viêm Cảnh Hi reo lên.
Cô thấy là cuộc gọi đến của Lương Đống Vũ, thời gian trên điện thoại cũng đã 10 giờ rưỡi rồi.
Viêm Cảnh Hi nghe máy.
"Hỏa Hỏa, chị ra cổng chưa? Bây giờ tôi sắp đến Thái Mông rồi." Lương Đống Vũ cười hì hì hỏi, chỉ sợ Viêm Cảnh Hi không đến.
"Ừ, cỡ 11 giờ tôi ra, cứ như vậy trước đi, chỗ tôi có chút chuyện, liên lạc sau." Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, đi lên tầng 5, gõ cửa.
Mở cửa ra là một người đàn ông, người phụ nữ đang viết từ tiếng Anh cho một cô bé khoảng mười tuổi.
Viêm Cảnh Hi lịch sự lễ phép hỏi: "Cho hỏi, hai người là chủ căn hộ này ạ?"
"Không phải, cô có việc gì không?" Người đàn ông nghi ngờ hỏi.
"Cho hỏi anh có phương thức liên lạc với chủ nhà không ạ? Tôi có việc muốn tình ông ấy." Viêm Cảnh Hi khách sáo hỏi.
"Cô đợi một chút." Người đàn ông rất thẳng thắn, xoay người, lấy một tờ giấy được dán lên mặt tủ lạnh lên, đưa cho Viêm Cảnh Hi.
Trên giấy viết ông Trần, sau đó là số điện thoại.
"Cảm ơn ạ." Viêm Cảnh Hi nói cảm ơn, cầm lấy tờ giấy, xoay người đi xuống lầu, vừa đì vừa nhập số điện thoại của ông Trần vào, gọi điện thoại đi.
Điện thoại kêu năm tiếng đã bắt máy.
"Xin chào, cho hỏi ông có phải là ông Trần chủ căn hộ tầng 5 tòa 86 của Thành Thái Dương không?" Viêm Cảnh Hi rất khách sáo hỏi.
"Ừ, cô có việc gì không?" Ông Trần nghi ngờ hỏi.
Nghe giọng là một người đàn ông đã có tuổi.
"Là như vậy, ông Trần, tôi muốn hỏi một chút, 5 năm trước, người ông cho thuê chỗ này, chính là cô gái nhảy lầu đó, có phải tên là Hồ Mạnh Đình không ạ?" Viêm Cảnh Hi hỏi thẳng vào vấn đề.
Đầu dây bên kia trầm mặc một phút.
"Căn hộ này của tôi mới được mua năm trước, không biết Hồ Mạnh Đình cô nói là ai!" Đối phương rất không khách sáo cúp điện thoại.
Viêm Cảnh Hi khựng lại.
Người hiện giờ sợ phiền phức, cô hỏi như vậy, người ta chắc chắn sẽ không vui.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy bản thân quá vội rồi, có lẽ nên hẹn đối phương ra ngoài trước rồi từ từ nói chuyện mới phải.
Hôm nay chỉ có