"Đại tiểu thư, đây là Tống tiểu thư lần thứ ba hẹn ngươi, nàng ngay ở dưới lầu." Đường Khởi quấy nhiễu mà nhìn Quý Hâm Thư ngồi ở văn phòng, tầm mắt chạm đến hai tay quấn lấy băng gạc của cô, muốn nói lại thôi mà đem lời muốn nói đ è xuống.
Trận hoạt động này của Quý thị đều là do cô đang xử lý, chỉ có gặp phải chuyện khó có thể giải quyết, Quý Hâm Thư mới có thể đến một chuyến.
Nhưng mỗi một lần đến, trạng thái của Quý Hâm Thư đều vô cùng không tốt.
Cô càng ngày càng gầy, tầm mắt khi thì trong sáng khi thì vẩn đục, đặc biệt là hôm nay, cả khuôn mặt Quý Hâm Thư hiện ra trắng bệch dị dạng, cô nhanh chóng xử lý văn kiện, thỉnh thoảng thấp giọng ho khan hai tiếng, đó là âm thanh không kìm nén được mới ho ra.
Thân là người biết chuyện, Đường Khởi biết Quý Hâm Thư trước sau đem Quý Thanh Cừ nhốt ở trong biệt thự, nàng cũng rõ ràng, quan hệ bây giờ của hai người huyên náo rất căng, chỉ là nhìn trạng thái bây giờ của Quý Hâm Thư liền biết cô trải qua không tốt.
Đường Khởi là đồng lõa, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm đồng lõa, bởi vì nàng là trợ thủ của Quý Hâm Thư, nhất định nên phục vụ cho Quý Hâm Thư, mà không phải Quý Thanh Cừ.
"Để cho nàng vào đi." Quý Hâm Thư nghe được lời của Đường Khởi, cau mày để nàng đem người mang vào.
Ở khoảng thời gian mình và Thanh Cừ vượt qua thế giới hai người này, Tống Ngôn Khê không phải lần đầu tiên liên hệ chính mình, cô cũng biết, Trương Minh gần đây cũng có động tĩnh, đang khắp nơi liên lạc người quen biết với Thanh Cừ, hỏi nàng gần đây ở nơi nào.
Sẽ có người phát hiện Thanh Cừ mất tích, đây là Quý Hâm Thư đã sớm dự liệu được, thế nhưng, không có người nào có thể tiến thêm một bước nữa.
Những người này muốn đem Thanh Cừ cướp đi, cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào, ngăn trở ở ngoài.
Tống Ngôn Khê ở bên ngoài bị lễ tân ngăn cản hồi lâu, vào lúc này nhìn thấy Đường Khởi xuống đón chính mình, liền đi theo nàng cùng lên lầu.
Trong quá trình chờ thang máy, Tống Ngôn Khê cầm điện thoại, sắc mặt cũng không quá tốt.
Trận này nàng bởi vì chuyện của Thẩm Khanh Vãn mà sa sút, mà Quý Thanh Cừ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì cũng làm cho nàng cảm thấy quá mức kì quái.
Trước đó nàng chỉ ở trong giới bạn bè phát ra một cái tin tức cùng Quý Hâm Thư ra ngoài du lịch thì không có tin tức nữa, hiện tại thời gian trôi qua một tháng, Quý Hâm Thư cũng quay về rồi, nhưng Quý Thanh Cừ từ đầu đến cuối không thấy tăm hơi.
Loại cử chỉ khác thường này để Tống Ngôn Khê cảm thấy kỳ quái, mấy lần nàng đến tìm Quý Hâm Thư, lại đều bị các loại lý do cản lại, trước đó đi biệt thự Quý gia, được báo cho biết nơi đó tạm thời không ai ở, Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ đã rời khỏi rất lâu rồi.
Đủ loại tin tức để Tống Ngôn Khê không thể không suy đoán là đã xảy ra chuyện gì, nàng và Quý Thanh Cừ quen biết nhiều năm như vậy, bây giờ nhìn không được người, đương nhiên sẽ lo lắng.
"Ngôn Khê, nghe nói ngươi tìm ta rất nhiều lần." Thấy được Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư để Đường Khởi chuẩn bị hai tách cafe bưng lên, cô khẽ cười, chú ý tới Tống Ngôn Khê đang nhìn hai tay của chính mình, lại không có ý giải thích.
"Ừm, ta gần đây không thấy tiểu Cừ Cừ, nàng đang bận cái gì? Các ngươi dọn nhà?" Tống Ngôn Khê không dự định vòng vo, dù sao nàng và Quý Hâm Thư đàm luận không phải chuyện công, mà là có quan hệ với Quý Thanh Cừ.
Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Quý Hâm Thư phát hiện ở sau khi mình nói Quý Thanh Cừ, cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào, không khỏi thất vọng.
"Thanh Cừ nàng trước đó ở ngoại quốc sinh bệnh, ở lại bệnh viện bên kia điều dưỡng." Quý Hâm Thư lấy ra lời giải thích đã sớm chuẩn bị xong, nàng biết độ tin cậy của lời nói này không cao, nhưng từ trong miệng mình nói ra, chính là sự thật không thể chối cãi.
Ở thế lực trong nước, Tống Ngôn Khê không sánh được chính mình, chỉ cần mình nói như vậy, không người nào có thể tra được cái gì, đây chính là tự tin và sức lực của Quý Hâm Thư.
"Bị bệnh? Đang yên lành làm sao sẽ sinh bệnh chứ? Ta gửi cho nàng rất nhiều tin tức nàng đều chưa hề trả lời, là bệnh rất nghiêm trọng? Ở nơi nào, ta có thể đi thăm nàng." Nghe được Quý Thanh Cừ bệnh nặng ở ngoại quốc điều trị, trong mắt Tống Ngôn Khê nghi hoặc càng sâu.
Nàng đánh giá Quý Hâm Thư, luôn cảm thấy người trước mặt đang nói dối, nguyên nhân không gì khác, mà là Quý Hâm Thư thân là người quan tâm Quý Thanh Cừ nhất, nếu như Quý Thanh Cừ thật sự bệnh đến cần ở ngoại quốc điều trị, như vậy Quý Hâm Thư không thể nào sẽ về nước.
"Ta nói rồi, Thanh Cừ không tiện gặp người, nàng cũng không có thể dùng sản phẩm điện tử, ngươi có thể qua một trận rồi đi thăm nàng, hiện tại không được." Quý Hâm Thư nghe được quan tâm của Tống Ngôn Khê đối với Quý Thanh Cừ, ánh mắt lóe lên không thích và bài xích.
Phần tình cảm dị dạng này tránh được con mắt của Tống Ngôn Khê, nàng cau mày nhìn Quý Hâm Thư, đ è xuống hoài nghi trong lòng.
"Nhưng mà, tiểu Cừ Cừ ở bên kia không có người quen chăm sóc, nàng sẽ cảm thấy không thoải mái chứ? Hơn nữa bạn trai của nàng Trương Minh hình như cũng không biết chuyện này." Tống Ngôn Khê cố ý nói như vậy, chỉ muốn gài Quý Hâm Thư, nhưng mà từng trải của nàng cuối cùng là kém một chút so với Quý Hâm Thư, nghe ra lời nói mang thâm ý của nàng, còn cố ý nói ra Trương Minh, Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, tầm mắt sâu thẳm.
"Ta xử lý tốt những công việc này sẽ trở lại cùng nàng, có ta ở bên cạnh nàng chăm sóc, các ngươi có thể yên tâm." Câu trả lời này của Quý Hâm Thư trực tiếp cắt lời nói sau của Tống Ngôn Khê, nàng mím môi môi, lời muốn nói kẹt ở trong cổ họng, bị nàng cứng đờ thu hồi đi.
"Được, vậy sức khỏe nàng tốt rồi, để nàng liên hệ ta." Tống Ngôn Khê nói xong, trực tiếp rời khỏi Quý thị, sau khi lên xe, nàng lại gọi điện thoại cho trợ lý của mình.
"Tống tổng, xin phân phó."
"Giúp ta điều tra một chút hướng đi của tổng tài Quý Hâm Thư của Quý thị gần đây, còn có thông tin và nhật kí nàng xuất hành."
Đuổi đi Tống Ngôn Khê rồi, Quý Hâm Thư thần kinh căng thẳng có thả lỏng trong nháy mắt, cô mỏi mệt tựa ở trên ghế salông, cafe trên bàn cũng một ngụm chưa động.
Đường Khởi nhìn tình trạng của cô, cau mày đi tới bên người cô, dự định đắp lên thàm len cho cô, Quý Hâm Thư lắc đầu một cái, ngăn cản động tác của nàng.
"Ta không sao, văn kiện đều xử lý tốt rồi, ta nên trở về ở bên Thanh Cừ rồi." Quý Hâm Thư giơ tay lên muốn vò vò đầu, lúc này mới thấy được băng vải trên tay.
Cô ngưng mắt nhìn một chút, khinh thường nở nụ