Cô bạn gái có làn da trắng, chẳng những xinh đẹp mà còn giàu có trong truyền thuyết đâu? Tại sao người đứng bên cạnh Thẩm Trường An lại là một người đàn ông vậy?
Trương đại gia già rồi không chịu nổi loại kí.ch thích này, hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.
"Bạn gái?" Thẩm Trường An ngẩn người, "Cháu không nói đó là bạn gái."
"Vậy đây là?" Trương đại gia quay đầu nhìn về phía Đạo Niên, tưởng nói cậu không mang theo bạn gái đến đây thì thôi đi, mang một người đàn ông đến đây là có ý gì?
"Đây là người yêu của cháu, Đạo Niên." Để tăng thêm ấn tượng cho Trương đại gia, Thẩm Trường An bổ sung vài câu, "Rau quả mà cháu mang về hồi trước là lấy ở chỗ của anh ấy, nửa năm trước ông dẫn cháu đi tìm ma, trên đường trở về cũng đã từng gặp được anh ấy, ông còn chút ấn tượng nào không?"
Môi Trương đại gia run run, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời.
Người có thể lấy ra nhiều rau linh quả thần như vậy, chắc chắn không phải là một tồn tại bình thường, chẳng lẽ Thẩm Trường An thật sự giống như những gì bọn họ suy đoán, kiếp trước cậu ta thật sự là thần tiên sao?
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu Trương đại gia, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, chờ ông mơ màng hồ đồ chào đón hai người vào nhà, nghe thấy Trương Cốc hỏi Thẩm Trường An bạn gái đâu rồi, rốt cuộc ông cũng phản ứng lại không đúng chỗ nào.
Bạn gái á!
Tiền đề đó phải là một người phụ nữ, nhưng người mà Thẩm Trường An mang lại đây chính là một người đàn ông đó!
"Trường An." Trương Cốc hơi xấu hổ liếc nhìn phía sau Thẩm Trường An vài lần, "Chỉ có hai người các cậu đến thôi à?"
"Chẳng lẽ anh muốn tôi mang thêm mấy người đến ăn ké cơm hả." Thẩm Trường An cảm thấy buồn cười, "Anh dám mời, tôi cũng ngại đưa họ tới ké cơm."
"Không, ý tôi không phải là vậy." Trong lòng Trương Cốc vi diệu mà vẫn còn ôm một tia hy vọng,"Vị này chính là......!Người yêu của cậu?"
"Đúng vậy." Mặc dù Thẩm Trường An đang cười, nhưng ánh mắt lại rất trịnh trọng, "Đây là người yêu của tôi, Đạo Niên."
"Yêu, yêu, người yêu?" Trương Cốc lắp bắp, ánh mắt đổi tới đổi lui trên người Thẩm Trường An và Đạo Niên, "Cậu nghiêm túc?"
"Cậu thấy tôi giống đang nói đùa sao?" Thẩm Trường An quay đầu giới thiệu cho Đạo Niên, "Đây là Trương Cốc, cháu của Trương đại gia."
"Xin chào." Đạo Niên rụt rè gật đầu với Trương Cốc.
Trương Cốc không hiểu sao lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh, hắn chạy chậm lấy đĩa đựng trái cây đặt trên bàn cơm, ân cần đặt xuống trước mặt Đạo Niên: "Chào ngài, hoan nghênh hoan nghênh, mời ngài ăn trái cây."
Mặc dù thiên phú của Trương Cốc chẳng ra gì, nhưng bao năm qua, hắn dựa vào giác quan thứ sáu vượt trội hơn người thường của mình mà biết đùi ai có thể ôm, ai không thể đắc tội, thế nên luôn có thể sống một cuộc sống rất an toàn.
Bây giờ Đạo Niên đã được hắn xếp vào phạm vi có chết cũng không thể đắc tội.
"Cảm ơn." Đạo Niên cảm thấy lễ phép với người thân bạn bè của Trường An là cho Trường An thể diện, cho nên từ khi bước vào cửa y liền cư xử nho nhã lễ độ.
Thế nhưng tiếc là sự lễ phép của y cũng không làm giảm áp lực tâm lý cho Trương đại gia và Trương Cốc, bọn họ trái lại còn cảm thấy Đạo Niên sâu không lường được.
"Đồ ăn chín rồi, Trường An đại lão đã đến......!Chưa?" Hồn ma trạch nam mở cửa phòng bếp, nhìn thấy bốn người đang yên lặng ngồi trong phòng khách, nghi hoặc hỏi, "Mọi người đang làm gì vậy, ngồi thiền hở?"
"Nấu cơm xong rồi à?" Trương đại gia hốt hoảng đứng lên, "Trường An và......!Vị kia ngồi ở đây đi.
Tôi không biết khẩu vị của cậu, nên chỉ có thể tùy tiện chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn.
Nếu cậu muốn ăn gì, cứ nói cho tôi vào hôm nay, sau này có đến nữa, tôi có thể chuẩn bị trước."
"Cậu" trong miệng Trương đại gia, đương nhiên là Đạo Niên.
"Không sao, khẩu vị của tôi rất giống Trường An." Sau khi Đạo Niên ngồi xuống, mười phần tự nhiên gắp thận gà trong nồi canh gà vào chén Thẩm Trường An.
Y nhớ rõ Thẩm Trường An có thói xấu này, thích nhất là ăn thận gà trong canh gà, cố tình cũng chỉ thích ăn hai cái này thôi, nếu cố ý đi mua thận gà về nấu cho cậu, cậu lại không thích ăn.
Có lẽ là vì ít cho nên mới có vẻ hiếm và ngon hơn.
Trương đại gia, người cũng thích ăn thận gà nhưng chưa kịp đặt đũa xuống: "......"
Sau bao nhiêu năm thì cuối cùng ông lại gặp được đối thủ trên bàn cơm rồi, nhưng mà ông cũng không từ bỏ hy vọng đâu, bởi vì một con gà trống có hai cái thận lận, ông vẫn còn cơ hội!
Nghĩ đến đây, ông liền nháy mắt ra hiệu cho sư điệt của mình là Trương Cốc, hy vọng cậu ta có thể hiểu được tinh thần không chịu thua của mình.
Đáng tiếc là Trương Cốc mãi ăn cơm nên không có thời gian tiếp thu được ý tứ sâu xa trong ánh mắt của ông.
Mười phút sau, Thẩm Trường An lại gắp một quả thận gà khác bỏ vào chén Đạo Niên trong ánh mắt phức tạp của Trương đại gia.
Thanh niên bây giờ đều thế này à, có còn chỗ dung thân cho người già nữa không vậy?
Trương đại gia rất muốn đập đũa xuống bàn nói hai câu, nhưng ông vừa nhìn thấy bạn trai của Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn mình, ông liền đánh mất mọi ý nghĩ.
Dụ.c vọng muốn sống của môn phái bọn họ là tổ truyền.
Ăn xong một bữa cơm, Trương đại gia không chỉ không dám độc miệng trước mặt Thẩm Trường An, mà vẻ mặt còn ôn hoà lạ thường, giống như một vị trưởng bối cực kỳ từ ái vậy.
Điều này làm Thẩm Trường An không quen lắm.
"Nào nào nào, chàng trai, sau khi ăn cơm xong ăn chút trái cây tráng miệng đi." Cơm nước xong, Trương đại gia đuổi Trương Cốc vào phòng bếp rửa chén rồi mở TV mời Đạo Niên ngồi xuống sô pha.
Cũng không biết tại sao mà ông luôn không thể nhớ tên của Đạo Niên được, cho nên là cuối cùng chỉ có thể dùng cách gọi chàng trai như một cách gọi khác.
Thẩm Trường An yên lặng dùng tăm xỉa răng chọc trái cây để ăn, nghe Trương đại gia một câu một từ chàng trai, chửi thầm trong bụng, chàng trai này lớn hơn ông vô số tuổi luôn đó.
"Lúc trước không biết người mà Trường An thích là cậu, cho nên chuẩn bị không được đầy đủ gì, cậu đừng để ý." Tài năng bói toán của Trương đại gia có chút bình thường, nhưng dù vậy thì cũng không nên không thể nhìn ra được chút gì qua tướng mạo.
Thế nhưng cậu người yêu này của Thẩm Trường An rất kỳ lạ, rõ ràng là khuôn mặt y rất xuất chúng, rất đặc sắc nhưng lại không thể nhìn ra được gì hết.
Giống như một chậu hoa xinh đẹp xuất sắc được trưng bày trong viện bảo tàng, ai cũng cảm thấy nó đẹp và quen thuộc, nhưng làm cách nào cũng không nhớ nổi tên của nó.
"Tôi không để ý đâu."
Vẻ mặt Đạo Niên rất bình tĩnh, không có nửa điểm cảm giác ngại ngùng khi đi gặp bạn bè của bạn trai, nhưng Trương đại gia lại cảm thấy hình như như vậy mới là bình thường.
Trương đại gia rất muốn chủ động tán gẫu về một vài chủ đề để không khí trong nhà tốt hơn một chút, nhưng mà đối mặt với khuôn mặt nghiêm túc kia của Đạo Niên, ông cũng không biết nói cái gì mới thích hợp: "Thời tiết