Chương 251: Ngọt ngào.
Sau bữa cơm
Tinh Lãng, Uy Sâm, trợ lí Tần, Lục Mộc Kình đánh mạt chược trong phòng cách âm.
Chu Gia Mẫn, Viêm Cảnh Hi, Tô Phỉ dọn dẹp phòng bếp, vì ăn xong bữa tối đã là 9 giờ 30, Nam Nam đi tắm, sau đó đi ngủ dưới sự dẫn dắt của Viêm Cảnh Hi.
"Cảnh Hi, chiều nay tớ đã tra qua kiểu mẫu mà lần trước cậu cần, tổng hợp lại mà nói thì báo giá chi phí của Lục thị khá cao, tớ nghĩ có phải chỉ cần dùng báo giá của Lục thị không, hơn nữa, nếu để đội lắp đặt thiết bị của Lục thị lắp đặt, có thể sẽ rẻ hơn một chút." Chu Gia Mẫn nói.
"Cũng được, dù sao thì ngày mai chúng ta cùng đi làm. Đến lúc đó hỏi thăm giá cả nội bộ thử, sau đó đưa bản thiết kế với báo giá cho chị Sharin, cố đưa cho chị ấy giá thấp nhất, vì chúng ta cũng đã lời 10 ngàn rồi." Viêm Cảnh Hi vừa rửa chén vừa nói.
"Ừ ừ, được."
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, Tô Phỉ ra ngoài rót trà.
Chu Gia Mẫn cảm thấy Viêm Cảnh Hi cùng Lục Mộc Kình có thể vẫn còn việc phải làm, cô làm bóng đèn siêu sáng ở đây cũng không thích hợp.
"Tớ về trước nha, hơi mệt, muốn đi ngủ sớm chút, cậu nói với giáo sư Lục hộ tớ." Chu Gia Mẫn vui vẻ nói.
"Cùng về đi." Viêm Cảnh Hi nói, "Tớ nói với Lục Mộc Kình một tiếng."
Viêm Cảnh Hi đi đến cửa, Tô Phỉ đi ra, nói với Viêm Cảnh Hi: "Cô Viêm, ở đây giao lại cho cô ha, tôi đi ngủ trước, không chịu nổi rồi."
"Dạ?" Viêm Cảnh Hi sửng sốt, thấy Tô Phỉ ngáp một cái, cũng ngại từ chối, đáp một tiếng, "Được."
Viêm Cảnh Hi chỉ có thể nhún vai với Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn như cười, vẫy tay tạm biệt Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi đã làm hòa với Lục Mộc Kình, tay sai cô đây cũng thông suốt rồi, nhún nhảy đi đến thang máy.
Thang máy vừa xuống, cô đã nhìn thấy ông chủ cũ đi vào.
Chu Gia Mẫn thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, tái nhợt lại lạnh lẽo, vờ như không nhìn thấy, cúi đầu xuống đứng sang bên cạnh.
Tằng Kiện Nhân cau mày, thấy dáng vẻ vờ như không quen biết của cô, trong lòng nặng trĩu, mờ mịt như bị một tảng đá đè xuống.
Vẫn là lần đầu tiên, có cô gái tránh né anh, coi anh như rắn rết.
Chiếu theo nhan sắc, anh cũng được tính là người nổi bật mà nhỉ, chiếu theo bối cảnh, càng không có bao nhiêu người có thể sánh bằng.
Nhớ lại lúc anh còn chưa trưởng thành, có biết bao nhiêu người đẹp tràn đến người sau kế tục người trước.
Còn cô, gu thẩm mĩ có vấn đề.
Tằng Kiện Nhân bước qua bên phải, chắn trước mặt Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn cảm thấy có người cản đường, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt u ám của Tằng Kiện Nhân.
Mẹ nó, chó khôn không cản đường.
Bỏ đi, chó cắn cô một miếng, lẽ nào cô cũng phải cắn lại chó một miếng à?
Chu Gia Mẫn dời qua bên cạnh, còn rất cung kính cúi người, làm tư thế mời.
Tằng Kiện Nhân đứng im.
Chu Gia Mẫn cảm thấy tên này thật kì quái, dứt khoát không thèm để ý nữa, đi lên phía trước.
Cô vừa bước một bước, cổ tay đã bị người đàn ông này bắt lấy, còn cảm thấy có một lực kéo cô lại.
Chu Gia Mẫn đụng vào ngực Tằng Kiện Nhân, ngay lúc muốn phát hỏa, Tằng Kiện Nhân đã cúi người hôn lên môi cô.
Chu Gia Mẫn kinh ngạc mở to mắt.
Ngoại trừ lần đó, cô còn quên mất không biết đã làm một đêm với ai, thì dường như đây là nụ hôn đầu của cô.
Không đúng, đây căn bản không phải hôn.
Người đàn ông này vừa gặm vừa mút môi của cô, khiến môi cô vừa đau vừa tê.
Lúc cô chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã ghét bỏ thả cô ra, nhíu mày nói: "Trong miệng em có mùi gì vậy, đã ăn cái gì?"
Đệch!
Đờ mờ!
Đệch, đệch, đệch, đệch, đệch!
Chu Gia Mẫn thật không thể bình tĩnh nổi, anh ta ép hôn cô, hôn xong còn ghét bỏ trong miệng cô có mùi!
Má nó!
Cô ăn tôm hùm đấy thì sao?
Chưa đánh răng đấy thì sao?
Để anh ta hôn rồi!!!
Chu Gia Mẫn tràn ngập lửa giận, trong đầu nổ tung.
Ghét bỏ cô, đúng không!
Trong mắt cô lóe lên tia gian trá, nhón chân lên, vòng qua gáy anh, kéo xuống, ngăn môi anh lại, sau đó đưa đầu lưỡi vào, tùy ý càn quét.
Hận không thể nhổ vài ngụm nước bọt vào miệng của anh.
Tức chết rồi!
Thật là tức chết rồi!
Tằng Kiện Nhân cảm nhận được đầu lưỡi của cô đảo qua răng của anh, đầu lưỡi sống động, tràn đầy tinh lực, tuỳ ý nhảy nhót.
Mà anh lại chẳng hề ghét bỏ, trong lòng có dòng nước ấm vô hình chảy xuống phần bụng.
Nhắm mắt lại, từ bị động thành chủ động, ngậm lấy lưỡi hồng lỗ mãng của cô.
Yết hầu chuyển động, nuốt lấy hơi thở chỉ thuộc về cô.
Trong đầu nhớ lại đêm hôm đó, họ phối hợp không chê vào đâu được.
Tằng Kiện Nhân cảm nhận được 'ngọa long' đang ngủ say dần thức tỉnh.
Chỉ cần cô muốn ở lại bên cạnh anh, có lẽ, anh có thể cho cô một cơ hội, thử xem!
Nếu không được, sau này chia tay thôi.
Chu Gia Mẫn vốn muốn chọc giận anh ta, ai ngờ, đầu lưỡi của mình lại bị anh ta quấn lấy, không thể động đậy.
Chu Gia Mẫn dùng lực đẩy anh ra, đôi mắt đỏ rực trừng anh.
Không ngờ trông anh ta đàng hoàng như vậy nhưng hành vi thật ti tiện.
Cô thích trai đẹp hạng nhất, duy chỉ có tên đàn ông trước mắt này là miễn dịch.
Vậy nên, tính cách còn quan trọng hơn vẻ bề ngoài.
Đẹp mắt thì có thể ăn cơm à!
"Phì, phì, phì, phì!" Chu Gia Mẫn phì vào trong không khí.
"Dừng." Sau khi hừ một tiếng, Chu Gia Mẫn nghênh ngang đi ra cửa.
Tằng Kiện Nhân ngây người đứng tại chỗ, cằm bạnh ra, cười xuy một tiếng, nhìn bóng lưng Chu Gia Mẫn biến mất, anh thế mà lại bị ghét bỏ rồi!
Chu Gia Mẫn về nhà, chuyện đầu tiên chính là đánh răng, đánh răng, lại đánh răng, chà đến khi răng sạch sẽ mới thôi.
Tên đàn ông đó lưu lại không ít nước bọt trong miệng cô.
Chồng à, em xin lỗi, em bị người ta hôn rồi!
Chu Gia Mẫn súc nước ùng ục ùng ục trong miệng rồi nhổ ra, lại tiếp tục súc nước.
Chuông cửa vang lên.
"Cảnh Hi, cậu không mang chìa khóa à!" Chu Gia Mẫn mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt âm hiểm của ông chủ cũ đứng trước cửa, trong tiềm thức muốn đóng cửa lại.
Nhưng sức của cô sao có thể địch nổi đàn ông.
Tằng Kiện Nhân dùng tay chặn cửa, đi vào dễ như trở bàn tay.
Cô lại còn đóng cửa lại, trong đầu Tằng Kiện Nhân nóng máu, anh kéo cánh tay cô hướng về phía người mình.
Chu Gia Mẫn còn chưa kịp giãy tay ra, tay anh từ kéo cánh tay cô đã chuyển qua ôm eo cô, giam chặt cô vào người, cuồng nhiệt hôn lên môi cô.
Hương thơm thanh mát của kem đánh răng truyền từ miệng cô sang miệng anh.
Tằng Kiện Nhân nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia sắc bén.
Cô nàng đáng chết, lại đi đánh răng, cô không muốn gặp anh đến mức nào.
Chu Gia Mẫn ý thức được mình bị cợt nhả, liều mạng đẩy vai anh ra, không đẩy được thì đập, đạp không được thì cào, cào cho chết.
Tằng Kiện Nhân cảm thấy bả vai đau nhói, nhíu chặt mày hơn, dùng sức cắn một cái.
"Ô."
Tê đau! Như muốn cắn đứt.
Tằng Kiện Nhân buông lỏng ra.
Chu Gia Mẫn che miệng lại, nước mắt nhanh chóng chảy ra.
Tằng Kiện Nhân lạnh tanh nhìn cô, như quân vương cao cao tại thượng, trầm giọng nói: "Huề nhau."
Huề 'cái quần'!
Cô đã trêu chọc ai rồi, ông chủ của Tường Phi cư nhiên lại là một tên siêu cấp biến thái.
Mặt Tằng Kiện Nhân đóng băng bước lớn ra ngoài.
Chu Gia Mẫn lè lưỡi nhìn vào gương.
Rách rồi, còn có máu, khóc không ra nước mắt mà.
Cô quyết định, sau này nhìn thấy ông chủ của Tường Phi kia, nhất định phải đi đường vòng, tuyệt đối không chạm mặt, người này có quỷ, quá khủng bố rồi!
Trong nhà Lục Mộc Kình
Viêm Cảnh Hi bưng trà vào, bên trong khói thuốc nồng nặc, sau khi Viêm Cảnh Hi mở quạt thông gió, ngồi xuống bên cạnh Lục Mộc Kình.
Phùng Như Yên cũng đánh mạt chược trong nhà, cô cũng từng đánh, tuy không thông thạo nhưng cũng biết đi như thế nào, đoán như thế nào.
Lục Mộc Kình lấy một điếu thuốc ra, nhìn qua Viêm Cảnh Hi bên cạnh, dịu dàng hỏi: "Có được không?"
Ba người kia đều hút.
Loại hút thuốc
Viêm Cảnh Hi lấy bật lửa trên bàn, nói: "Em châm lửa hộ anh."
Lục Mộc Kình ngậm thuốc vào trong miệng, quay qua Viêm Cảnh Hi, đôi mắt ma mị dịu dàng tình cô.
Viêm Cảnh Hi thấy bản thân nho nhỏ trong mắt anh, như bị anh đầu độc, trong lòng rung lộng khó hiểu.
Cô bật lửa lên, đưa về phía đầu thuốc, nhìn đôi môi đỏ mọng nước của anh, mặt hơi hồng lên.
Lục Mộc Kình quay qua bên cạnh nhả khói, thấy Viêm Cảnh Hi khẽ nhíu mày, dịu dàng nói: "Anh còn phải ở đây một lát, em đi ngủ trước đi, mặc đồ ngủ của anh."
"Hở?" Viêm Cảnh Hi nhìn Lục Mộc Kình, ý của anh là, để cô ở đây?
"Sau này anh không hút thuốc nữa." Lục Mộc Kình dịu dàng nói, bóp mũi Viêm Cảnh Hi, "Xem em kìa, không thích thì nói ra, không cần phải nhún nhường với anh, trong ngăn tủ ở nhà vệ sinh có bàn chải, kem đánh răng."
Lục Mộc Kình