Cuộc nói chuyện giữa Ngư Hi và Tiền Thải Hà tan rã trong không vui, không ai thuyết phục được ai, nhưng cũng không ai nổi nóng.
Lúc tạm biệt, Tiền Thải Hà chỉ liên tục thở dài, lắc đầu rời đi.
Khi Chung Thần vào phòng, Ngư Hi vẫn ngồi một mình bên bàn, trà bánh đều không được động vào, vẫn y nguyên như lúc cô đi, nhưng Ngư Hi thì khác, cô ấy cúi đầu, đôi mắt nhòe lệ, mũi ửng đỏ, sắc mặt không hề ổn.
"Hi Hi." Chung Thần hiếm khi kiệm lời, chỉ đi đến bên cạnh Ngư Hi, đưa tay nói: "Nếu quá buồn, chị có thể ôm em một cái."
Nói xong, cô mới phát hiện mắt mình cũng đau nhức, cảm giác chua xót lập tức ập đến.
Căn phòng cách âm rất tốt, cô không thể nghe được tiếng nói chuyện, chỉ có thể đoán xem hai người đang nói gì.
Vì thừa nhận mình thích người cùng giới, Hi Hi đã bị phía trên chèn ép thành như vậy, nếu bị mẹ của Giang tổng biết được chuyện yêu đương, chắc chắn cũng sẽ không được dễ dàng chấp nhận.
Hơn nữa trước đó họ đã từng chia tay.
Mặc dù Chung Thần có lúc ngốc, nhưng phần lớn thời gian vẫn luôn tỉnh táo, cô không hỏi Ngư Hi điều gì, chỉ thầm nghĩ muốn cho chị ấy một vòng tay ấm áp.
Ngư Hi ngước lên, trên mặt là bi thương hiếm thấy, cô hé môi: "Cảm ơn em."
Vừa dứt lời, cổ tay Chung Thần bị nắm lại, Ngư Hi kéo cô lại gần hơn, chui đầu vào lòng cô, vốn là nhỏ giọng khóc thút thít, sau đó càng khóc càng nức nở! Ngư Hi giống như một đứa bé, ấm ức đến cực điểm lại không có cách nào trút ra ngoài, bị đè nén quá lâu, cuối cùng mới có thể phóng túng khóc một hồi.
Áo khoác của Chung Thần bị nước mắt thấm ướt, cô xoa đầu Ngư Hi, học dáng vẻ chị gái lớn tri kỷ muốn khuyên bảo Ngư Hi, thế nhưng ăn nói vụng về, sợ nói ra sẽ khiến Ngư Hi càng buồn khổ, cô dứt khoát im lặng không lên tiếng, để cô ấy tự trút cơn đau này ra ngoài.
Ngư Hi không khóc lâu, chừng mười phút sau, tiếng khóc dần nhỏ đi, cô cúi đầu cầm túi nói: "Chị đến phòng vệ sinh"
Chung Thần lập tức nói: "Em đi cùng chị nhé?"
Ngư Hi lắc đầu: "Em trông hành lý đi."
Chung Thần há miệng, cúi đầu: "Vâng."
Đợi Ngư Hi từ phòng vệ sinh ra ngoài, lớp trang điểm đã dày hơn một chút, có lẽ vì muốn che đi dấu vết vừa mới khóc, mắt được đánh rất đậm.
Lúc nhìn Chung Thần, sắc mặt của cô đã trở lại với vẻ lạnh nhạt, nhận lấy mũ và kính râm trên tay cô ấy, nói: "Đi thôi."
Chung Thần theo sau: "Về thẳng chung cư ạ?"
Ngư Hi suy nghĩ: "Chị gọi điện thoại đã."
Chung Thần không cần nghĩ cũng biết cô ấy nhất định muốn gọi cho Giang tổng, cô cố gắng giữ khoảng cách nửa mét, nghe Ngư Hi nói với người bên kia điện thoại: "Công ty?"
"Bây giờ còn ở đấy không?"
"Mình biết rồi, không cần, mình sẽ đến."
Nói xong, cô cúp máy, lại im lặng nhìn điện thoại trên tay.
Chung Thần sợ cô lại không vui, tranh thủ nói: "Giang tổng vẫn đang ở công ty ạ?"
Ngư Hi không nặng không nhẹ ừ một tiếng, Chung Thần nói đùa: "Giang tổng thật chuyên nghiệp."
Nào ngờ Ngư Hi nghe xong lại cụp mắt, trầm giọng nói: "Chung Thần."
"Cậu ấy không chuyên nghiệp."
Chung Thần nhìn Ngư Hi, thấy sắc mặt lạnh nhạt của cô có vài phần bi thương cùng bất đắc dĩ, bên tai nghe cô nói tiếp: "Cậu ấy chỉ không còn lựa chọn nào khác."
Một lúc lâu sau, Chung Thần mới vò đầu: "Vâng."
Ngư Hi cũng không giải thích gì thêm, sau khi lên xe, hai người đến thẳng công ty.
Trên đường đi, Chung Thần cố gắng kể chuyện vui muốn làm Ngư Hi cười, cuối cùng nói chuyện ngày mai chương trình sẽ lên sóng.
"Ratings tập hai chắc chắn cũng sẽ rất cao."
"Chị Thanh nói tập hai thú vị lắm."
Ngư Hi nghe vậy khẽ gật đầu: "Ừ."
Thấy Ngư Hi không có hứng, Chung Thần cào nát da đầu cũng không nghĩ được thêm chuyện cười gì.
Mãi cho đến khi tới công ty, Ngư Hi vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Nhìn gò má kia, Chung Thần hoảng hốt, đã bao lâu không nhìn thấy Ngư Hi có sắc mặt thế này?
Từ khi yêu, cả người chị ấy đều dịu dàng hơn.
Nhưng giờ đây, gương mặt xinh đẹp lại một lần nữa được bao phủ bởi dáng vẻ lạnh lùng, khiến Chung Thần không thể nói được cảm giác là gì.
Sau khi đến công ty, Chung Thần xuống xe, kéo hành lý trên tay.
Thấy cô ấy như vậy, Ngư Hi cảm thấy không tiện, nói: "Em qua văn phòng chị Bạch trước đi."
Nghĩ một lúc rồi nói lại: "Chị tự đi, em về trước đi."
Nhìn vẻ mặt của Ngư Hi, Chung Thần lo lắng: "Hi Hi, chị thật sự không sao chứ?".
truyện kiếm hiệp hay
Ngư Hi ngước mắt nhìn cô ấy, sắc mặt vô cùng bình thản, cô lắc đầu nhỏ giọng nói: "Chị không sao."
"Về đi."
Thấy cô cố chấp như vậy, Chung Thần đành gật đầu: "Vậy em về đây."
Ngư Hi cười cười: "Ừ."
Hai người tạm biệt ở cửa lớn công ty.
Ngư Hi kéo hành lý đi vào thang máy, ấn nút đến tầng của tổng giám đốc, sau đó lại nghĩ, lần trước cô còn để quần áo ở văn phòng của Bạch Vũ Đường, giờ đây đang tiện đường, vậy nên liền ấn nút tầng khác.
Thang máy từ từ đi lên, đến nơi, Ngư Hi cũng nhận được tin nhắn của Giang Tĩnh Bạch hỏi cô đã về đến đâu, cô trả lời qua loa mấy chữ rồi ra khỏi thang máy.
Văn phòng rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
Sau khi vào trong, Ngư Hi cất kỹ hành lý, sau đó chuẩn bị đến phòng nghỉ lấy quần áo.
Trong phòng nghỉ có đầy đủ dụng cụ, trước kia Ngư Hi thường đến để tập luyện.
Cô bước giày đế bằng, không phát ra tiếng động, nhưng khi mở cửa lại nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện.
Động tác vặn nắm cửa dừng lại, Ngư Hi lập tức nghe thấy tiếng máy chạy, còn có tiếng của hai cô gái ở bên trong.
"Cô La, dạo này cô sao vậy?" Là giọng của Đào Ỷ Đồng.
Ngư Hi nhìn vào trong qua khe hở, Đào Ỷ Đồng mặc đồ thể thao đang đứng bên máy chạy, có lẽ vì vừa vận động, trên mặt cô ấy ướt mồ hôi.
Ngư Hi còn nhớ lần cuối gặp cô ấy là ở buổi đóng máy phim thần tượng, sau đó chỉ nghe được tin tức của cô ấy từ bảng lịch trình hoặc tin hóng hớt showbiz.
Giống như cô nghĩ, cô ấy bắt đầu từ từ leo lên cao, chờ đợi được tỏa sáng.
Nghe Chung Thần nói gần đây cô ấy đã nhận một bộ phim mới liên quan đến thể thao, diễn vai nữ chính.
Có lẽ đây là nguyên nhân cô ấy đến công ty tập luyện.
Nhưng vì sao La Thiên