Tin tức Thẩm Khanh Vãn muốn đi Nguyệt Cầu không có che giấu, người bên cạnh cô đều biết chuyện này, người biểu hiện khó vượt qua nhất là Vương Lộ, cho dù Thẩm Khanh Vãn giữ lại phòng công tác trong nước vẫn sẽ tiếp tục hoạt động, nhưng Vương Lộ luôn cảm thấy sau khi ít đi Thẩm Khanh Vãn, nơi này cũng như là ít đi người tin cậy, còn về mình làm cái gì đều không nhấc lên được tinh thần mạnh mẽ.
Ở cùng ngày Thẩm Khanh Vãn rời đi, đoàn người Vương Lộ các nàng ở phòng làm việc cùng cô nói lời từ biệt cuối cùng, khoảng thời gian này Thẩm Khanh Vãn gầy không ít, cũng không biết có phải vì đem công việc trước đó làm xong quá bận, những ngày qua cô cảm giác mệt mỏi rất rõ ràng, thần thái tiều tụy để cô không thể không dùng trang điểm dày hiếm thấy đến che lại.
"Thẩm tỷ, sau khi ngươi đi Nguyệt Cầu phải nhớ thường thường gửi tin tức, đừng quên chúng ta." Vương Lộ lưu luyến không rời nói lời từ biệt với Thẩm Khanh Vãn, nghe nàng nói như vậy, Thẩm Khanh Vãn gật đầu, cho vài cái bảo đảm nhất định, lúc này mới nhấc theo hành lý số lượng không nhiều của chính mình xuất phát.
Khí hậu Nguyệt Cầu có đến vài lần không thể so ở đây, nghe nói bất luận phía nam hay phía bắc, trong vòng một ngày đều sẽ có đến vài lần biến hóa nhiệt độ, thêm nữa Nguyệt Cầu cũng có địa phương trào lưu và văn hóa đặc biệt, Thẩm Khanh Vãn không dự định mang đồ vật đi quá nhiều, tất cả đều tới đó lại mua cũng kịp.
Từ trấn Hoài Ninh đi Nguyệt Cầu có thuyền tốc hành, Thẩm Khanh Vãn đứng trước phòng công tác, cuối cùng liếc nhìn, lại ở xung quanh quét một vòng, cuối cùng di chuyển bước chân lên xe.
Ở sau khi cô chạy đi một đoạn, ở ngoài phòng công tác không xa một chiếc xe chầm chậm chuyển động, cùng cô vẫn duy trì một khoảng cách, lại theo thật sát phía sau cô.
Tống Ngôn Khê trời vừa sáng liền biết Thẩm Khanh Vãn sẽ ở hôm nay rời khỏi, ban đầu nghe người này đi Nguyệt Cầu, cảm giác trong lòng nàng không thể nói được là khổ sở hay là mất mác, nàng nói qua mấy lần luyến ái, mỗi một lần đều là dễ tụ dễ tan, nguyên nhân chia tay chỉ là bởi vì không hề yêu thích đối phương, mình cũng chưa bao giờ từng cưỡng cầu cái gì.
Nhưng mà lần này cùng Thẩm Khanh Vãn tách ra, Tống Ngôn Khê lại có một loại cảm giác cả người mỏi mệt.
Nàng yêu Thẩm Khanh Vãn, loại cảm giác đó là vui mừng không sánh được, vì Thẩm Khanh Vãn nàng làm rất nhiều chuyện chính mình trước đây sẽ không làm, ngay cả bản thân Tống Ngôn Khê cũng không thể lý giải.
Nhưng mà, chính mình bỏ ra, lại không thể có được đáp lại của Thẩm Khanh Vãn, như vậy có tính mong mà không được hay không? Chính vì như thế, nàng khổ sở, không nỡ, cho dù hai người sau khi triệt để kết thúc quan hệ, chính mình cũng lại không cùng Thẩm Khanh Vãn gặp mặt, nhưng dáng dấp và tư thái của đối phương mỗi khi xuất hiện ở trong mộng, trong ý thức, trong trí nhớ của chính mình.
Hai người sau khi ở cùng nhau, Thẩm Khanh Vãn vẽ vài bức cho Tống Ngôn Khê, cũng bao gồm "Cảnh hoa" ngượng ngùng mới bắt đầu kia.
Những tranh này được Tống Ngôn Khê trang hoàng tốt đặt ở trong phòng chứa đồ, dùng màn sân khấu đen kịt đắp kín.
Kỳ thực nên tiêu hủy, bởi vì sự tồn tại của những đồ vật này, đều sẽ cho Tống Ngôn Khê một loại ảo giác Thẩm Khanh Vãn cũng thích chính mình, nhưng mà, nàng không nỡ tiêu hủy, đây là một chút nhớ nhung cuối cùng, liền để nàng lưu lại đi.
Tống Ngôn Khê theo Thẩm Khanh Vãn một đường đến bến tàu, nàng lấy ra thẻ điện tử nghiệm chứng tiến vào phòng chờ đợi, nhắc tới cũng buồn cười, Tống Ngôn Khê không có dự định cùng đi Nguyệt Cầu, chẳng qua là vì có thể nhìn Thẩm Khanh Vãn thêm vài lần, liền mua vé theo.
Nàng nhìn Thẩm Khanh Vãn yên tĩnh ngồi ở khu chờ đợi, cũng tìm một góc ngồi nhìn cô.
Trước khi đến, Tống Ngôn Khê coi chính mình sẽ không khống chế được đi tới trước mặt Thẩm Khanh Vãn làm cứu vãn cuối cùng, nhưng thời gian từng chút một qua đi, thời gian hai người tách ra cũng càng ngày càng gần, nỗi lòng cũng biến thành càng ngày càng bình tĩnh.
Có lẽ là mỗi ngày gần đây đều đang hãi sợ Thẩm Khanh Vãn từ thế giới của chính mình biến mất, đợi đến thời khắc này thật sự đến, đã sớm sợ đến chết lặng rồi.
Thẩm Khanh Vãn cúi đầu nhìn thời gian cự ly cô lên thuyền còn có hai mươi phút, cô tựa ở vị trí quét mắt về phía xung quanh, luôn cảm giác có một cổ tầm mắt rơi vào trên người mình, rồi lại không tìm được là ai.
Thẩm Khanh Vãn cúi đầu nhìn điện thoại, mở ra tin tức wechat, đứng đầu là Trần Cửu Túy gửi cho mình an bài công việc và địa chỉ Nguyệt Cầu bên kia, phía dưới cùng, là tin tức Tống Ngôn Khê rất sớm trước đó gửi cho mình.
Tin tức dừng lại ở hai tháng trước, đối phương gởi tới chỉ có ba chữ: Tại sao vậy? Thẩm Khanh Vãn yên tĩnh nhìn, mũi dâng lên đau mỏi, thời điểm Tống Ngôn Khê đang chất vấn chính mình, kỳ thực Thẩm Khanh Vãn cũng đang tự hỏi tại sao.
Quan hệ của cô và Tống Ngôn Khê, từ đầu đến cuối chính mình cũng là người được lợi, cũng là cô phụ lòng Tống Ngôn Khê.
Thẩm Khanh Vãn từng lần từng lần một mở ra tin tức của Tống Ngôn Khê, mở ra giới bạn bè của cô, ở trong đó chỉ có tin tức công tác, thỉnh thoảng sẽ có mấy bức nguệch ngoạc, thờì gian đổi mới đã là hơn một tháng trước.
Thẩm Khanh Vãn không biết Tống Ngôn Khê có xóa bạn tốt với mình hay không, cô cũng không dám gửi tin tức đi nghiệm chứng cái gì.
Cô vừa sợ hãi đối phương xóa chính mình, cũng sợ hãi cục diện lúng túng không có xóa sẽ khiến cho càng thêm lúng túng.
Cứ như vậy, Thẩm Khanh Vãn tắt điện thoại di động, theo phát thanh thông báo, leo lên trên thuyền.
Tống Ngôn Khê ở khi cô đăng ký khoang dung xa xa đi tới, nàng cách xa mà nhìn bóng lưng của Thẩm Khanh Vãn đi xa biến mất một chút.
Thẩm Khanh Vãn rời đi, nàng đi đến dứt khoác, chính mình lại muốn dùng đời người còn lại quên đi cô.
Thẩm Khanh Vãn, thực sự là quá đáng a.
Tống Ngôn Khê không có lập tức rời khỏi, chờ sau khi thuyền của Thẩm Khanh Vãn rời bến mới đi ra khỏi bến tàu.
Ở trên đường, nàng nhận được điện thoại của Cách Phu, nghĩ đến hẳn là chuyện trước đó để hắn tra có tin tức rồi.
"Tiểu thư, trước đó chuyện ngài ủy thác ta làm có manh mối rồi, lão gia và phu nhân rất quan tâm ngươi và bằng hữu của ngươi, cũng tìm nhiều người đi trấn Hoài Ninh điều tra.
Quý Hâm Thư rất khác thường, một ít cửa hàng và vị trí nàng đi ngang qua, ở khi nàng đi qua, hết thảy hình ảnh đều bị hư hao, không tra được dấu vết hành tung của nàng."
"Cho dù biện pháp bí ẩn làm rất tốt, nhưng chúng ta vẫn là tra được trợ lý riêng của nàng đã từng đi qua một tiệm thuốc, để lại dấu vết.
Thông qua theo dõi, chúng ta phát hiện cô Đường Khởi này đã từng đi qua một chỗ biệt thự ngoại ô thành phố Hoài Ninh ở ngoài đường vòng bao quanh vòng thành phố, nơi đó rất nhiều năm không ai ở lại, mấy năm trước tân trang, buổi tối đèn sáng, hẳn là có người ở lại.
Bởi vậy chúng ta có thể hợp lý hoài nghi, tiểu thư, bằng hữu của ngài là ở chỗ đó."
Cách Phu đem điều tra gần đây của chính mình toàn bộ báo cho Tống Ngôn Khê biết, nghe được hắn tìm tới tung tích của Quý Thanh Cừ, Tống Ngôn Khê ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.
Nàng kỳ thực đã đoán được Quý Thanh Cừ sẽ mất tích có chút quan hệ với Quý Hâm Thư.
Nhưng nàng