Quý Thanh Cừ rất kỳ quái, phần quái dị này tựa hồ từ sau khi đêm đó hai người thân mật, kéo dài tới hôm nay, cả ngày hôm qua không gặp đối phương, người kia vậy mà cũng kỳ quái đến không đến quấy rầy chính mình.
Sáng sớm, Quý Thanh Cừ bị cái bụng đói kêu tỉnh, nàng xuống lầu ăn điểm tâm, tâm tư lại từ đầu dến cuối lo lắng ở trên người Quý Hâm Thư, căn bản thu không về.
Đây là một loại thói quen, Quý Thanh Cừ rõ ràng ý thức được, bất luận cảm tình chính mình đối với Quý Hâm Thư có biến hóa như thế nào, nàng vẫn là sẽ vô tình nghĩ người kia, cho dù nàng không thể nào tiếp thu được tình cảm các nàng biến chất lại vi phạm luân thường.
Quý Thanh Cừ thở dài một tiếng, hết sức lề mề hồi lâu, nghĩ chỉ cần mình ở dưới lầu ăn lâu một lúc, có lẽ là có thể đụng phải Quý Hâm Thư, đáng tiếc, nàng ăn hơn một giờ, lại ở trong phòng khách dưới lầu đợi đến buổi trưa, lại vẫn là chưa thấy bóng người Quý Hâm Thư, không khỏi để Quý Thanh Cừ càng thêm kỳ quái.
Nàng không nhịn được đứng dậy lên lầu, đi tới cửa phòng của Quý Hâm Thư, ở nơi đó nàng do dự rất lâu có muốn gõ cửa hay không, đây là sau khi nàng bị giam cầm lần đầu tiên có ý nghĩ chủ động muốn tìm Quý Hâm Thư, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy khó mà tin nổi, có lẽ bởi vì cảm tình xác định rồi, cũng là lo lắng đối với Quý Hâm Thư, để Quý Thanh Cừ cả lúng túng đều quên rồi.
"Quý Hâm Thư, chị đang ở đây bên trong sao?" Quý Thanh Cừ một cách tự nhiên mà gọi thẳng tên của Quý Hâm Thư, nàng phát hiện hai người sau khi làm chuyện thân mật như vậy, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến danh xưng này của tỷ tỷ sẽ sắc mặt đỏ lên, trong thân thể cũng có loại hỏa thiêu giống như ảo giác.
Nàng không cách nào giống như trước thản nhiên như vậy tự nhiên gọi Quý Hâm Thư tỷ tỷ nữa, chẳng bằng trực tiếp gọi tên của cô càng thoải mái.
Quý Thanh Cừ sau khi kêu qua, trong phòng có tiếng động rất nhỏ, Quý Thanh Cừ đang chờ Quý Hâm Thư mở cửa, ai biết một lát sau, chỉ có thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
"Thanh Cừ, chị đang nghỉ ngơi, không đói bụng." Thanh âm của Quý Hâm Thư cùng với bình thường không khác nhau gì cả, nhưng Quý Thanh Cừ luôn cảm thấy ngữ khí của Quý Hâm Thư so với thường ngày lạnh lùng rất nhiều, nàng sửng sốt một chút, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, không nói cái gì nữa quay người đi rồi.
Quý Hâm Thư ở trong phòng nhìn màn hình máy vi tính trước mặt, phía trên kia là hình ảnh Quý Thanh Cừ quay người rời đi, cũng đem bất an trên mặt nàng chiếu ra rõ ràng.
Quý Hâm Thư mím môi, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đến gò má của Quý Thanh Cừ, sau đó lại giống như bị phỏng thu tay về.
Đến buổi chiều, Quý Hâm Thư cuối cùng ra ngoài, Quý Thanh Cừ ở phòng khách đọc sách, nàng nhìn thấy Quý Hâm Thư từ trên lầu đi xuống.
Cô cố ý chỉnh lý tóc, cả trang điểm cũng là đặc biệt tinh xảo, Quý Hâm Thư trước đây rất ít trang điểm dày, chỉ có tiệc rượu dự họp quan trọng mới như vậy, nhưng hôm nay, Quý Hâm Thư lại lần đầu tiên trang điểm diễm lệ.
Làn da của cô thuộc về da trắng, căn bản không cần tô phấn lót cái gì, thêm nữa trên mặt không có tỳ vết, cả khuôn mặt cô như là có được thượng đế ưu đãi, sau khi có trang điểm trở nên óng ánh lóa mắt.
Cô dùng viền mắt màu đen đem một đôi mắt dâ*m tà phác họa ra quyến rũ hiếm thấy, dưới sống mũi cứng chắc tinh xảo là đôi môi thoa son môi.
Cặp môi mỏng kia mà gợi cảm, ở trong màu đỏ tươi đẹp như nhuộm khối nhỏ quả dưa hấu không có hạt, để người muốn một cái nuốt vào.
Cô chớp mắt đối với mình, nốt ruồi trước mắt sinh động khẽ run theo.
Quý Thanh Cừ đã rất lâu không thấy Quý Hâm Thư lấy tư thái hoàn mỹ này xuất hiện ở trước mắt mình, nàng luôn cảm thấy, tâm tình đối phương tựa hồ rất tốt.
"Thanh Cừ, đêm nay chị dự định làm bữa tối ánh nến, đây là một điều thỉnh cầu cuối cùng chị đối với em, em có thể ăn cùng chị không?" Quý Hâm Thư khẽ cười, ánh mắt nhu mềm trộn lẫn thanh âm mềm nhẹ, Quý Thanh Cừ không cách nào từ chối cũng là không muốn từ chối.
"Được, cần tôi hỗ trợ không?" Quý Thanh Cừ nhẹ giọng hỏi cô, Quý Hâm Thư thấy nàng đáp ứng, ánh mắt lóe lên vẻ vui sướng, cô lắc đầu một cái, chỉ nói đến buổi tối sẽ có người của nhà hàng đưa tới đồ ăn, cũng không tính tự mình làm.
Hai người nhất thời không nói gì, Quý Thanh Cừ tiếp tục cúi đầu đọc sách, Quý Hâm Thư thì là trở lại trên lầu, không biết đi làm cái gì.
Buổi tối món ăn đến, vệ sĩ đúng giờ đưa đồ ăn tới, Quý Thanh Cừ cũng cố gắng ăn mặc một phen.
Nàng mặc vào váy ngắn màu đỏ Quý Hâm Thư đã từng tặng cho chính mình, nhìn cơm tây và cây nến đặt ở trên bàn, trong lòng thậm chí có loại cảm giác yên lòng.
Nàng hiện tại không đi nghĩ quan hệ của mình và Quý Hâm Thư, cũng có thể là bị giam ở đây căn bản không thấy được bất cứ người nào phía ngoài, để Quý Thanh Cừ cũng lười suy nghĩ quá nhiều.
Quý Hâm Thư từ trên lầu đi xuống, cô nhìn thấy Quý Thanh Cừ mặc vào váy chính mình tặng nàng, trong mắt lóe ra một tia ấm áp, nghĩ đến chuyện tiếp theo, Quý Hâm Thư nở rộ một nụ cười xán lạn, cô đã rất lâu không cười qua như thế.
"Thanh Cừ, cám ơn em đồng ý bồi chị." Quý Hâm Thư ngồi ở đối diện Quý Thanh Cừ, nhìn trong mắt đối phương tràn ngập quyến luyến và không nỡ, chỉ đáng tiếc Quý Hâm Thư giấu đi quá sâu, đến mức Quý Thanh Cừ cũng không có nhận ra được cô đăm chiêu suy nghĩ.
Hai người yên tĩnh ăn đồ ăn, Quý Thanh Cừ vốn tưởng rằng Quý Hâm Thư làm như một bữa tối vậy là có lời nói với mình, nhưng đồ ăn được một nửa, rượu cũng uống nửa bình, Quý Hâm Thư lại vẫn là không nói một lời.
Mãi đến tận Quý Thanh Cừ lau miệng dừng lại ăn, Quý Hâm Thư mới mở miệng.
"Thanh Cừ, gần đây chị thường thường sẽ nhớ lại dáng vẻ khi còn bé của em, thời điểm em vừa ra đời rất nhỏ, so với trẻ con bình thường muốn nhẹ hơn rất nhiều, chị nhìn em, ý thức được nhân loại ở thời điểm vừa ra đời, chẳng qua thật ra là sinh vật yếu ớt như vậy.
Em và mẫu thân dung mạo rất giống, chị có thể ở trên thân thể em cảm giác được ấm áp."
"Em vẫn muốn biết, vì sao chị lại yêu em, vì sao lại đối với em sản sinh loại cảm tình kia.
Kỳ thực chị cũng không rõ ràng, em thời cấp ba có người thích, khi đó chị rất sợ hãi, rất đố kị, cho nên chị cố ý tránh em, sợ hãi chính mình đối với em làm ra cái gì.
Chỉ đáng tiếc, chị vẫn là không nhịn được làm rồi.
Chị để người học sinh kia rời khỏi trường học, cũng làm cho hắn rời khỏi em, chuyện đồng dạng, ở sau đó chị cũng làm rất nhiều lần."
"Thanh Cừ, chị rất sợ em rời khỏi chị, chị cũng biết rõ, chuyện bây giờ