Chương 271: Tính tiền.
Lục Hựu Nhiễm đứng thẳng người dậy, thái độ đã không còn mất bình tĩnh như lúc trước, trở nên thong thả, phân tích: "Còn có chuyện kì lạ hơn, từ sau khi Nam Nam sinh ra, sự nghiệp của chú út tôi phát triển như diều gặp gió, chỉ trong thời gian năm năm ngắn ngủi đã tiến vào top 200 của danh sách Fortune Global 500, tôi nghĩ chỉ dựa vào năng lực của một mình chú ta thì có thể sao?"
Viêm Cảnh Hi rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất chấn động trong mắt, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Lục Hựu Nhiễm, trong mắt ấn giấu ẩm ướt, lại trong suốt, nói: "Anh đã từng gặp người phụ nữ đó chưa?"
Lục Hựu Nhiễm khựng lại.
Viêm Cảnh Hi nhếch môi, hơi châm chọc nói: "Nếu chưa từng gặp qua thì không có chứng cứ, những phỏng đoán này chẳng qua là do anh bị thương, nói như vậy, anh cảm thấy trong lòng có phải thoải mái hơn nhiều rồi không? Hay là tự an ủi cảm thấy bản thân cao thượng hơn rất nhiều không?"
"Tại sao bạn gái cũ đó của chú út tôi lại đột nhiên mất tích, tại sao Hồ Mạnh Đình lại đột nhiên nhảy lầu, tại sao Lương Thi Lạc lại xảy ra tai nạn xe, tại sao Bố Lai Ni lại chết trong nhà của mình? Những người này đều là con gái, đều là bạn gái được thừa nhận trên danh nghĩa của chú út tôi." Mắt Lục Hựu Nhiễm đỏ lên nói.
Bỗng dưng Viêm Cảnh Hi nhớ lại chuyện cửa sổ thủy tinh lần trước, nếu không phải Chu Gia Mẫn đẩy cô ra, có thể cô đã bị đập trúng thật rồi.
Viêm Cảnh Hi có cảm giác rợn tóc gáy, nắm chặt nắm tay, không để bản thân thất thố, lông mi nhẹ run, cụp mắt xuống, ánh mắt ẩn hiện.
Lục Hựu Nhiễm thấy ánh mắt sợ hãi của cô, không hiểu sao trong lòng lại hơi thương xót, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút, "Tiểu Hi, tôi không có lí do gì để lừa cô, lừa cô đối với tôi có lợi ích gì đâu?"
Viêm Cảnh Hi thở hắt ra, ngước mắt lên nhìn vào Lục Hựu Nhiễm, ánh mắt trong suốt kiên định, khẳng định nói: "Lục Hựu Nhiễm, cảm ơn ý tốt của anh, có điều, tôi chỉ nguyện tin vào điều tôi muốn tin, chuyện này không cần nói nữa."
Lục Hựu Nhiễm nhíu mày lại, mất bình tĩnh nói: "Cô có thể đừng bướng bỉnh như vậy được không?"
Viêm Cảnh Hi hất cằm lên, mím môi, trong mắt hơi mờ mịt ẩm ướt, nhưng cũng có hơi giận dữ nói: "Không ai hoàn hảo cả, tôi đúng, anh đúng, Lục Mộc Kình cũng đúng, chính tôi cũng không hoàn hảo, sao bắt người khác hoàn hảo được."
Lục Hựu Nhiễm còn chưa nói gì đã nghe tiếng Lí Duệ kinh hoảng truyền từ cửa đến, "Lục Hựu Nhiễm, tay anh, sao lại bị thương rồi?"
Lục Hựu Nhiễm bị Lí Duệ làm phiền, lời muốn nói nghẹn lại ngay cô, khóa lấy Viêm Cảnh Hi, thấp giọng khuyên: "Ở bên cạnh chú ấy, chắc chắn cô sẽ hối hận, tôi cũng không muốn nhặt xác hộ cô."
Lục Hựu Nhiễm đi ra phòng bao, lúc đi qua Lí Duệ, lạnh lùng nói: "Khách hàng đến rồi, cậu đi tiếp đãi trước đi, tôi đi hiệu thuốc một lát."
"Vâng vâng." Lí Duệ đưa mắt nhìn theo Lục Hựu Nhiễm rời đi, sau đó nhìn sang nét mặt trắng xanh của Viêm Cảnh Hi, lo lắng hỏi: "Cô Viêm, cô không sao chứ, nhìn sắc mặt không ổn lắm."
Viêm Cảnh Hi lắc đầu, mỉm cười nói: "Tôi không sao."
Cô ngồi vào chỗ, đuôi mắt nhìn thấy vết máu của Lục Hựu Nhiễm, trong mắt một mảng máu đỏ, cảm giác lạnh lẽo trong lòng càng lạnh, tay hơi run rẩy, không muốn bị người khác nhận ra, nắm chặt tách trà, rũ mi xuống suy tư.
Có phải biết được Nam Nam là con của anh là có thể biết được sự thật đằng sau là gì không đây?
Phục vụ đi vào lau sàn, lúc dọn dẹp xong thì khách hàng cũng đến.
Lí Duệ đứng dậy.
Viêm Cảnh Hi cũng đứng dậy theo.
Đi vào đầu tiên là một người đàn ông thấp thấp mập mạp, liếc mắt nhìn Lí Duệ và Viêm Cảnh Hi một cái, trong mắt hơi lạnh nhạt.
Ngược lại với sự lạnh nhạt của người đàn ông mập lùn, Lí Duệ lại vô cùng nhiệt tình, bắt tay người đàn ông mập lùn nói: "Chào trưởng phòng Vương, tôi là Lí Duệ, cô ấy là kiến trúc sư của công ty chúng tôi, cô Viêm."
Đi vào sau là một cô gái với mái tóc dài, rất gầy, không phải quá đẹp nhưng rất có khí chất, trang điểm cũng khá đẹp, mặc chiếc váy thắt eo Versace màu tím, rất tự tin.
Lúc Lí Duệ nhìn thấy cô ấy cũng hơi ngây người.
Cô gái đó nhếch khóe môi, ánh mắt khinh bỉ đảo qua Viêm Cảnh Hi một cái, trong mắt sáng thoáng qua khác thường, dời mắt nhìn sang Lí Duệ.
Trưởng phòng Vương giới thiệu cho Lí Duệ: "Cô này là giám đốc Dương của công ty Xây dựng Ti Lộ."
Viêm Cảnh Hi thấy Lí Duệ miễn cưỡng cười, trông rất khó coi
Công ty Xây dựng Ti Lộ?
Không cần Lí Duệ giải thích, trong Viêm Cảnh Hi cũng rõ, có lẽ là công ty cạnh tranh của Lục Thị.
"Cô đây, chính là kiến trúc sư của công ty các anh?" Giám đốc Dương ngoái đầu nhìn sang Viêm Cảnh Hi, thái độ kiêu căng, cong môi cười.
"Vâng, cô ấy là kiến trúc sư của công ty chúng tôi, cô Viêm, đừng thấy cô Viêm trẻ tuổi vậy nhưng đã là tiến sĩ rồi." Lí Duệ tự hào nói.
"Tôi cũng đã trên tiến sĩ rất nhiều năm rồi." Giám đốc Dương không chút nể mặt nói thẳng ra.
Nét mặt Lí Duệ rất gượng gạo, lại không tiện nổi nóng ngay trước mặt trưởng phòng Vương, cho dù Ti Lộ là đối thủ cạnh tranh nhưng vẫn duy trì phong thái của một công ty lớn.
Viêm Cảnh Hi cũng nghe ra sự khinh bỉ cùng lời lẽ không lễ độ của đối phương, đứng trên lập trường của công ty, cô nhất định cũng không để thể khí thế của Lục Thị bị Ti Lộ đè xuống được, đúng không?
Viêm Cảnh Hi nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp rạng ngời khen ngợi: "Giám đốc Dương là người trên tiến sĩ trẻ tuổi nhất mà em từng gặp, chị không nói, em vẫn thật không nhìn ra được, giám đốc Dương à, chị đã 40 rồi ạ? Nhìn trẻ thật đó."
Trên mặt Dương Tuyết hết trắng lại đỏ.
Cô ta ghét nhất là bị người khác nói về vấn đề tuổi tác của cô ta, cô ta chỉ mới 34 nhưng lại nhìn như 43, trong mắt như đổi thành lưỡi kiếm sắc tẩm độc, bắn về phía Viêm Cảnh Hi, nói: "Nhóc con, ngoài miệng không có lông, làm việc không kĩ càng*."
*嘴上无毛, 办事不牢 (Chủy thượng vô mao, biện sự bất lao): Ý chỉ người trẻ tuổi làm việc không chắc chắn và tinh vi.
Viêm Cảnh Hi nghĩ thầm, trên miệng cô nhiều lông thế, là bị biến đổi giới tính à?
Viêm Cảnh Hi thu lại nụ cười, nhướng mày, trong mắt có sự xem thường, nhìn sang, nhếch khóe môi đáp trả.
Trong lòng Dương Tuyết run lên.
Lúc vừa thấy Viêm Cảnh Hi, cô ta còn tưởng là một con ranh mới ra xã hội, là bình hoa có mặt nhưng không có não, là trái hồng mềm dễ bóp, nhưng nhìn thấy sự sắc nhọn cùng sự xem thường trong mắt Viêm Cảnh Hi, lại khiếp sợ không nói nên lời.
Con nhóc này, khí thế rất lớn.
Chẳng trách Lục Thị lại giao hạng mục lớn như vậy cho nó.
"Mời trưởng phòng Vương ngồi, giám đốc Lục chúng tôi sắp đến rồi." Lí Duệ điều tiết bầu không khí, dẫn trưởng phòng Vương đến vị trí chủ tiệc.
Đi theo sau trưởng phòng Vương còn có một người đàn ông, là tài xế của trưởng phòng Vương, thông thường ở trên bàn cơm sẽ gọi là thư kí.
Dương Tuyết ngồi xuống cạnh trưởng phòng Vương, mỉa mai: "Lục Thị các anh lớn như thế mà còn để trưởng phòng Vương chúng tôi đợi à."
"Không phải đâu, giám đốc Lục chúng tôi đã ở đây từ sớm, chỗ cô ngồi lúc nãy chính là chỗ của giám đốc Lục chúng tôi, không cẩn thận bị đứt tay, đã đến hiệu thuốc băng bó, sắp quay lại rồi." Lí Duệ vừa cười vừa nói, nhưng giữa hai hàng lông mày lại rất bất mãn với cô giám đốc Dương này.
Dương Tuyết nhíu mày lại, nhìn thấy trên khăn trải bàn có vài vết máu, trong mắt tràn ngập khó chịu, nhưng lúc nhìn sang trưởng phòng Vương, nét mặt đã thay đổi trở nên dịu dàng đa tình.
Thật là vua lật mặt mà, ngay cả Viêm Cảnh Hi cũng cảm thấy mình phải chào thua.
Dương Tuyết cười nói với trưởng phòng Vương: "Trưởng phòng Vương, nếu không chúng ta đổi phòng bao khác đi, phòng bao này em cảm thấy không được may mắn lắm."
"Ừ, cũng được." Trưởng phòng Vương đáp một tiếng, thái độ đối với cô Giám đốc Dương của Ti Lộ này tốt hơn rất nhiều.
Giám đốc Dương mỉm cười, tựa vào cánh tay của trưởng phòng Vương đứng dậy.
Viêm Cảnh Hi nhìn sang bọn họ, cảm thấy kiểu tiếp xúc thân thể này của bọn họ làm rất tự nhiên, có lẽ cũng không phải lần đầu tiên.
"Phục vụ, đổi phòng khác đi, bên trong bẩn quá, không có đẳng cấp gì cả." Dương Tuyết ôm cánh tay của trưởng phòng Vương, kiêu căng nói.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ cũng không tốt lắm, nhưng vẫn lịch sự đổi phòng bên cạnh cho bọn họ.
Dương Tuyết ngồi vào vị trí chủ tiệc, nói với nhân viên phục vụ: "Đúng rồi, cô em, những món ăn đã gọi ở phòng bên cạnh tôi không cần nữa, lấy thực đơn ra đây tôi gọi lại."
"Nhưng mà đã sớm mang đi chốt đơn rồi ạ, không đẩy được ạ." Phục vụ sốt ruột giải
"Ồ, vậy bỏ đi, cô cứ để ở phòng bên đó, không cần mang qua đây, sẽ có người tính tiền." Dương Tuyết vừa nói vừa cười.
Lúc này nhân viên phục vụ mới yên tâm, đưa thực đơn cho Dương Tuyết.
Viêm Cảnh Hi thấy nét mặt của Lí Duệ rất kém.
Ban đầu đây là sân nhà của Lục Thị, có điều chỉ trong một phút mà tình hình đã thay đổi đột ngột, Giám đốc Dương của Ti Lộ vốn chỉ đến ăn chùa, chớp mắt đã nắm quyền chủ nhà rồi.
Viêm Cảnh Hi nhận thấy được năng lực giao tiếp của Ti Lộ, cực mạnh.
"Không hay đâu ạ, chúng tôi đã gọi xong từ lâu rồi, nếu gọi nữa, đầu bếp làm sẽ lâu đấy ạ." Lí Duệ cố nở nụ cười trong khổ sở, nói với trưởng phòng Vương.
Viêm Cảnh Hi thấy ngón tay sơn đỏ của cô Giám đốc Dương này lật qua thực đơn, nói xen vào với trưởng phòng Vương: "A Cương, em nhớ anh không thích ăn cay, đúng chứ."
Trưởng phòng Vương nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Trí nhớ rất tốt."
"Cái này, được không?" Ngón tay trắng bóc của Dương Tuyết chỉ vào tấm ảnh rau cúc vàng, giọng dịu nhẹ đi rất nhiều, ân cần gần như giọng của vùng Nam Giang Tô, tiếp tục nói: "Em nhớ anh bị gút, phải ăn ít đậu, thịt và hải sản, cái này vừa vặn nè."
"Ừ." Trưởng phòng Vương nhìn Giám đốc Dương, ánh mắt càng dịu hơn.
Dương Tuyết nhìn sang trưởng phòng Vương, cong khóe môi, trong ánh mắt truyền đi tin tức không rõ hàm ý.
Hai người bọn họ gọi món ăn, hoàn toàn bỏ qua câu nói vừa rồi của Lí Duệ.
Sao Viêm Cảnh Hi nhìn kiểu gì cũng cảm thấy giữa bọn họ có kiểu quan hệ ái muội ở trong khoảng không gian tùy ý dạo chơi của hai người.
Những người khác, căn bản không chen nổi.
Viêm Cảnh Hi dứt khoát của cúi đầu, lấy điện thoại ra, chơi điện thoại, gửi tin nhắn cho Lục Mộc Kình, nói: "Vừa nãy Giám đốc của Ti Lộ đến, họ Dương, rất khí thế, hình như có quan hệ đặc biệt gì đó với trưởng phòng Vương, ban đầu là sân nhà của Lục Thị, đột nhiên Lục Thị trở thành ăn cơm chùa rồi. Bầu không khí rất gượng gạo."
"Quen rồi sẽ ổn." Lục Mộc Kình gửi một tin nhắn qua.
Quen rồi sẽ ổn?
Viêm Cảnh Hi nhướng mày. Chẳng lẽ loại chuyện kiểu này đã không phải là lần một lần hai nữa rồi?
Viêm Cảnh Hi nhìn sang Lí Duệ.
Hiển nhiên Lí Duệ đang đè nén cơn thịnh nộ, liều mạng uống nước, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, rất khó coi.
Qua hai phút, anh ta thực sự không chịu nổi hai người đối diện anh anh em em không coi ai ra gì kia, cố mỉm cười, nói với trưởng phòng Vương: "Trưởng Phòng Vương, tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát."
-Hết chương 271-
Chương 272: Sức mạnh của chủ nhà, ai dám