[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 241250


trước sau




Chương 241: Tú sắc khả xan*

*Tú sắc khả xan (秀色可餐): Chỉ người phụ nữ xinh đẹp, hoặc phong cảnh tươi đẹp.


Ông Trần cảm thấy Viêm Cảnh Hi giải thích cũng hợp lí, nói: "Cô Viêm yên tâm, nếu cô mua căn hộ này rồi, tôi sẽ đưa tất cả tài liệu cho cô."


"Nhưng..." Viêm Cảnh Hi dừng lại, "Tôi nhất định phải ước định trước rồi mới quyết định nên mua hay không."


"Cái này..." Ông Trấn rất do dự, phỏng chừng cảm thấy Viêm Cảnh Hi quá khó chơi, không còn nhiệt tình giới thiệu căn hộ nữa.


"Nếu không thì như vậy đi, tôi đưa trước 1000 tệ bày tỏ thành ý của tôi, bác thấy thế nào?" Viêm Cảnh Hi hỏi.


"Ồ, vậy được. Cô Viêm, cô đợi một chút, hợp đồng gì đều ở Thượng Hải, tôi nói con trai tôi chụp lại gửi qua cho tôi." Ông Trần nghe thấy tiền liền có động lực, thái độ cũng khác đi, nói rồi mỉm cười đi ra ngoài nghe điện thoại.


Viêm Cảnh Hi chuyển đồ đạc trên cầu thang xuống, đi lên xem.


Vì nơi đây đều là khu căn hộ cũ năm tầng, sau khi đi lên sân thượng, tầm nhìn cũng coi như rộng rãi.


Viêm Cảnh Hi đi đến bên lan can, đối diện trước mặt phòng chứa rác là căn hộ, không có phong cảnh gì, phía sau cũng toàn là căn hộ, bất đồng duy nhất là, phía sau là vườn hoa, trước mặt là phòng chứa rác.


Nếu tự sát bình thường, không thể chọn phòng chưa rác mà không chọn vườn hoa được.


"Cô Viêm." Ông Trần ở ban công hô.


Viêm Cảnh Hi đi xuống cầu thang, vỗ tay hỏi: "Lấy được rồi sao?"


"Ừ, căn hô này của tôi mua vào năm 1998, trước năm 2008 là tôi ở, sau đó tôi đi Thượng Hải với con trai mới cho thuê, chỗ này tổng cộng đã có năm người từng thuê, cô xem đi." Ông Trần đưa điện thoại cho Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi lướt qua từng trang một, xem đến tên người thuê phòng năm 2009, trong nháy mắt dừng lại.


Vương Triển Nghệ!


Cư nhiên thật sự là cô ta!


Vương Triển Nghệ đã thích Lục Mộc Kình từ rất sớm, Hồ Mạnh Đình lại là bạn gái của Lục Mộc Kình, có thể nào là Vương Triển Nghệ làm không?


Vậy tại sao lại nói thành tự sát đây?


Trong nhà Vương Triển Nghệ có thực lực khiến cho nhà Hồ Mạnh Đình tan cửa nát nhà sao?


Nhưng, có thể làm bạn gái Lục Mộc Kình thì điều kiện trong nhà cũng sẽ không tệ, hay là, Lục Mộc Kình chống đỡ đây?


Trong lòng Viêm Cảnh Hi có rất nhiều nghi vấn, những nghi vấn này như chất độc chui vào trong xương tủy của cô, làm cho cả người có chút hoảng hốt.


"Cô Viêm, cô thấy thế nào?" Ông Trần thúc giục hỏi.


Viêm Cảnh Hi thu lại tâm tư, trả điện thoại cho ông Trần, đi hai bước về phía cửa, lại như nhớ đến điều gì, lấy một ngàn tệ từ trong túi ra đưa cho ông Trần, nói: "Thật ngại quá, vì một số nguyên nhân đặc biệt nên tôi không thể mua nữa, một ngàn tệ này là thành ý của tôi."


"Hả?" Ông Trần sửng sốt một hồi, nhìn một ngàn tệ trong tay Viêm Cảnh Hi, lại hơi động tâm.


Ông ta nhận lấy tiền trên tay Viêm Cảnh Hi, nói: "Vậy được thôi, cô Viêm có thể về cân nhắc một chút, tôi có thể lấy bớt 20% thấp nhất để bán cho cô, khu vực chỗ này tốt, đồ đạc tôi cũng không chuyển đi, giảm giá xuống chỉ cần khoảng 5 triệu 4 là đã có rất nhiều người đến xem rồi, nếu cô Viêm muốn mua thì nên tranh thủ."


"Biết rồi." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài, toàn bộ tâm tư đều đặt trên cái tên Vương Triển Nghệ này.


Cô muốn gặp Lục Mộc Kình, cô cảm thấy có vài câu hỏi phải làm rõ với Lục Mộc Kình.


Chân tướng, dường như đã ở trước mắt.


Viêm Cảnh Hi vừa chạy ra khỏi tiểu khu, vừa gọi điện thoại cho Chu Gia Mẫn.


Chu Gia Mẫn đang trên đường đi ăn, nhìn thấy hiện thị cuộc gọi đến từ Viêm Cảnh Hi, nghe máy.


"A lô, Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn nói trước.


"Gia Mẫn, Lục Mộc Kình về chưa hay đến nhà chúng ta rồi?" Viêm Cảnh Hi vội vàng hỏi.


"Ở nhà chúng ta!" Chu Gia Mẫn không hiểu lắm hỏi: "Sao cậu không gọi thẳng cho thầy ấy luôn?"


"Trong điện thoại không thể nói rõ được, gặp mặt rồi nói, tớ cúp máy trước." Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, đứng trên đường bắt taxi.


Chu Gia Mẫn thu điện thoại, cất vào trong túi, sau đó đi đến tiệm cơm gần Kim Thế Kỉ Tân Thành.


Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Tằng Kiện Nhân ngồi bên trên.


Người đàn ông này, cho dù ở nơi phỏng vấn hay ở trong công ty, hoặc như ở trong quán cơm nhỏ này, ở trên người đều tản ra một cổ tôn quý của bậc đế vương cùng khí thế mạnh mẽ, khiến người ta vừa nhìn đã có thể bị hấp dẫn.


Chu Gia Mẫn không ngờ sẽ nhìn thấy Tằng Kiện Nhân ở đây, thấy ánh mắt bén nhọn của Tằng Kiện Nhân nhìn về phía cô, dù sao đã nhìn thấy rồi cũng không thể giả vờ như không thấy được.


"Hi, sếp, thật đúng dịp nha." Chu Gia Mẫn vẫy tay, đi qua cười hì hì, mắt híp lạnh thành vầng trăng cong tươi đẹp, hận không thể hát ra sự tôn sùng của tôi đối với anh như trận lũ cuồn cuộn như lời hào hùng lao nhanh không ngừng để nịnh bợ ông chủ.


Tằng Kiện Nhân đảo qua Chu Gia Mẫn, đôi mắt sắc bén sáng như đuốc thoáng qua tia kinh ngạc.


10 phút trước cô dùng dáng vẻ anh thích lăn đi đâu mặc xác anh để đối xử với anh, bây giờ lại dùng dáng vẻ hồn nhiên, tốt bụng, vô hại, nụ cười thật thà của Vương Bảo Cường..


Đây là muốn quậy gì nữa?


Tằng Kiện Nhân hất cằm về chiếc ghê, lời ít mà ý nhiều nói một từ, "Ngồi."


Chu Gia Mẫn kéo ghế ra, ngồi xuống trước mặt anh.


Cô nhận ra, ông chủ của cô cũng thật xa xỉ, một mình đến ăn cơm lại gọi những ba món, gà xào cay, mao huyết vượng, canh trứng cà chua.


Nếu cô không đến, một mình anh ta ăn nổi sao?


Chu Gia Mẫn chảy nước miếng, mắt lấp la lấp lánh nhìn chằm chằm vào món ăn đỏ rực lửa kia.


Đều là món cô cực thích ăn.


Nếu đã ngồi xuồng rồi thì không khách sáo nữa.


Chu Gia Mẫn lấy một đôi đũa, kẹp một miếng thịt gà bỏ vô miệng, vẫn chưa kịp nhai đã nghe boss lạnh lùng, mặt không cảm xúc ở đối diện, nói: "Tôi nói cô ăn à?"


Chu Gia Mẫn khựng lại, chớp đôi mắt đơn thuần vô hại.


Hóa ra anh ta chỉ là nói cô ngồi xuống thôi?


Da mặt Chu Gia Mẫn có dày đến đâu cũng không dám nuốt miếng gà trong miệng xuống, còn chưa nhai đã nhổ miếng gà xuống bàn, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt ông chủ tương lai của cô.


Quan sát anh ta cẩn thận như vậy, cô nhận ra, ông chủ cô cũng không phải đẹp trai bình thường.


Đôi mày kiếm đen đậm, hiên ngang, khí phách, uy vũ vô cùng.


Mắt rất sắc bén, nhưng lại rất đẹp, có mí mắt rất sâu, đôi con ngươi như đá Hắc Diệu Thạch, là kiểu khiến hai mắt người khác sáng lên, đặc biệt nâng cao tinh thần cho người khác, còn là kiểu không dám tùy tiện lỗ mãng.


Còn về mũi, rất tinh xảo, rất cao, không quá to cũng không nhỏ.


Chu Gia Mẫn nhướng một bên mày lên, có phải nghĩa là cái đó của anh ta cũng ở hạng vừa, không to không nhỏ à?


Hê hê!


Chu Gia Mẫn nghĩ bậy, tự nở nụ cười xấu hổ, cười ha ha ngốc nghếch nhìn ông chủ trước mặt.


Vốn dĩ Tằng Kiện Nhân rất rất tức tối, hận không thể xách cô lên mà đánh, sau đó vứt xuống đường trị trội trước công chúng.


Không để ai vào mắt, không xem anh ra gì như vậy, còn luôn đâm trúng xương sườn mềm của anh.


Nhưng hiện tại nhìn cô nở nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ cô con gái chủ nhà đáng yêu như vậy, trái lại cũng không tài nào tức nổi.


Cô đối với anh mỗi lúc một dáng vẻ, khiến anh trong nhất thời không thể nắm bắt được.


Tằng Kiện Nhân có chút phiền não với chính mình, ném thực đơn cho cô, trầm giọng nói: "Còn muốn ăn gì thì tự gọi."


"Hả? Thật ạ, tôi có thể ăn rồi?" Chu Gia Mẫn vui vẻ, cũng không khách sáo mở thực đơn ra.


Hôm nay cô lại rất muốn ăn ớt băm phủ đầu cá!


Sau khi gọi xong, bưng li nước lên, dịch mông qua, ngồi ngay ngắn lại.


Cùng ông chủ mặt đối mặt ăn cơm, còn là một người siêu cấp đẹp trai, tuy hơi lạnh lùng hà khắc độc tài nhưng rất hồi hộp.


Hơn nữa, cô còn phát hiện, ông chủ tương lai ăn cơm rất có tu dưỡng, cả người thẳng tắp, mặc áo sơ mi trắng, quần Âu đen, cơ ngực còn là kiểu tiêu chuẩn.


Rất muốn sờ thử xem có hay không?


Còn có, lúc anh ăn, một chút âm thanh cũng không có giống như con nhà quý tộc được bồi dưỡng từ nhỏ, trong xương cốt cũng cao quý cùng tao nhã.


Ăn cơm với anh ở tiệm ăn nhỏ này, Chu Gia Mẫn có cảm giác như đang ở nhà hàng hạng sang, sống lưng không tự chủ được thẳng lên.


Tằng Kiện Nhân liếc qua gương mặt hơi đỏ của Chu Gia Mẫn, mặt không cảm xúc như vô ý hỏi: "Tại sao không làm bản thiết kế nữa?"


"Hả?" Chu Gia Mẫn gãi đầu, không hiểu nói: "Làm, đương nhiên làm, sao lại không làm được, cho dù tôi có phải dốc hết tâm huyết, tăng thêm giờ làm việc cũng phải làm xong ạ."


Sau khi Chu Gia Mẫn cam đoan xong, lại nhẹ giọng hỏi: "Sáng mai nộp cho anh sao?"


Tằng Kiện Nhân thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của cô, dường như rất quý trọng cơ hội lần này, sợ không có việc làm, so với người phách lối trong điện thoại lúc trước như hai người khác nhau, không khỏi nhíu mày nghi ngờ, dùng lời Chu Gia Mẫn từng nói, nói: "Là cô chập mạch hay là tôi chuyển kiếp, không phải cô bị mộng du chứ?"


"Ơ?" Chu Gia Mẫn hoàn toàn căng thẳng.


Người ta thường nói, gần vua như gần cọp quả không sai tí nào, tâm tư của ông chủ còn khó nắm bắt hơn là mò kim dưới đáy biển.


Vừa rồi tuy áp suất thấp nhưng rất yên ổn.


Đột nhiên chuyển đề tài, mẹ nó, ông chủ

anh ta hình như rất không hài lòng với cô.


Cơ hồ chẳng hề cân nhắc xem tại sao câu nói lại quen tai như vậy, Chu Gia Mẫn phản xạ có điều kiện, vội vàng nói: "Là tôi, là tôi chập mạch, ông chủ anh làm sao mà lầm được, chắc chắn là tôi nhớ lộn ngày, không phải sáng ngày mai sao? Sếp, anh nói lại thời gian đi, tôi nhất định khắc ghi trong đầu, không dám quên nữa."


Tằng Kiện Nhân thấy tốc độ xin lỗi của cô nhanh đến kinh người, lại có thành ý như vậy, cũng không còn tức tối như trước nữa, hỏi: "Bản thiết kế cô làm đến đâu rồi?"


"Hơ hơ, làm đến đâu à? Ha ha!" Cô cũng không thể nói còn chưa vẽ, đợi tối Cảnh Hi về mới làm được.


Chu Gia Mẫn gãi đầu, nhanh trí, mắt sáng hết lên, nói: "Sếp, căn hộ này của anh là dùng để làm gì ạ? Để ở hay để làm việc ạ? Muốn vật liệu tốt hay không tốt, còn có yêu cầu đặc biệt nào không ạ?"


Tằng Kiện Nhân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Chu Gia Mẫn, mày kiếm cau lại, giọng trầm đi, đã hiểu rõ nói: "Hóa ra cô vẫn chưa làm gì hết à?"


"Ơ?" Chu Gia Mẫn khiếp sợ nhìn Tằng Kiện Nhân.


Người này có còn là người không?


Cô chỉ mới nói một chút xíu không liên quan mà anh ta dã nhìn thấu đến tận cùng của cô rồi, sức quan sát không phải là hạng thường đâu.


Chu Gia Mẫn cúi thấp đầu xuống, bộ dáng như đứa trẻ ngoan ngoãn biết nhận lỗi.


Phục vụ đưa một tô cơm cùng ớt phủ đầu cá lên, đặt trước mặt Chu Gia Mẫn.


Chu Gia Mẫn liếc nhìn sắc mặt của ông chủ, mắt mở thật to, bộ dáng như đứa trẻ ngoan ngoãn đợi anh lên tiếng.


"Ăn đi, nhìn tôi làm gì, nhìn tôi thì có thể no bụng sao?" Tằng Kiện Nhân chế giễu nói.


Chu Gia Mẫn cầm đũa lên, không quên nịnh hót nói: "Đúng ạ, sếp là tú sắc khả xan*, đẹp trai vô địch vũ trụ, nếu mỗi ngày có thể được ngắm sếp, tôi không ăn cơm cũng được."

*Chỗ này, ý của Chu Gia Mẫn là đẹp đến mức có thể mài ra ăn í.



-Hết chương 241-


Chương 242: Tôi mập, tôi kiêu ngạo, tôi thêm chất đốt vì nước nhà.


Tằng Kiện Nhân nhìn Chu Gia Mẫn từng miếng từng miếng đồ ăn vào miệng.


Rất cay!


Miệng của cô vì cay mà đã đỏ thẫm hết lên. Cô còn vừa hà hơi lấy tay làm quạt quạt miệng, vừa tiếp tục gắp ớt cho vào miệng.


Trên mũi cũng bị cay mà xuất hiện mồ hôi trong suốt.


Tằng Kiện Nhân nhìu mày, thuận tay rót đầy nước vào ly cho cô.


Chu Gia Mẫn không khách sao bưng ly nước lên, uống ừng ực hết non nửa ly, cũng không nhìn anh lấy một cái, lực chú ý tiếp tục tập trung vào mỹ thực trước mặt.


Tằng Kiện Nhân nhớ đến lời cô vừa nói, "Đẹp trai vô địch vũ trụ, nếu mỗi ngày có thể ngắm anh, tôi không anh cũng được."


Ha ha!


Anh lại thấy cô cảm thấy món ớt phủ đầu cá này còn đẹp trai hơn anh.


Tằng Kiện Nhân không khỏi có chút thất bại, không nhịn được nhớ lại đêm đó.


Vừa từ Bắc Kinh quay lại, mỗi lần tâm trạng đều không tốt, Uy Sâm đến gặp anh, mang theo vài khách hàng qua, vừa hay anh uống rất nhiều, đi vào nhà vệ sinh.


Lúc đang 'xuỵt xuỵt', đột nhiên có một cô gái say như chết đi vào, mặc trang phục cổ điển, mặt đỏ lựng, mắt lờ mờ híp lại một nửa.


Ngay lúc đó trong đầu Tằng Kiện Nhân hiện lên một câu thơ: 'Túy tửu giai nhân đào hồng diện, bất vong yên ngữ kiều thái tu ôn nhu.'

*醉酒佳人桃红面, 不忘嫣语娇态羞温柔: Câu này mình không biết của ai, tra không ra. Tạm dịch: Người đẹp say rượu mặt đỏ hồng, không quên để lại yêu kiều e thẹn dịu dàng.


Trong lúc anh đang hoảng hốt, cô đứng bên cạnh anh, cặp mắt say khướt chậm rãi hạ xuống, nhìn thứ dưới bụng anh, mặt mờ mịt chỉ vào nói: "Cái đó sao tôi lại không có?"


Người đàn ông phía sau nghe thấy tiếng của con gái, quay đầu nhìn, không khỏi run lên, kéo quần lên, nhanh chóng đi ra.


Tâm trí Tằng Kiện Nhân tương


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện