[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 281290


trước sau




Chương 281: Tôi chỉ biết ăn thôi.


Chu Gia Mẫn cả đầu ngập nước, lại nhìn về phía Lí Giang đằng sau Tằng Kiện Nhân, mặt anh ngượng nghịu nhìn cô đầy lo lắng.


"Tôi đã làm sai cái gì?" Chu Gia Mẫn không hiểu hỏi.


"Hạng mục này các người tùy tiện đổi người, tôi không đồng ý, nếu một chút thành ý cũng không có thì cũng đừng hợp tác nữa." Tằng Kiện Nhân tức tối xoay người, đi ra khỏi nhà ăn, để lại bóng lưng to lớn uy mãnh.


Chu Gia Mẫn nhìn sang Lí Giang, hỏi thăm: "Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải tên đó quên uống thuốc không?"


Lí Giang lắc đầu, lo lắng nói: "Anh cũng không biết, lúc anh đến đã thấy vẻ mặt anh ta rất u ám, bản thảo thiết kế khác hoàn toàn với yêu cầu khách hàng của chúng ta, quả thực rất khó hợp tác tiếp, sau đó anh nổi giận."


"Có quan trọng lắm không? Là tự anh ta xấu tính, liên quan gì đến chúng ta, công ty sẽ không trách chúng ta đâu, đúng không?" Chu Gia Mẫn cẩn thận dò hỏi.


"Hợp tác này là về việc mở rộng khu mới, mở rộng có thành công hay không, còn liên quan đến những công trình mở rộng khu mới khác sau này, rất nghiêm trọng." Lí Giang cau mày nói.


Không hiểu sao trong lòng Chu Gia Mẫn thấy áy náy lạ thường, dường như hợp tác không thành là vì liên quan đến cô, nhưng căn bản không liên quan đến cô mà.


"Đồ ăn bị bẩn rồi, anh lấy khay khác cho em, lấy lại đi." Lí Giang xoay người, lấy một cái khay đưa cho Chu Gia Mẫn.


Chu Gia Mẫn đi lấy một miếng cốt lết, một ít canh chua, còn thêm một ít trứng xào cà chua rồi ngồi về chỗ, đảo đồ ăn, hứng thú cao như vậy đã không còn nữa.


"Sao chỉ ăn có chừng này vậy?" Lí Giang cũng bưng đồ ăn đến, kéo ghế ra, ngồi cùng bọn cô.


Chu Gia Mẫn nhìn sang Lí Giang, thực ra cũng rất có lỗi với anh, nếu không phải vì cô đi cửa sau, không muốn làm hạng mục này thì cũng sẽ không đến lượt Lí Giang gặp xui xẻo rồi.


Chu Gia Mẫn gắp cốt lết trong đĩa qua cho Lí Giang, áy náy nói: "Thầy à, anh ăn nhiều một chút."


Lí Giang nhìn ánh mắt tối tăm của cô, trong lòng hơi thương xót, an ủi: "Em vừa ra xã hội, vẫn gặp ít, thực ra, kiểu của Tằng tổng là người cầu toàn rất bình thường, còn có rất nhiều yêu cầu nói ra còn khó tin hơn nữa, lúc đầu có thể sẽ buồn, thích ứng được rồi, sau này sẽ quen thôi."


Hai tay Chu Gia Mẫn nắm đầu đũa, đặt cằm trên tay, hỏi: "Thầy, anh có chắc là anh đang an ủi em không vậy?"  


Mặt Lí Giang có hơi đỏ, đáp một tiếng, "Ừ."


"Trái đất quả là rất nguy hiểm." Chu Gia Mẫn nói rồi gục đầu xuống, đảo đồ ăn trong khay, nghĩ một hồi, tâm trạng sa sút đặt đũa xuống, nói: "Tôi không ăn nữa, hai người ăn đi."


Chu Gia Mẫn đi về phía cửa nhà ăn.


"Tiểu Chu." Lí Giang quay đầu nhìn Chu Gia Mẫn, đang định đứng lên.


"Tổ trưởng Lí đối xử với học trò tốt ghê nha, nếu tôi làm học trò của anh thì tốt biết mấy." Diệp Thanh Ưu nở nụ cười xinh đẹp nói.


Lí Giang u ám liếc qua Diệp Thanh Ưu rồi lại nhìn về phía cửa, Chu Gia Mẫn đã không còn ở đó nữa.


Ánh mắt Diệp Thanh Ưu sáng lấp lánh nhìn Lí Giang, tình ý đong đầy như nước mùa thu, nói: "Tổ trưởng Lí, anh có bạn gái chưa?"


"Hở? Sao vậy?" Lí Giang hơi xa cách hỏi.


"Thứ bảy chúng tôi tổ chức một buổi gặp mặt bạn bè, tiểu Chu cũng đi, cùng đến đi cho đủ số lượng." Diệp Thanh Ưu ngọt ngào nói.


Lí Giang cau mày, trong mắt ánh lên khác thường, hỏi: "Tiểu Châu cũng đi?"


"Ừ, phải." Diệp Thanh Ưu gật đầu.


"Vậy tôi không đi nữa." Lí Giang nói xong, đứng dậy, xa cách tao nhã gật đầu với Diệp Thanh Ưu, đi ra ngoài, cơm cũng không đụng đến.


Diệp Thanh Ưu: "..."


Kết quả này, nằm ngoài dự đoán của cô ta.


Sau khi Chu Gia Mẫn đi ra khỏi nhà ăn, đã suy nghĩ rất lâu.


Giáo sư Lục giúp cô, là vì cô là bạn thân của Viêm Cảnh Hi, nhưng không thể vì cô là bạn của Cảnh Hi mà hại giáo sư Lục được.


Làm người, không phải làm như thế được.


Chu Gia Mẫn đi đến chỗ bồn hoa, ngồi trên băng ghế, ánh mắt u ám, lấy điện thoại ra gọi cho Tằng Kiện Nhân.


Điện thoại kêu ba tiếng đã kết nối.


Chu Gia Mẫn hít sâu một hơi, chân đá lá cây dưới ghế, vì ngại ngùng nên vẻ mặt gượng gạo, muốn nói lại thôi.


"Không nói thì tôi cúp." Tằng Kiện Nhân không vui nói, dứt khoát, lạnh lùng cứng nhắc.  


"Đừng..." Chu Gia Mẫn vội vàng nói, tay trái gãi gáy, thật thà nói: "Nếu tôi xin lỗi, anh có thể không tức nữa không?"


Tằng Kiện Nhân ở đầu bên kia im lặng một hồi.


Chu Gia Mẫn chột dạ muốn chết, nhưng cũng không biết phải nói gì, nên nói gì, sợ anh cúp điện thoại, thở ra một hơi, dịu giọng lại hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"


"Chưa." Tằng Kiện Nhân lời ít mà ý nhiều nói một từ, đứng sau cây vạn tuế nhìn Chu Gia Mẫn đang ngồi trên băng ghế, mày cau lại, nét mặt đã giãn ra rất nhiều, hỏi: "Cô ăn chưa?"


Chu Gia Mẫn lắc đầu.


Lắc xong mới nhận ra anh không thể nhìn thấy, lại nói: "Tôi mời anh, tôi biết một quán bàn thức ăn Hồ Nam khá ngon."


"Ừ." Tằng Kiện Nhân đáp một tiếng, nói: "Tôi đợi cô ở bãi đỗ xe, xe tôi cô cũng biết đúng không?"


"Ò." Chu Gia Mẫn gật đầu.


Tằng Kiện Nhân lại nhìn Chu Gia Mẫn thêm một lần, thấy dáng vẻ hiền hòa của cô, trong lòng rất thoải mái, quét sạch vẻ cáu kính lúc trước của bản thân, quay người đi đến bãi đỗ xe.


Chu Gia Mẫn đi đến bãi đỗ xe tìm xe của Tằng Kiện Nhân, vừa gọi điện cho Viêm Cảnh Hi.


Ba tiếng, Viêm Cảnh Hi đã bắt máy.


"Cảnh Hi, ừ, Tằng tổng bên Tường Phi nổi giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng, tớ thấy vẫn là tớ nhận hạng mục này đi, dù sao thì sau này vẫn sẽ đụng phải nhiều thứ  lạ lùng hơn, tớ cũng không thể lần nào cũng trốn tránh được."


Viêm Cảnh Hi vốn đang nằm, nghe Chu Gia Mẫn nói như vậy liền ngồi bật dậy, cau mày, lo lắng hỏi: "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì hả?"


"Không có chuyện gì." Chu Gia Mẫn không muốn vì tính tùy hứng của mình mà phá hư hạng mục này, khiến giáo sư Lục bị tổn thất, cũng không muốn Viêm Cảnh Hi lo lắng, bảo đảm nói: "Tớ chắc chắn sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm để không phụ sự kì vọng của Đảng, không để giáo sư Lục vì đặc cách tuyển tớ mà thất vọng, không làm đồ phiền toái."


Chu Gia Mẫn càng nói, Viêm Cảnh Hi càng lo, sốt ruột nói: "Nói bậy bạ cái gì thế, tớ với cậu là cái gì, nói mau, làm sao?"


"Cảnh Hình, hình như tớ đắc tội với Tằng tổng bên Tường Phi đó rồi, nhưng mà tới sẽ cố hết sức bù đắp lại, nghe nói hạng mục này rất quan trọng với Lục Thị, tớ có chịu oán trách, chịu mệt nhọc cũng phải hoàn thành." Vành mắt Chu Gia Mẫn hơi ửng đỏ, "Vẫn phiền cậu nói với giáo sư Lục một tiếng, để tớ tiếp tục gánh công trình này đi."


Viêm Cảnh Hi lo lắng không thôi.


Lục Mộc Kình dịu dàng nhìn Viêm Cảnh Hi qua gương chiếu hậu, hỏi: "Chu Gia Mẫn lại sao nữa vậy?"


"Gia Mẫn lo là vì cô ấy đắc tội với Tằng tổng bên Tường Phi làm cho hạng mục bị ngâm nước, chắc là bây giờ đi chịu đòn nhận tội rồi." Viêm Cảnh Hi lo lắng nói.


Lục Mộc Kình như có suy nghĩ nhìn về phía trước, ngón tay gõ nhẹ lên tay lái, nói: "Em muốn để cô ấy làm gì? Em nói đi, anh làm theo."


"Gia Mẫn muốn tiếp tục làm công trình này, nhưng em thấy Tằng tổng bên Tường Phi đó rất phức tạp, trong mắt rất kiêu căng lại sắc bén, hình như tính tình không tốt lắm, em lo cô ấy sẽ chịu tủi thân." Viêm Cảnh Hi thở dài, suy tư nhìn vào không trung nói.


"Ha," Lục Mộc Kình cười khẽ, nhìn Viêm Cảnh Hi qua gương chiếu hậu, trêu chọc: "Anh có dự cảm, Lục Tiểu Kình có một người mẹ thích bận tâm, có lẽ, con gái cô ấy, sau này không còn tự do gì nữa rồi."


Viêm Cảnh Hi nghe ra sự chế nhạo của Lục Mộc Kình, buột miệng: "Anh mới là mẹ ấy."


Nói xong, Viêm Cảnh Hi chuyển mắt, dịu giọng, giải thích lại: "Em cũng là mẹ Chu Gia Mẫn rồi, ông bố như anh cũng không thể không làm chứ, giúp cô ấy tí đi."


Lục Mộc Kình cười thở nhẹ, nói: "Hạng mục này anh để Lí Giang đưa cô ấy đi làm cùng, tính cách Lí Giang, ít nhiều cũng sẽ che chở cho học trò của mình, cũng có thể chiếu cố Chu Gia Mẫn, vợ à, quyết định này có phê chuẩn không?"


"Ừ ừ ừ. Cũng được, cảm ơn nha." Viêm Cảnh Hi thật lòng thật dạ cảm ơn.


"Hắt xì." Chu Gia Mẫn lau mũi, nhột quá, ai đang nói sau lưng cô vậy?


Cô tìm ở bãi đỗ xe cũng sắp hết một vòng rồi.


Cô nhớ xe Tằng Kiện Nhân là Cayenne màu trắng hay Hummer gì đó nhỉ?


Cái đó, cô quên rồi, nhưng lại gọi hỏi, có vẻ không có thành ý quá rồi như tự vả vào mặt mình vậy.


Tằng Kiện Nhân ngồi trong xe, ánh mắt bén nhọn nhìn Chu Gia Mẫn một hồi, cằm bạnh ra, tay nắm chặt vô-lăng, nhìn cô tìm loạn xạ, đến khi không thể chịu nổi nữa, bấm còi, hạ cửa sổ xe xuống.


Chu Gia Mẫn quay đầu, cuối cùng đã nhìn thấy Tằng Kiện Nhân, thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, mắt nhìn về phía xe, hấp ta hấp tấp chạy đến xe của anh.   


Hóa ra là màu đen à?


Chẳng trách, cô lại tìm không ra.


"Anh đổi xe rồi à?" Chu Gia Mẫn cười chào hỏi.


Tằng Kiện Nhân: "..."


Ánh mắt anh sắc bén khóa lấy cô, tâm trạng tốt một đi không trở về.


Anh căn bản không đổi, có được không?


Chu Gia Mẫn có bao nhiêu ý không muốn gặp anh.


"Lên xe." Tằng Kiện Nhân hất cằm về phía xe, lạnh lùng nói.


"Ò." Chu Gia Mẫn đi đến mở cửa sau, Tằng Kiện Nhân nhanh hơn một bước ấn khóa cửa xe lại.


Chu Gia Mẫn không mở ra được, cẩn thận nhìn Tằng Kiện Nhân, chỉ vào cửa sau nói: "Không mở được cửa."


"Ngồi lên ghế

phó lái." Tằng Kiện Nhân quái gở nói năm từ, lạnh lùng như đè nén sự bực dọc.


"Ồ." Chu Gia Mẫn thấy anh hình như lại nổi cáu rồi, nghĩ cũng đúng, cô ngồi ghế sau không phải xem Tằng tổng là tài xế sao?


Sai quá sai!


Hôm nay cô đến lấy lòng Tằng tổng nhưng sao lại cảm thấy nó chuyển hóa theo hướng ngược lại vậy nè?


Chu Gia Mẫn quay lại đầu xe, Tằng Kiện Nhân ấn nút mở khóa, Chu Gia Mẫn thuận lợi lên xe, tự thắt dây an toàn cho mình, thấy sắc mặt anh vẫn thúi như trào khí amoniac lên đầu, tản ra hơi thở âm u, Chu Gia Mẫn không nói chuyện, cúi thấp đầu xuống.


"Đi kiểu gì? Cô chỉ đường." Tằng Kiện Nhân hỏi, khí áp vẫn rất thấp.


"Ở gần trường của tôi, có hơi xa, nếu không đi Kim Đức Quốc tế, ở đó cũng có một quán." Chu Gia Mẫn quan sát nét mặt Tằng Kiện Nhân nói.


Tằng Kiện Nhân quay đầu, khóe mắt liếc qua cô, ánh mắt sắc bén, như suy tư hỏi: "Cô biết làm không?"


Chu Gia Mẫn lắc đầu, thành thật nói: "Tôi chỉ biết ăn thôi."


Tằng Kiện Nhân cười nhạo một tiếng, tăng tốc.



-Hết chương 281-









Chương 282: Nghịch ngu rồi.


Chu Gia Mẫn sợ anh đua xe, lập tức kéo tay cầm trên cửa xe.


Tằng Kiện Nhân liếc qua cô, lại như nghĩ gì đó, hạ chậm tốc độ xe, nhìn về phía trước hỏi: "Rốt cuộc chuyện mang thai mà cô nói là thật hay giả?"


Chu Gia Mẫn không ngờ lại vẫn lôi lại chuyện cũ, sợ anh nổi giận làm tổn hại đến lợi ích của Lục Thị, chịu nhịn nói: "Xin lỗi, Tằng tổng, tôi đã lừa anh, sau này tôi không dám nữa, anh đại nhân đại lượng tha cho kẻ hèn mọn này một đường sống, chúng ta hãy để chuyện mang thai này chìm vào quá khứ đi."


Tằng Kiện Nhân không ngờ bản thân đã cáu khi biết cô mang thai, lúc biết cô không mang thai lại càng cáu hơn, mơ hồ còn hơi thất vọng, mím chặt môi, cằm bạnh ra, không nói lời nào nữa, chuyên tâm lái xe.


Chu Gia Mẫn thấy anh lái xe đi về hướng trường của cô.


Hai người đã quá im lặng rồi. Sự im lặng khiến Chu Gia Mẫn cảm thấy hơi áp lực, Chu Gia Mẫn nhìn Tằng Kiện Nhân, mấy lần muốn nói chuyện nhưng đều bị khí thế mạnh mẽ của anh đánh bại.


Cô tùy ý chơi đồ trang trí trên xe của anh, là một con rồng trông rất sinh động, tinh chất giống thạch anh nhưng cũng giống hổ phách, bên trong con rồng còn có một đường màu vàng, rất giống gân rồng, vì con rồng vốn trong suốt nên đường gân này vô cùng bắt mắt.


   "Thích à?" Tằng Kiện Nhân liếc qua Chu Gia Mẫn, như có điều suy nghĩ nói.


Thực ra ấy mà, cô chỉ cảm thấy hơi ghét bỏ thứ này, đường gân bên trong đó đã ảnh hưởng đến vẻ đẹp, nhưng đồ của Tằng tổng này, nếu cô nói thật lòng, không bị Tằng tổng đá xuống xe mới lạ đó.


Chu Gia Mẫn trái lương tâm nói: "Rất đẹp."


"Cô thích thì tặng cô đó." Tằng Kiện Nhân gỡ đồ trang trí ra, ném vào trong tay Chu Gia Mẫn.


Chu Gia Mẫn: "..."


"Tôi có thể không cần không?" Chu Gia Mẫn cẩn thận nói.


Lạnh lẽo thoáng hiện lên trong đôi mắt bén nhọn của Tằng Kiện Nhân, lạnh giọng nói: "Không thể."


Chu Gia Mẫn chỉ có thể cho đồ trang trí đó vào trong túi.


Tằng Kiện Nhân thấy dáng vẻ run sợ trong lòng của cô, rốt cuộc cô sợ anh đến nhường nào?


Anh ổn định lại tâm tình, dặn dò: "Đừng có vứt đi đấy, lần sau lúc tôi đến chỗ cô phải nhìn thấy."


"Ặc..." Chu Gia Mẫn cười hì hì.


Cô còn định đến một nơi anh không thể nhìn thấy để vứt đi đấy.


"À, Tằng tổng, thật ra có thể anh cũng biết, hạng mục trung tâm mua sắm này của Lục Thị ngay cả thị trường cũng đã tìm xong, hiệp nghị cũng đã kí, nhưng bên phía thị trường đó có vài yêu cầu, nếu thiết kế bên anh không thể dựa theo yêu cầu bên thị trường đó thì Lục Thị bên này cũng sẽ không đồng ý, cuối cùng chỉ tạo ra kết quả ra về chẳng vui, đối với anh mà nói cũng không có lợi, đúng không? Dù sao thì anh cũng không lấy trung tâm thương này đi tham gia cuộc thi kiến trúc sư, anh lấy tiền thì không phải đã thuận lợi xử lí xong rồi sao?" Chu Gia Mẫn mềm mỏng nói.


Ánh mắt Tằng Kiện Nhân bén nhọn như muốn rõ xương lóc thịt nhìn qua cô, đôi chút không vui hỏi: "Cô đến để làm thuyết khách?"


123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện