Giang Tĩnh Bạch bật đèn, Ngư Hi theo sau cô, hai người đi đến trước sô pha, Giang Tĩnh Bạch đặt cặp tài liệu xuống, hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
Giọng điệu như muốn thể hiện toàn bộ tài nấu nướng của mình, Ngư Hi không nhịn được, vui vẻ trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng: "Sủi cảo?"
"Hay là mì không muối?"
Biết người kia đang trêu ghẹo mình, Giang Tĩnh Bạch cũng tiếp lời: "Thỉnh thoảng thử hương vị khác biệt cũng tốt mà.
"
Ngư Hi lườm cô, ngồi xuống sô pha: "Gọi đồ bên ngoài đi.
"
Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên cạnh, cầm điện thoại: "Ăn món gì?"
Ngư Hi nghiêm túc nghĩ, cũng không muốn ăn gì, cô vốn đã không có tâm trạng ăn cơm, muốn đi thẳng về ngủ, sợ Giang Tĩnh Bạch lo lắng mới vào bên này, giờ đây bị hỏi như vậy, cô suy nghĩ hồi lâu: "Gọi chút bia đi.
"
"Không muốn ăn cơm.
"
Giang Tĩnh Bạch nhíu mày: "Bụng rỗng uống không tốt.
"
Ngư Hi lườm cô, thật bảo thủ!
Cô gật đầu: "Vậy cậu đi mua rượu, mình đi nấu mì.
"
Giang Tĩnh Bạch nhìn cô: "Cậu biết nấu cơm?"
Ngư Hi thản nhiên: "Đương nhiên là không, nhưng mình thấy cậu nói rất đúng.
"
"Thỉnh thoảng thử hương vị mới lạ cũng tốt.
"
"Giang tổng, đi thôi.
"
Giang Tĩnh Bạch hết cách nhìn cô: "Tủ lạnh nhà mình có bia.
"
Ngư Hi đứng dậy, đi mấy bước đến tủ lạnh, mở ra, quả nhiên thấy bia được xếp thành hai hàng song song, cô líu lưỡi: "Cậu cũng uống?"
Giang Tĩnh Bạch cười nhẹ: "Thỉnh thoảng thử hương vị khác biệt mà thôi.
"
Ngư Hi:.
.
.
Cô lấy mấy lon bia ra, đặt xuống bàn trà, nói với Giang Tĩnh Bạch: "Mình đi nấu mì.
"
Giang Tĩnh Bạch kéo tay cô lại, ngước mắt: "Vẫn là để mình đi.
"
Ngư Hi gật đầu: "Rồi.
"
Đến khi Giang Tĩnh Bạch nấu mì xong, Ngư Hi đã uống hết ba lon, cô thật sự buồn bực, cũng cực kỳ khó chịu, thái độ của Thịnh Nhàn có vẻ như muốn xen vào đến cùng.
Dựa vào cái gì?
Bà ấy có quyền gì mà kiểm soát cô?
Chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, lại muốn nhúng tay chen ngang, rốt cuộc đối với Thịnh Nhàn, cô là gì?
Ngư Hi càng nghĩ càng không vui, Giang Tĩnh Bạch bê hai bát mì ra liền thấy cô ấy đang đứng trước cửa sổ, một tay cầm bia khẽ lắc, cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo gần như trong suốt dưới ánh đèn, tóc dài phất lên, gương mặt căng thẳng.
Giang Tĩnh Bạch đứng bên cửa sân thượng, nhìn cô ấy lại ngẩng đầu uống một hớp, khóe mắt đỏ hoe vẫn chưa nhạt đi, nhìn thật xinh đẹp mà đáng yêu.
Cô tiến lên hai bước.
Ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Thân mình Ngư Hi cứng đờ, rồi ngửi được mùi hương sau lưng, mới từ từ bình tĩnh lại.
"Nấu mì xong rồi?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Hai tay Giang Tĩnh Bạch vòng quanh eo cô, thấp giọng nói: "Xin lỗi.
"
Ngư Hi bị lời xin lỗi đột ngột làm bối rối.
"Cái gì?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Mình không muốn cậu phải khó xử vì mình và mẹ cậu.
"
Ngư Hi cười khổ: "Cậu xin lỗi làm gì.
"
Cô nói: "Người phải nói xin lỗi là bà ấy.
"
"Hủy hoại tám năm của cậu cũng là bà ấy.
"
"Cậu không hận bà ấy sao?"
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy im lặng, thành thật gật đầu: "Hận.
"
"Cũng hận chính mình.
"
"Hận mình không nói rõ cùng cậu.
"
"Khiến cậu cũng đau khổ suốt tám năm.
"
Trước đó khi Ngư Hi hỏi cô về chuyện này, cô hiển nhiên có thể bác bỏ, nhưng không, lúc ấy cô rất hận Thịnh Nhàn, mới giận chó đánh mèo sang Ngư Hi.
Nếu như trước kia cô chia tay bằng cách khác
Có lẽ tám năm qua, Ngư Hi cũng không đau khổ như vậy.
Mỗi lần nghĩ vậy, Giang Tĩnh Bạch đều đau đến không thở nổi, cô thật sự hận Thịnh Nhàn.
Cũng hận chính bản thân mình.
Ngư Hi đặt lon bia xuống chiếc bàn bên cạnh, quay người lại ôm Giang Tĩnh Bạch.
Cô từng hận Giang Tĩnh Bạch, thậm chí khi biết rõ sự thật, cũng vẫn oán trách cô ấy, dù sao giữa hai người cũng là quãng đường dài tám năm, nếu muốn lập tức phủi sạch khúc mắc, cô không thể.
Nhưng cô nguyện ý thử.
Chỉ cần người ấy là Giang Tĩnh Bạch, cô nguyện ý.
Dưới ánh trăng, hai người đứng ôm nhau, thời gian như ngừng lại.
Mấy phút sau, Giang Tĩnh Bạch bình ổn tâm tình kéo Ngư Hi đi ăn mì, có bia uống cùng, Ngư Hi không nhắc lại về Thịnh Nhàn, mà kể lại lại ít chuyện thú vị khi quay phim trước kia.
"Cậu có biết lần đầu tiên được nhận giải thưởng, mình ở sau hậu trường đã khóc thành thế nào không?"
"Chị Bạch nói mình đã dùng phí hết hai túi giấy.
"
Giang Tĩnh Bạch nhớ đến hình ảnh cô ấy lần đầu tiên lên sân khấu nhận thưởng, dáng vẻ cao ngạo, đối mặt với chiếc cúp được trao cũng chỉ nói ngắn gọn: "Cảm ơn.
"
"Cảm ơn đạo diễn và toàn bộ đoàn phim, cũng cảm ơn những người hâm mộ của tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa.
"
Váy dài chói lóa trên sân khấu, giọng nói không nhanh không chậm truyền đi khắp hội trường, hình ảnh cô đã xem đi xem lại biết bao lần, không ngờ, người ấy sau khi xuống sân khấu lại khóc.
Dường như đang tưởng tượng đến cảnh ấy, đuôi mày Giang Tĩnh Bạch nhuốm lên ý cười.
"Còn có một lần, mình phải quay cảnh bắt cóc, đạo diễn.
.
.
"
Tiếng nói chuyện ngắt quãng vang lên trong phòng khách, ban công khép hờ, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi tới, Ngư Hi vừa uống bia vừa ăn mì, kể lại những chuyện thú vị khi trước, bầu không khí yên tĩnh, Giang Tĩnh Bạch thỉnh thoảng cũng phụ họa theo.
"Có, mình xem rồi.
"
"Cậu thật sự xem rồi? Bộ phim đó nát lắm!"
Giang Tĩnh Bạch khẽ lắc lon bia trong tay, cười: "Không đâu, rất đẹp mà.
"
Ngư Hi kéo miệng: "Đẹp chỗ nào?"
Giang Tĩnh Bạch bình tĩnh nhìn cô: "Cậu trong đấy, nhìn rất đẹp.
Đột nhiên được tỏ tình, Ngư Hi liền bị sặc bia, cô ho vài tiếng, gò má ửng hồng, hai bát mì trước mặt không biết đã vào bụng từ lúc nào, bia cũng uống chừng mười lon, lon rỗng bày trên bàn trà.
Ho xong vẫn thấy Giang Tĩnh Bạch đang chăm chú nhìn mình, sắc đỏ trên mặt Ngư Hi lan ra, ngay cả chiếc cổ trắng nõn cũng ửng hồng.
"Mình về đây.
"
Nhận ra bầu không khí ngày càng không đúng, Ngư Hi đứng lên trước.
Giang Tĩnh Bạch đưa tay giữ chặt cô ấy: "Ở lại với mình thêm một lúc.
"
Thấy Ngư Hi nhìn qua, cô nói: "Ngày mai mình phải đi công tác ở nước A rồi.
"
Trái tim Ngư Hi nhảy lên: "Khi nào về?"
Giang Tĩnh Bạch đáp lại: "Vẫn chưa biết, phải chờ xử lý xong.
"
Biết xử lý trong lời cô là chỉ việc gì, Ngư Hi kìm bước chân lại, ngồi xuống thảm trải sàn.
"Ở lại với cậu nửa tiếng nữa.
"
Giang Tĩnh Bạch cười: "Ừa.
"
Nửa tiếng sau, Ngư Hi cắn môi: "Mười phút nữa!"
.
.
.
Nửa đêm, Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi đã nằm nhoài trên bàn trà ngủ, cô ngồi xuống bên cạnh, lưng tựa vào sô pha phía sau, trên tay còn cầm một lon bia, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, trắng đen tương phản rõ ràng.
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu uống hết một hớp cuối, đặt lon lên bàn trà, nằm xuống bên cạnh Ngư Hi, mặt đối mặt với cô ấy.
Trước kia ở những tiết tự học buổi tối, Ngư Hi cũng thích nằm gục xuống bàn học như vậy, tai nghe nhét trong tai, vừa nghe nhạc vừa nhìn cô, đôi khi cô cũng không nhịn được, học theo Ngư Hi nằm xuống bàn, sau đó hai người mặt đối mặt, Ngư Hi sẽ giúp cô đeo một bên tai nghe.
Âm nhạc du dương lan tỏa trong tai hai người, bàn tay Ngư Hi ở dưới mặt bàn sẽ làm một ít hành động.
Thỉnh thoảng nắm tay áo cô nhẹ nhàng lắc.
Thỉnh thoảng nắm bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Giang Tĩnh Bạch nắm chặt tay Ngư Hi, đặt dưới bàn trà, ngón tay nắm ngón tay, vuốt ve từng tấc từng tấc.
Hồi lâu sau.
Cô tiến lên trước, làm việc trước kia đi học vẫn luôn muốn lại không dám làm.
Bờ môi ẩm ướt, giữa răng môi hai người còn vương lại mùi bia, dâng lên, hòa lẫn với vị ngọt ngào khó tả.
Giang Tĩnh Bạch hôn Ngư Hi thật sâu, mới bế cô ấy lên, đặt vào giường ngủ.
Sau khi ra khỏi phòng, cô đi tắm, nhìn đồng hồ trước mắt, đã gần khuya, ở một đất nước khác, hẳn đang là buổi chiều.
Cô do dự vài giây, vẫn là bấm điện thoại rồi ra ngoài.
Một đêm đùa vui, tờ mờ sáng hôm sau Ngư Hi đã tỉnh, cô chớp mắt, rồi giật mình ngồi dậy, trang trí hoàn toàn khác với phòng mình, nhưng lại thật quen thuộc.
Cô không thể quên lần đầu tiên tỉnh lại ở nơi này.
Lần đó cô uống say, cũng quên mất chuyện khi say.
Lần này cô không quên.
Có lẽ vì uống không nhiều, cô không chỉ không quên, ký ức vẫn còn rất mới.
Ngư Hi vuốt trán, nhớ lại bản thân mình đêm qua thấy khát đứng dậy uống nước, nhìn thấy người nào đó hai mắt liền phát sáng, hận không thể dính lên người người ta.
Hai từ để hình dung.
Vô cùng thê thảm.
Không đành lòng nhớ lại.
Cô đau đầu vì say.
Cửa phòng bị gõ vang, theo sau là tiếng Giang Tĩnh Bạch: "Ngư Hi, dậy chưa?"
Ngư Hi ho khan: "Ừ, vừa dậy.
"
"Chờ mình một lát.
"
Vừa dứt lời, Giang Tĩnh Bạch đã mở cửa đi vào, nói: "Mình nấu canh giải rượu cho cậu.
.
.
"
Lời còn chưa nói hết, cô nhìn chằm chằm Ngư Hi, vô thức mím môi, hai tay lặng lẽ nắm chặt.
Ngư Hi theo ánh mắt kỳ lạ của cô nhìn mình, lập tức kêu lên: "Không được nhìn!"
Trời ạ, sao cô có thể quên, nửa đêm đứng dậy tìm nước uống xong lại đòi người ta phải tắm cùng mình, không được còn vừa khóc vừa mắng người ta, cuối cùng bị Giang Tĩnh Bạch đẩy vào phòng tắm, tắm xong cũng không thèm mặc nội y.
Vừa trở mình ngồi dậy, áo ngủ bị trượt xuống một nửa, chăn đắp đến eo, nửa bộ ngực lộ ra, có thể mơ hồ thấy được điểm đỏ.
Khuôn mặt Ngư Hi lập tức đỏ lên, đáy mắt cũng đã rưng rưng.
"Cậu đừng nhìn!"
Giang Tĩnh Bạch nghe ra xúc động trong giọng cô, vội xoa dịu: "Không sao, mình chưa nhìn thấy gì hết.
"
"Mình bị cận.
"
Ngư Hi:.
.
.
Lừa quỷ chắc, cô thừa biết thị lực cô ấy rất tốt, chẳng qua bầu không khí hiện giờ lúng túng thế này, cũng không thích hợp để thảo luận vấn đề kia.
Giang Tĩnh Bạch nói: "Mình ra ngoài trước.
"
"Cậu --- sửa soạn xong rồi đi ra.
"
Khuôn mặt Ngư Hi một lần nữa bị sắc đỏ bao phủ.
Đến lúc ra ngoài, Giang Tĩnh Bạch đã làm xong bữa sáng, còn nấu canh giải rượu.
"Thử không?"
Ngư Hi bưng lên, đồ ăn cô ấy nấu không ngon, nhưng canh giải rượu này lại rất chuẩn.
"Uống hết đi rồi ăn sáng.
"
Giang Tĩnh Bạch nói câu nào Ngư Hi nghe theo câu ấy, trên bàn ăn, hai người đều không nói gì, Ngư Hi ăn sáng xong, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua, mình có làm gì không hay không?"
Cô cúi đầu, tay phải vô thức cầm chặt đôi đũa, thái độ hoàn toàn khác với lần hỏi trước.
Giang Tĩnh Bạch không chọc cô, chỉ lắc đầu: "Không có.
"
"Tối qua cậu tắm xong liền đi ngủ.
"
Ngư Hi từ từ thả lỏng đôi đũa: "Vậy là tốt rồi.
"
Cô ngẩng đầu: "Cậu cũng biết, mình uống vào liền quên, nếu đã làm chuyện gì quá đáng, cậu đừng để ý.
"
Giang Tĩnh Bạch cong môi cười: "Đương nhiên sẽ không để ý.
"
"Nếu cậu thật sự muốn làm gì, mình cũng có thể phối hợp.
"
Hứ! Phối hợp cái rắm!
Ngư Hi thầm nghĩ.
Cũng không biết tối qua là đứa nào cởi quần áo mình.
Ngư Hi cúi đầu cắn môi, chuông điện thoại chợt vang lên, cô nhìn màn hình, là Chung Thần gọi.
Cô đứng dậy: "Mình đi đây.
"
Lại hỏi: "Mấy giờ cậu lên máy bay?"
Dù biết mình không thể đi tiễn, nhưng hỏi ra cũng khiến trong lòng cô dễ chịu hơn một chút.
Giang Tĩnh Bạch đứng lên: "Chín giờ.
"
"Cậu đi làm trước đi.
"
Ngư Hi tự nhiên gật đầu: "Ừ.
"
Còn muốn lên tiếng, nhưng không nói nên lời, cô cắn môi, thân mình vừa động, phía sau lại có tiếng gọi: "Ngư Hi.
"
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, trái tim Ngư Hi cũng mềm đi: "Ơi?"
Cô quay đầu, nhìn Giang Tĩnh Bạch.
Ngay lúc cô quay đầu, Giang Tĩnh Bạch đi lên phía trước một bước, đứng bên cạnh cô, cúi đầu, hôn xuống khóe môi cô, cảm giác mềm mại kéo tới, Ngư Hi bối rối.
"Cậu muốn làm gì, mình cũng có thể phối hợp.
"
"Nhưng mình hy vọng, chúng ta đều sẽ ở trạng thái tỉnh táo.
"
Trong nháy mắt, Ngư Hi hiểu ra ý tứ trong lời người kia nói, mặt cô ửng đỏ, hai mắt ngấn nước, khóe môi kìm không nổi cong lên: "Biết rồi.
"
Giang Tĩnh Bạch ôm cô không nỡ buông: "Mình nói rồi đấy.
"
"Chờ mình.
"
Ngư Hi ra khỏi căn hộ của Giang Tĩnh Bạch.
Đồng Hồ Báo Thức đang chuẩn bị gọi điện, còn chưa được tiếp, cửa nhà bên liền mở, Ngư Hi bước ra.
Trên người còn mặc áo choàng tắm.
--- Chị là người tùy tiện như vậy sao?
--- Muốn ngủ, cũng phải ngủ ở bên chị, nhớ chưa?
Chung Thần đi theo Ngư Hi vào nhà, cửa khép lại, cô mới lẩm bẩm: "Hi Hi, mặt chị có đau không?"
Ngư Hi:.
.
.
Ngư Hi chưa kịp đau mặt đã phải tập trung làm việc, liên tục ba ngày đều bận rộn không nghỉ bất kể ngày đêm.
Thấy phần quay cũng sắp kết thúc, Bạch Vũ Đường muốn kéo chút tài nguyên cho cô, bắt đầu nhiều lần liên hệ các nhà quảng cáo, nhưng chỉ được phản hồi rất ít, thậm chí có nhà nghe đến tên Ngư Hi liền xua tay nói tạm thời không có ý định hợp tác.
Bạch Vũ Đường nóng lòng, nhưng sợ Ngư Hi buồn nên cũng không nói với cô, hơn nữa hiện giờ tài nguyên vẫn còn một bộ phim cổ trang, tình hình có thể tạm thời hòa hoãn.
Tập hai của chương trình quyết định ghi hình vào thứ năm, Ngư Hi ghi hình tập hai xong sẽ trở về đóng máy bộ phim thần tượng này.
Đạo diễn Triệu không có ý kiến, hiện giờ ông cực kỳ hài lòng với Ngư Hi.
Từ lúc Ngư Hi nổi giận tại phim trường, mọi người liền đặc biệt quan tâm đến diễn xuất của cô, ngay cả giám chế trước nay luôn mâu thuẫn với ông lần này cũng không cãi cọ, mà cùng nhau làm việc, vì vậy khi lịch trình của Ngư Hi có thay đổi, ông đồng ý rất nhanh.
Ngư Hi cũng phải chuẩn bị cho tập hai.
Nói là chuẩn bị, thật ra cô cũng không biết rõ phải chuẩn bị cái gì, tổ chương trình này thật thần bí.
Không tiết lộ trước cho khách mời bất cứ điều gì, dù là nội dung, địa điểm hay có bao nhiêu hạng mục, phía họ đều giữ kín như bưng, ngay cả nhân vật lớn như Liễu Ngọc Dao cũng không được biết, đừng nhắc đến thân phận của cô hiện giờ, càng không thể nghe ngóng được tin gì.
Chỉ có thể tùy