Mặc dù là đến nước A ghi hình, nhưng Ngư Hi không ở cùng nơi với Giang Tĩnh Bạch, mà cách nhau khoảng bốn giờ đi xe, hơn nữa thời gian ghi hình chỉ có một ngày một đêm, cô đành từ bỏ ý định đi gặp bạn gái.
Trên máy bay, mọi người đều ngủ một giấc dài.
Xuống máy bay, Ngư Hi còn có chút không quen, vì nước A rất nóng.
Ở trong nước đã sắp qua mùa đông, nơi này lại như mùa hè nóng bức, khiến người ta chóng mặt.
Tổ chương trình dẫn mọi người lên xe.
Diêu Thanh đứng trong xe phổ cập khoa học cho mọi người về một ít tập tục cùng vài chuyện lý thú của địa phương, cô đeo tai nghe, mặc quần đùi áo ngắn, buộc tóc cao, gương mặt trang điểm nhẹ, có vẻ rất thoải mái hào hứng.
"Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đến nơi cần đến."
"Mọi người đoán xem là nơi nào."
Điện thoại Ngư Hi ting một tiếng, có tin nhắn.
--- Đến nước A rồi?
Vẫn chưa đến lúc bị tịch thu điện thoại, Ngư Hi trả lời: Ừ, vừa đến.
Trả lời xong lại bỏ thêm một câu: Nhưng ở cách chỗ cậu rất xa, không qua được.
Hồi lâu sau, bên kia nhắn lại: Ừa, mình biết rồi.
Ngư Hi cất điện thoại, nhìn mọi người bắt đầu suy đoán lung tung.
"Trạm đầu tiên chắc chắn là khách sạn!"
"Sớm thế này không có khả năng đến khách sạn, em đoán là đi khu vui chơi."
"Nước A có một phong cảnh rất nổi tiếng, rừng cây, mọi người đã đến bao giờ chưa, em đoán là chỗ đó! Đoán sai không lấy tiền!"
Một câu của Chu Hiểu chọc mọi người cười lên, Diêu Thanh nhìn về phía hai vị ngồi sau vẫn chưa mở miệng.
"Ngọc Dao, Ngư Hi, hai em thấy thế nào?"
Liễu Ngọc Dao cùng Ngư Hi nhìn nhau, đều thấy ánh mắt khó hiểu của đối phương, Liễu Ngọc Dao lắc đầu: "Em không biết."
Ngư Hi cũng cười: "Chị Thanh lần nào cũng bí ẩn như vậy, em thật sự không đoán được."
Diêu Thanh nghe câu trả lời của hai cô, dường như rất hài lòng, mỉm cười: "Tiết lộ một chút, mọi người đều đoán sai."
Bốn người ngồi trước lập tức sôi nổi thảo luận, Ngư Hi nhướng mày.
Vừa rồi Trương Nhạc Nhạc đã kể tên tất cả các danh lam thắng cảnh nổi tiếng của nước A.
Liên tưởng đến chủ đề lần này --- hành trình thám hiểm.
Chẳng lẽ lại phải mạo hiểm?
Còn chưa nghĩ ra, xe đã lắc lư đến một bến tàu, Ngư Hi càng không hiểu nổi ý đồ của tổ chương trình.
"Điện thoại, hành lý, trợ lý, đều để lại."
Diêu Thanh lên tàu trước, Trương Nhạc Nhạc hào hứng nhảy theo sau, tiếp theo là Chu Hiểu, sau đó là Triệu Thanh Bình, Vương Ngữ Xuân nhìn Ngư Hi rồi lại nhìn Liễu Ngọc Dao, cũng đành lên tàu.
Chung Thần đứng sau Ngư Hi thì thầm: "Làm gì thế ạ?"
Ngư Hi cũng không hiểu lắm, cô lắc đầu, tắt điện thoại đưa cho Chung Thần, rồi nối bước Vương Ngữ Xuân lên tàu.
Liễu Ngọc Dao là người lên cuối cùng.
Đợi đến lúc đầy đủ, những thành viên khác của tổ chương trình lên một con tàu khác, tàu không lớn, mọi người ngồi lắc lư trên boong.
Ngư Hi nhìn bóng hình Chung Thần ngày càng xa dần, thu tầm mắt lại.
"Chị Thanh." Trương Nhạc Nhạc nghiêng mình về phía trước: "Chị không định mang chúng em đi bán đấy chứ?"
Diêu Thanh phì một tiếng bật cười: "Chị nào dám."
Chu Hiểu cũng chen vào: "Em tò mò lắm rồi!"
Vương Ngữ Xuân cũng rút đi vẻ mặt ngại ngùng khi nãy, nói nhiều hơn vài câu.
"Em cũng tò mò."
"Lẽ nào tập này chúng ta ghi hình trên nước sao?"
Diêu Thanh lắc đầu: "Đương nhiên không phải, lát nữa mọi người sẽ biết."
Từ khi lên tàu, Ngư Hi cùng Liễu Ngọc Dao đều chưa từng mở miệng, hai cô một người ngồi ngoài mũi tàu, mộ người ngồi trong khoang, Diêu Thanh nhìn đồng hồ: "Còn mười phút, chúng ta chơi trò chơi đi."
"Ngọc Dao, em cũng ra đây chơi đi nào."
Liễu Ngọc Dao nghe thấy tên mình, cong môi cười: "Đến đây."
Ngay khi va phải ánh mắt của Ngư Hi, khóe miệng đang mỉm cười của cô giật giật, tầm mắt cũng rời đi.
Cũng không phải trò chơi gì phức tạp.
Đoán chữ.
Đoán sai sẽ phải trả lời một câu hỏi.
"Tiền?"
Diêu Thanh lắc đầu: "Không đúng."
"Nhiều?"
"Cũng không đúng."
"Xỉ?"
"Hết ba cơ hội, câu hỏi thứ nhất, thời đại học đã yêu mấy người."
Một câu khiến Chu Hiểu mờ mịt, cười ha hả phản bác: "Đổi câu hỏi!"
Cậu ta ăn lưu lượng, cũng có thể nói là thu hút fans bạn gái, sao có thể tiết lộ vấn đề đối tượng để tự kết liễu mình, Diêu Thanh gật đầu: "Lần đầu phá thân xử nam, là bao nhiêu tuổi."
Nội tâm Chu Hiểu thầm chửi một tiếng định mệnh, trên mặt vẫn phải cười: "Em chọn trả lời câu hỏi đầu tiên."
Dứt lời, cậu ta giơ tay: "Một."
Diêu Thanh cùng mọi người tỏ vẻ không tin, Chu Hiểu căng thẳng đỏ bừng mặt: "Thật, thật mà, tin em đi!"
"Tin em đi!"
Mọi người cười ồ lên, Ngư Hi cũng cười theo.
Người đoán tiếp theo là Trương Nhạc Nhạc, qua rất dễ dàng, cô đắc ý: "Chị đây là học sinh giỏi!"
Vương Ngữ Xuân không qua, bị hỏi về vấn đề sinh hoạt.
Đến lượt Liễu Ngọc Dao và Ngư Hi, Diêu Thanh hỏi Liễu Ngọc Dao trước.
Liễu Ngọc Dao thật sự chưa từng chơi đoán chữ trên chương trình lần nào, trước kia chơi trò chơi đều có kịch bản, cô chỉ cần làm theo, nên giờ đây đột nhiên nghe được câu đố, cô suy nghĩ mấy giây, đành lắc đầu: "Không đoán ra."
"Chấp nhận thua cuộc!" Chu Hiểu hô: "Ngọc Dao bị phạt rồi!"
Liễu Ngọc Dao cười, gật đầu.
Chu Hiểu cùng Diêu Thanh nhìn nhau, cậu ta hỏi: "Ngọc Dao, có chuyện này em rất muốn biết, nghe nói bộ phim truyền hình đầu tiên của chị Hi vốn dĩ chọn chị làm nữ chính, tại sao lại đổi?"
Câu hỏi bất ngờ khiến bầu không khí cả boong tàu trở nên trầm mặc, Ngư Hi cũng không ngờ, tổ chương trình vẫn chưa từ bỏ ý định châm ngòi quan hệ giữa cô và Liễu Ngọc Dao.
Đến tập thứ hai, bọn họ vẫn dùng trò cũ, xào nóng cô và Liễu Ngọc Dao.
Đáy mắt Liễu Ngọc Dao rõ ràng lóe lên kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Chu Hiểu sẽ hỏi vấn đề này.
Đó là lần đầu tiên cô bị đoạt vai chính, cũng là lần đầu tiên bị đoạt tài nguyên tốt, khi ấy từ trên xuống dưới đều đã chuẩn bị xong, thậm chí đạo diễn cũng hết sức hài lòng về