Sự tình về Ngư Hi ồn ào đến khi quay xong mới kết thúc. Ba rưỡi chiều xong việc, Ngư Hi cầm điện thoại lên xem, trên mạng đã không còn ai thảo luận sự tình cô mắng người đến phát khóc, mọi người hiện giờ đều tranh cãi về vấn đề kỹ thuật diễn xuất, thậm chí không ít blogger khởi xướng bỏ phiếu, số người ủng hộ cô chiếm hơn phân nửa.
Nhân duyên của cô với người qua đường vốn luôn tốt, sự kiện lần này cô lại không đuối lý chút nào, tuy rằng thái độ hơi cao ngạo, nhưng cô có vốn liếng, chưa kể những lời cô nói cũng không có gì sai, thậm chí còn có người hâm mộ lập tức đặt lời này làm chữ ký của mình, các chủ đề ủng hộ Ngư Hi nổi lên, không ít người bỏ phiếu cho cô.
Tiêu đề hot search thay đổi rất nhanh, từ chỉ trích đến ủng hộ, chỉ cần thời gian một ngày một đêm.
Ngư Hi thay đồ xong, nhận được điện thoại từ Bạch Vũ Đường.
"Tốt rồi." Bạch Vũ Đường thở phào: "Không uổng công chị không ngủ một đêm."
Ngư Hi biết rõ tật xấu này của cô ấy, đã bận thì sẽ bận suốt đêm, mấy sự kiện diễn ra liên tiếp khiến cô ấy không thể nghỉ ngơi, Ngư Hi có chút áy náy: "Em xin lỗi, chị Bạch."
Bạch Vũ Đường cười: "Được rồi, chị em mình có gì mà phải khách khí, em đến công ty không?"
Ngư Hi ra khỏi phòng nghỉ: "Một lúc nữa ạ."
Bạch Vũ Đường: "Chị ngủ một giấc đã, bao giờ em đến gọi chị."
Hôm nay là ngày thu âm cuối cùng, các cô phải làm cùng nhau, Ngư Hi đáp ứng: "Vâng."
Cúp điện thoại, Ngư Hi lên xe, Chung Thần đi sau lải nhải: "Hi Hi, em vừa mới xem trên mạng, không có vấn đề gì."
Ngư Hi gật đầu: "Chị biết rồi."
Cô lên xe ngáp một cái: "Đi thôi."
Chung Thần đưa chăn cho cô: "Ngủ không?"
Ngư Hi đắp lên, khép góc chăn lại, bỗng chốc nhớ lại ngày hôm qua Giang Tĩnh Bạch đứng dưới mái hiên khép áo giúp mình, mưa đổ ào ào sau lưng, nhưng cậu ta không để ý, chỉ nhẹ nhàng cười với mình, ánh mắt dịu dàng, lời nói vô cùng kiên định.
"Mình bị lộ không sao, nhưng cậu không thể."
Dáng người của cậu ta bị lộ nhìn còn đẹp hơn mình.
Nghĩ đến đây, khóe môi Ngư Hi không hiểu sao cong lên, Chung Thần hoài nghi nhìn cô, vò đầu: "Hi Hi, chị cười gì thế?"
Rồi lập tức phản ứng lại: "Là vì đã giải quyết được chuyện trên mạng ư?"
Nụ cười của Ngư Hi cứng đờ trên mặt, rồi từ từ bị giấu đi, biểu cảm lạnh nhạt được khôi phục, cô mở miệng: "Không có gì."
"Bao giờ đến gọi chị."
Chung Thần ấp úng đáp lời: "Vâng."
Ngư Hi nhắm mắt ngủ, bỗng hoảng hốt nghe thấy thanh âm bên tai.
"Tại sao cậu lại trở về? Cậu dựa vào cái gì mà trở về? Cậu khi đó nói đi là đi, bây giờ muốn về thì về, cậu có nghĩ đến tôi không! Giang Tĩnh Bạch, cậu thật sự là đồ đáng ghét nhất thế giới!"
"Tôi hận cậu muốn chết! Đúng, tôi hận cậu, tôi không thích cậu chút nào!"
"Ngư Hi, đừng khóc..."
"Tôi khóc đấy, tôi muốn khóc đấy, cậu quản được tôi à! Tôi thích thì khóc, mắc mớ gì đến cậu! Cậu đừng đi theo tôi!"
"Ngư Hi..."
"Cậu đừng gọi tôi!"
"Giang Tĩnh Bạch, cậu bây giờ đắc ý lắm phải không? Cậu đắc ý thấy tôi không có nghị lực, bây giờ vẫn còn thích cậu..."
Ngư Hi đột nhiên ngồi thẳng lên, thanh âm bên tai lập tức biến mất, trong xe yên lặng, nhạc cũng không bật. Chung Thần giật mình, mắt mở to nhìn cô chằm chằm, không hiểu gì, nhỏ giọng gọi: "Hi Hi?"
"Chị sao thế?"
Ngư Hi hoàn hồn: "Cho chị nước."
Chung Thần lấy chai nước bên cạnh đưa cho Ngư Hi, nhìn cô ngửa đầu uống mấy hớp, vẻ mặt vẫn chưa bình tĩnh lại: "Gặp ác mộng sao?"
Ngư Hi đặt nước xuống, gật đầu: "Ừ."
Đầu hơi đau, cũng không muốn ngủ tiếp, Ngư Hi dứt khoát ngồi dậy xem Weibo.
Tin nhắn riêng đã sắp nổ tung, mở Weibo liền thấy đều là người hâm mộ động viên.
--- Hi Hi đừng sợ, chúng mình ủng hộ cậu!
--- Hi Hi chị vĩnh viễn là nữ vương bệ hạ trong lòng em!
--- Hi Hi đừng sợ, chúng em sẽ cùng chị đứng lên một lần nữa.
--- Cậu là núi cũng là biển, là lửa cũng là ánh sáng, là ngôi sao vĩnh cửu, là ánh dương vĩnh hằng.
Ngư Hi đọc đến đây, không hiểu sao nhớ lại trước kia được nghe Giang Tĩnh Bạch đọc thơ tình, mỗi khi đọc đến những chữ hay những câu tỏ tình, Giang Tĩnh Bạch sẽ luôn giữ yên lặng, rồi sẽ là Ngư Hi đọc tiếp.
"Tôi yêu em đến chết không phai, tôi yêu em trước sau như một..."
Cô vừa đọc vừa liếc nhìn gương mặt mất tự nhiên của Giang Tĩnh Bạch, buồn cười cô ấy chỉ nghe những lời này đã đỏ mặt, rồi cũng dời ánh mắt đi.
Ngư Hi xem Weibo nọ, đầu ngón tay ấn vào ảnh đại diện, thời gian đăng ký đã rất lâu, từ bốn năm năm trước, ID là WDYX, tên thật kỳ lạ, trạng thái mới nhất chỉ có một: Ủng hộ Ngư Hi đóng phim.
Bốn năm bài đăng trên Weibo đều có liên quan đến Ngư Hi, thoạt nhìn như là một tài khoản phụ dùng để bình luận.
Cô cười, nhắn lại: Cảm ơn.
Còn tưởng rằng sẽ không được trả lời, không ngờ vừa gửi đi đã nhận được tin nhắn riêng.
Không có gì, mong rằng cậu luôn vui vẻ.
Không giống những người hâm mộ bình thường nhận được tin nhắn sẽ gào thét sung sướng rồi gửi lại cô một tràng dài, lời nhắn ngắn gọn này khiến cô cảm thấy thật giống người nào đó. Ngư Hi ấn tay lên thái dương, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Người như Giang Tĩnh Bạch sao có thể dùng Weibo.
"Hi Hi, đến rồi."
Chung Thần xuống xe trước, mở cửa, Ngư Hi cũng xuống theo, hai người cùng đi vào công ty, còn chưa tới phòng thu âm, Ngư Hi đã nhận được tin nhắn.
--- Hi Hi, phía chương trình gửi lịch trình tới, em qua lấy trước đi, chị có một cuộc họp khẩn cấp.
Ngư Hi đi được nửa đường liền chuyển hướng: Vâng.
Chung Thần lon ton theo sau: "Sao thế Hi Hi?"
"Đến văn phòng chị Bạch."
Chung Thần à một tiếng đứng bên cạnh bấm nút thang máy, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót lộp cộp, Chung Thàn khó khăn quay đầu, sợ lại là Giang tổng.
Cũng may, không phải.
Nhưng còn phiền phức hơn Giang tổng.
Là La Thiên Như.
Đeo kính râm ngẩng cao đầu, tư thế không để bất kỳ ai vào mắt, cả người kiêu ngạo, phía sau là người đại diện diện Lâm Mộc Sâm đi theo thở.
"Thiên Thiên, anh biết em không thích, nhưng chúng ta không thể đắc tội nhà đầu tư này, phiền em..."
"Phiền?" La Thiên Như cao giọng ương ngạnh: "Tại sao em phải phiền?"
"Đã nói không đi là không đi."
"Còn lại giao cho anh."
"Thôi nào, Thiên Thiên, anh biết bàn giao thế nào với bên kia đây."
Trên ngón tay tinh tế của La Thiên Như sơn màu đỏ diễm lệ, cô vuốt mái tóc dài, vẻ mặt thờ ơ: "Em mặc kệ, dù sao em cũng không đi."
"Ai đi thì đi."
Lâm Mộc Sâm thấy cô hoàn toàn không hợp tác, thở dài: "Vậy anh xin chỉ thị của Giang tổng."
Nói xong cầm điện thoại lên, lại lập tức bị La Thiên Như đoạt lấy: "Anh gọi cho cô ấy làm gì?"
Lâm Mộc Sâm bất đắc dĩ đầy mặt: "Thiên Thiên..."
La Thiên Như hậm hực: "Rồi rồi rồi, em đi được chưa?"
"Phiền phức!"
Lâm Mộc Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vừa phát hiện được chiêu này hai ngày trước. Trước kia nếu La Thiên Như không chịu hợp tác hay bướng bỉnh, anh ta đều gọi cho Hồ tổng, ban đầu còn có hiệu quả, về sau hoàn toàn vô dụng, La Thiên Như giả vờ giả vịt làm nũng, gì mà không khỏe rồi đau đầu rồi vừa mới hát xong cổ họng có vấn đề, đủ các loại lý do lý trấu, Hồ tổng cũng thả, không đi thì không đi, còn anh ta theo sau không biết đã phải chùi bao nhiêu cặp mông.
Hiện giờ tốt rồi, chỉ cần vừa nói sẽ gọi cho Giang tổng, La Thiên Như liền ngoan ngoãn hợp tác.
Hẳn là sợ Giang Tĩnh Bạch.
Sao có thể không sợ chứ?
Ngày hôm ấy nói chuyện trong phòng thu âm, La Thiên Như còn đứng không vững.
Như thể tìm được một đại cứu tinh, Lâm Mộc Sâm rất khoái trí.
La Thiên Như ức chế, thang máy đến liền căm tức đi vào, Ngư Hi cùng Chung Thần nhìn nhau, cũng vào theo.
Lúc còn ở ngoài sảnh, các cô đứng cách xa, La Thiên Như không để ý đến Ngư Hi, giờ đây cùng vào thang máy, cô mới nghiêng đầu nhìn Ngư Hi, khóe môi nâng lên, cười: "Ồ, không phải cô Ngư đây sao?"
"Sao thế? Hôm nay không đổi nghề đi hát nữa à?"
Ngư Hi không đáp lại, La Thiên Như phải độc thoại rất không vui, lời nói bắt đầu chanh chua: "Cô Ngư, bây giờ cô còn ăn vạ công ty làm gì? Không có tài nguyên, không có phim đóng, à --- tôi nghe nói mấy hôm trước công ty còn muốn rút vốn? Cô không cảm thấy rất mất mặt sao?"
Nói xong lại vuốt tóc, vênh mặt ưỡn ngực: "Nếu tôi là cô, bây giờ tôi còn không dám xuất hiện ở công ty."
Ngư Hi khẽ cười: "Cô không dám, liên quan gì đến tôi?"
La Thiên Như trừng mắt: "Tôi xem cô có thể mạnh miệng được bao lâu, đợi đến lúc công ty rút vốn, cô sẽ khóc thôi."
Ngư Hi cụp mắt, gương mặt vẫn bình thản.
La Thiên Như cắn môi, ghét nhất là gương mặt không biểu cảm cùng dáng vẻ vẫn luôn cao cao tại thượng này, là loại kiêu ngạo cùng ưu nhã phát ra từ bên trong, thật sự nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Lâm Mộc Sâm sợ hai người sẽ cãi nhau, lập tức nói: "Thiên Thiên à, anh vừa mới liên lạc với bên kia, liên hoan sẽ lùi sang trưa mai, hôm nay chúng ta có thể về sớm rồi."
"Trưa mai?" La Thiên Như dời ánh mắt từ trên người Ngư Hi về: "Tức là tối nay em không phải đi?"
Lâm Mộc Sâm gật đầu: "Không cần."
La Thiên Như cười: "Tốt lắm."
Nói xong tắt nút tầng định lên, bấm tầng khác, Lâm Mộc Sâm đứng sau khó hiểu: "Chúng ta không đến phòng truyền thông sao?"
"Để sau." La Thiên Như cười: "Em muốn đến nơi này trước."
Lâm Mộc Sâm nhìn cô nhếch môi cười, cau mày lại: "Em muốn đi đâu?"
Thang máy đã đến văn phòng của Bạch Vũ Đường, Ngư Hi cùng Chung Thần ra ngoài, nghe được tiếng La Thiên Như vang lên phía sau.
"Tìm người đi ăn cùng."
"Ai thế, cần anh đặt chỗ trước không?"
"Giang..."
Cửa thang máy đóng lại, Ngư Hi đảo mắt, không nhúc nhích, Chung Thần nghĩ cô bị chọc giận, liên tục an ủi: "Hi Hi, chị đừng để ý những gì cô ta nói, chị cứ coi như cô ta vừa đánh rắm đi."
Ngư Hi không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào số tầng.
Một tầng lại một tầng.
Cuối cùng dừng ở văn phòng tổng giám đốc.
"Cô ta chính là thiếu chỗ để nói, trước kia có dám động đến chị đâu, bây giờ ---"
Chung Thần nói được một nửa liền thấy Ngư Hi quay người đi về phía văn phòng của Bạch Vũ Đường, cô im bặt, gãi đầu, lại theo sau Ngư Hi.
Tâm trạng Ngư Hi không được tốt lắm.
Chung Thần sửa lại.
Là cực kỳ không tốt.
Mỗi khi chị ấy tức giận sẽ không biểu lộ rõ ràng, cũng sẽ không phát cáu tùy tiện, nhưng sẽ hơn thua với mình.
"Sắp xong rồi, Ngư Hi, nghỉ đi."
Ngư Hi cúi đầu đọc lời bài hát: "Em luyện thêm chút nữa."
Lư lão sư khó hiểu: "Em hát rất tốt rồi, thu một lần cuối là có thể xong."
Ngư Hi không đồng ý: "Em thấy vẫn chưa được."
Chung Thần ngồi trên ghế nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngư Hi, vừa nhìn đã nhận ra cô ấy không vui, hơn nữa còn là cực kỳ không vui, còn nguyên nhân là gì, cô nghĩ tám phần mười là vì đụng phải La Thiên Như trong thang máy, nhưng cũng không có lý, Ngư Hi chưa bao giờ là người sẽ tin vào lời đồn, trước kia ở đoàn phim từng có người tung tin cô ấy qua lại với đạo diễn, sau đó cô ấy đích thân đính chính và xin lỗi, còn lại cũng không thèm quan tâm.
Hi Hi để ý tin đồn từ bao giờ?
Chung Thần khó hiểu.
Bạch Vũ Đường đi xuống lúc Ngư Hi vừa xong việc, giọng đã hơi khàn, Lư lão sư nhắc nhở: "Đi đi, bao giờ về em ngậm hai viên thông họng, không thì sáng mai ngủ dậy sẽ không nói được đâu."
Ngư Hi gật đầu, nhận vỉ thuốc thông họng từ Chung Thần: "Cảm ơn Lư lão sư."
Bạch Vũ Đường đi đến: "Hi Hi."
Cô vừa họp xong, trên tay còn cầm cặp văn kiện, Ngư Hi quay đầu: "Chị Bạch."
Lư lão sư cũng chào hỏi với Bạch Vũ Đường.
"Xong rồi à?"
Ngư Hi gật đầu: "Vừa xong ạ."
Bạch Vũ Đường thở phào, nói đôi câu cảm ơn với Lư lão sư, cuối cùng nói với Ngư Hi: "Đi thôi, chúng ta lên tầng, có việc nói cho em."
Ba người cùng đi lên.
Ngư Hi thong thả ngồi xuống sô pha trong văn phòng, viên ngậm bạc hà làm cổ họng cô mát lạnh, rất thoải mái.
Cô không nói gì, vẫn là Bạch Vũ Đường mở miệng trước, do dự: "Hi Hi, có tin này phải nói cho em."
Ngư Hi ngước mắt nhìn, thấy cô ấy có vẻ lúng túng, như muốn nói lại thôi.
Không phải tin tốt.
Ngư Hi chuẩn bị sẵn sàng trong lòng, mở miệng: "Chị Bạch nói đi."
Bạch Vũ Đường ngồi cạnh cô, đưa một tập kịch bản đến, Ngư Hi nhận lấy mở xem.
"Đóng phim?" Chắc chắn không đơn giản như vậy, bằng không sắc mặt của Bạch Vũ Đường cũng chẳng thế này.
Bạch Vũ Đường gật đầu: "Đóng phim."
"Nhưng không phải nữ chính, là nữ phụ."
Sắc mặt Ngư Hi trầm xuống.
Mặc dù nghề này không phân biệt cao thấp, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình đóng vai phụ, thật sự là vạn vật đều thay đổi.
Bạch Vũ Đường nhìn nét mặt nghiêm trọng của cô, nhỏ giọng: "Chị vẫn chưa đồng ý."
"Đừng vội, em có thể cân nhắc trước."
Ngư Hi cầm kích bản, vị bạc hà trong miệng bỗng đắng vô cùng, khiến khóe mắt cô ửng đỏ, ngực cũng quặn đau, cô đứng lên, rũ mắt: "Em mang về đọc."
Bạch Vũ Đường gật đầu: "Ừ."
"Em xem lịch trình của show chưa?"
"Ghi hình trong hai ngày một đêm, nhưng phải đến sớm."
Ngư Hi: "Em xem rồi."
Bạch Vũ Đường dặn dò: "Hai ngày tới vẫn sẽ giữ nhiệt cho em trên mạng, lát nữa về nhà em đăng Weibo đi, ngày kia đi ghi hình chị sẽ sắp xếp sau."
"Còn kịch bản --- em cứ mang về xem trước."
Kịch bản duy nhất sau ba tháng, bỏ qua cơ hội này không biết phải tiếp tục chờ đến khi nào. Ngư Hi hiểu Bạch Vũ Đường không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ