Có Ngư Hi ở bên, dường như Giang Tĩnh Bạch cũng có thể ngủ nhiều hơn, hoặc là nói, có cô ấy, chính cô cũng không muốn rời giường, dù công việc nặng nề còn đang đợi mình, nhưng cô vẫn muốn ôm Ngư Hi thêm một lúc, rồi lại thêm một lúc lâu nữa.
Buổi tối hai người cũng không vui đùa ồn ào quá lâu, lần đầu tiên Ngư Hi nghiêm khắc bắt cô nghỉ sớm, hơn nữa còn lạnh lùng nói, tối ăn no, tổ chức đại hội thể dục thể thao rất không tốt cho dạ dày, vì thế Giang Tĩnh Bạch muốn ra tay lại bị ngăn chặn, cuối cùng hết cách, chỉ ôm Ngư Hi đi ngủ.
Đêm ngủ đủ, sáng dậy sớm liền có tinh thần, sau khi ăn sáng xong, hai người lại về phòng vuốt ve an ủi nhau rất lâu, cho đến chiều Giang Tĩnh Bạch mới không thể không nói phải đến công ty một chuyến.
Ngư Hi nằm trên giường lẩm bẩm hít mũi, hé môi nói: "Muộn nhất sáu giờ phải về.".
Truyện Cổ Đại
"Muộn hơn thì không mở cửa cho cậu."
Nhìn cô làm ra vẻ hung ác, Giang Tĩnh Bạch mím môi cười, gật đầu: "Ừa."
Ngư Hi nhăn mặt: "Mình rất nghiêm túc!"
Giang Tĩnh Bạch tiến đến môi Ngư Hi trộm một nụ hôn thơm: "Mình biết rồi, mình sẽ về sớm, cậu ngủ tiếp đi."
Nhìn được thái độ nghiêm túc, Ngư Hi mới hài lòng: "Đi đi."
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
Cô thích mặc áo vest ôm người gọn gàng, đôi chân dài không cần đi trên giày cao gót cũng vẫn thon thả, tóc dài vẫn dùng dây da buộc đơn giản sau đầu, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng không trang điểm quá đậm, một lớp son phấn nhẹ nhàng đủ để thể hiện vẻ lạnh lùng cao ngạo, mỗi khi không nói lời nào, gương mặt nghiêm nghị càng mang lại cảm giác áp lực.
Hàng lông mày thấp thoáng sắc sảo, ánh mắt bén như dao, dường như chỉ cần không ở trước mặt Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch luôn mang dáng vẻ nghiêm túc thế này, khiến người ta e sợ, không dám nói nhiều lời.
Nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đi ra, trợ lý Tiếu lập tức cúi đầu nghênh đón: "Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu: "Hợp đồng được ký chưa?"
Trợ lý Tiếu đưa văn kiện đến: "Đã ký lúc mười giờ."
Quả nhiên khi Thịnh Nhàn không có ở đây, hiệu suất làm việc của các cô tăng lên không ít, có điều --- trợ lý Tiếu nhìn Giang Tĩnh Bạch, cúi đầu nói: "Giang tổng, chiều nay Thịnh tổng đã về."
Về rồi, có lẽ sẽ lại là một chiến trường mới, hiện giờ hạng mục của Lâm thị đã ổn định, nhưng chắc chắn Thịnh Nhàn sẽ không bỏ qua, không ai biết khi nào bà ấy sẽ ra tay, cũng may Giang Tĩnh Bạch có chuẩn bị, cô gật đầu: "Tôi biết rồi, đi thôi, đến công ty."
Tiếu Tri Thu mở cửa xe, để Giang Tĩnh Bạch ngồi lên.
Sau khi đến công ty, Giang Tĩnh Bạch nhắn tin cho Ngư Hi dặn cô đừng quên ăn trưa.
Từ lúc Giang Tĩnh Bạch đi, Ngư Hi liền tỉnh, cũng không muốn ăn gì, dứt khoát đi nấu ít cháo, lúc này nhận được tin nhắn liền nhướng mày trả lời: Biết rồi, nói nhiều!
Vừa gửi đi lại nhận được một tin nhắn khác, không phải từ Giang Tĩnh Bạch.
Mà là mẹ cô.
--- Ngư Hi, con đang ở đâu? Mẹ muốn gặp con.
Cuộc gặp gỡ năm ngoái vẫn hiện rõ mồn một trước mắt Ngư Hi, cô đã phũ phàng từ chối một lần, cũng không ngại có lần thứ hai, cô nhướng mày bỏ đi vẻ mặt vui sướng, lạnh nhạt trả lời: Thật có lỗi, con không rảnh.
Thịnh Nhàn ngồi trước bàn làm việc, vừa về nước chưa kịp có thời gian thở đã phải đến thẳng công ty, họp xong liền nhắn tin cho Ngư Hi, tuy rằng đã biết sẽ bị từ chối, nhưng bà vẫn thử.
Quả nhiên, từ chối.
Điểm này của con gái thật sự giống bà, đã tách ra là sẽ dứt khoát quyết đoán, không dây dưa dài dòng.
Thịnh Nhàn nhìn chằm chằm điện thoại trên tay rất lâu, trợ lý đứng sau nhắc nhở: "Thịnh tổng, ngài phải chú ý nghỉ ngơi."
Bà quay đầu nhìn trợ lý, giọng nói để lộ mỏi mệt vì nhiều đêm không ngủ ngon: "Cô cảm thấy tôi đối xử với Ngư Hi thế nào?"
Trợ lý không rõ vì sao đột nhiên lại được hỏi như vậy, như thể một người vẫn luôn mạnh mẽ hiên ngang bỗng nhiên rơi vào bối rối, cô mở miệng, muốn nói lại không dám nói, cuối cùng cúi đầu: "Rất tốt ạ."
Câu trả lời trái lương tâm.
Thịnh Nhàn khẽ cười, trước kia bà cũng cảm thấy mình đối xử với Ngư Hi rất tốt, tuy rằng không thể ở bên cạnh Ngư Hi, nhưng bà đã cho con gái hưởng thụ tất cả mọi điều mà những người khác không có, bà dùng quyền lực và tiền tài xây dựng một kim tự tháp, để Ngư Hi ở bên trong làm một nàng công chúa, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bà mới phát hiện ra, thứ Ngư Hi cần không phải là kim tự tháp.
Thế nhưng, lúc biết được thật sự đã quá muộn.
Thấy bà u buồn, trợ lý nhỏ giọng nói: "Thịnh tổng, sao ngài không tâm sự trực tiếp với cô Ngư? Cô ấy sẽ biết được tấm lòng của ngài."
Thịnh Nhàn lắc đầu: "Tôi không có tấm lòng gì."
Trợ lý khó hiểu: "Nhưng ngài..."
"Được rồi." Thịnh Nhàn ngắt lời cô, khuôn mặt lại trở nên sắc sảo: "Gần đây Giang Tĩnh Bạch thế nào?"
Trợ lý cúi đầu mở cặp tài liệu, đặt xuống trước mặt Thịnh Nhàn: "Đây là thành tích mấy ngày nay của Giang tổng, mời ngài xem."
Nói đến đây, trợ lý lại mạnh dạn: "Thịnh tổng, có lời này, tôi không biết có nên nói với ngài không."
Thịnh Nhàn nghiêng đầu, trầm giọng: "Nói đi."
Trợ lý cụp mắt: "Tôi cảm thấy Giang tổng tài giỏi rất giống ngài lúc còn trẻ, thế nên có lẽ con đường về sau của cô ấy sẽ càng rực rỡ hơn, hơn nữa cô ấy rất thật lòng với cô Ngư, chúng ta có thể nới lỏng cho cô ấy được không ạ?"
"Tôi đã tìm hiểu, khi ở nước ngoài, vì công việc mà cô ấy đã bị xuất huyết dạ dày hai lần, hiện giờ lại phải làm việc với cường độ cao như vậy, sức khỏe rất dễ bị suy sụp, đến lúc đó cô Ngư sẽ càng đau lòng, cũng sẽ càng giận ngài hơn, nên..."
Cô còn chưa nói hết, Thịnh Nhàn đã gật đầu: "Nên cô muốn tôi cho cô ta thời gian đúng không?"
Ngay cả trợ lý của mình cũng bắt đầu nói giúp cho Giang Tĩnh Bạch, Thịnh Nhàn cảm thấy nực cười, nhưng vẫn lắc đầu: "Nhưng tôi không thể."
"Tôi không thể cho thêm."
"Tôi không còn nhiều thời gian như vậy."
Giọng nói của bà rõ ràng trầm xuống: "Cô ra ngoài trước đi."
Trợ lý nghe vậy đành cúi đầu: "Vâng, vậy phía Giang tổng..."
Thịnh Nhàn trầm mặt, lạnh nhạt nói: "Như cũ."
Khuôn mặt trợ lý lộ vẻ phức tạp: "Tôi biết rồi ạ."
Đợi đến khi trợ lý rời khỏi, Thịnh Nhàn ngồi một mình trong văn