"Lão Trương này ngày nào cũng ở cùng con ma trẻ thích lên mạng kia, cho nên thói quen ăn nói cũng giống mấy thanh niên nghiện mạng xã hội luôn rồi à?" Bộ trưởng Vương bất đắc dĩ thở dài nói với các đồng nghiệp, "May mắn lão Vương tôi không phải kiểu đàn ông chùn chân bó gối, ngày thường cũng thích lên mạng, thế cho nên cũng biết một số từ ngữ lưu hành, chứ nếu không thì chẳng hiểu ổng đang nói gì nữa."
"Xem ra lão Trương rất vừa lòng với đối tượng mà Thẩm Trường An đang yêu đương." Đồng nghiệp gật đầu nói, "Tuy rằng giới tính không đúng lắm, nhưng là một người tu hành thì không nên quá khắc khe với quy tắc của thế tục.
Ủa mà lần trước là ai nói Thẩm Trường An bị đoạn tuyệt duyên số có người thân, không tình không yêu vậy?"
Bộ trưởng Vương liếc người đồng nghiệp không nói cái hay lại đi nói cái dở này, ho khan một tiếng ra hiệu cho ông một vừa hai phải: "Vận mệnh của con người cũng có thể thay đổi, ai tính không quan trọng, quan trọng là lão Trương cố ý nói cho chúng ta biết việc này là có ý gì?"
Tuy rằng Bộ An ninh của bọn họ rất coi trọng Thẩm Trường An, nhưng họ cũng không có ý muốn giám thị cậu, yêu đương cũng tốt, chia tay cũng thế, đều không phải chuyện bọn họ nên quan tâm, với tính cách của lão Trương thì không nên nhiều chuyện như vậy mới đúng.
"Chẳng lẽ đối tượng mà Thẩm Trường An yêu đương thật sự là thần tiên ư?" Đồng nghiệp tưởng tượng ra một khả năng hoang đường.
"Ông nói tôi sắp thành tiên thì có khả năng hơn đấy." Bộ trưởng Vương nhìn thời gian, sắp sáng rồi, ngón trỏ của ông gõ lên mặt bàn: "Gọi điện thoại hỏi lão Trương rõ ràng đi."
"Được." Đồng nghiệp trả lời, sau đó gọi vào điện thoại của Trương đại gia ở trước mặt bộ trưởng Vương.
Điện thoại reo chưa được ba lần, Trương đại gia đã nhấc máy, xem ra tối nay đối phương cũng không cảm thấy buồn ngủ.
"Tôi biết ngay mấy ông sẽ gọi điện thoại sang mà, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi trực tiếp đi."
Đồng nghiệp mở loa ngoài để vài người khác trong phòng hội nghị cũng có thể nghe thấy Trương đại gia nói cái gì.
Bởi vì trực giác của ông nói cho ông, trong giọng nói nhìn như bình tĩnh kia của lão Trương đang cất giấu một sự hưng phấn kiểu như "tôi muốn dọa cho mấy ông nhảy dựng lên".
"Đạo hữu Trương à, là như này, bộ trưởng Vương muốn biết tại sao ông lại cố ý nói rằng Thẩm Trường An yêu đương với thần tiên vậy?"
"Hả? Những lời này không đúng chỗ nào à?" Giọng điệu của Trương đại gia kiểu tôi đã nói rất rõ ràng đó thôi, "Tôi cảm thấy như vậy dễ hiểu mà."
"Đúng là dễ hiểu, nhưng chúng tôi vẫn không hiểu hoàn toàn về từ thần tiên này á."
"À thì là ý trên mặt chữ đó." Giọng điệu của Trương đại gia càng bình tĩnh hơn, "Thẩm Trường An tìm được một người bạn trai làm thần tiên trên trời, tin nhắn mà tôi gửi qua chắc cũng không có nghĩa khác đâu nhỉ?"
Mọi người trong phòng hội nghị: "......"
"Thần tiên, có phải là thần tiên mà bọn tôi hiểu không?" Sau gần một phút trầm mặc, bộ trưởng Vương, người có chức cao nhất trong phòng họp, lên tiếng bằng giọng điệu yếu ớt, "Lão Trương, chuyện này ông không được đùa với tôi đâu đó."
"Ông cho rằng tôi là loại người sẽ nói giỡn về mấy chuyện thế này à?" Nghe được giọng điệu không dám tin tưởng nhưng cũng hy vọng việc này trở thành sự thật kia của bộ trưởng Vương, Trương đại gia liền cảm thấy mỹ mãn, không thể để một mình ông chịu nỗi khiếp sợ với chuyện này được.
"Không biết là vị thần quân nào trên trời vậy?" Đầu óc bộ trưởng Vương ong ong một lúc lâu mới miễn cưỡng tìm về lý trí, "Tôi cúp máy đây, loại câu hỏi này không thích hợp để hỏi một cách tùy tiện, bởi sẽ có vẻ không đủ tôn trọng."
Bọn họ không chờ mong thần tiên thật sự có thể phù hộ cho loài người bọn họ, nhưng thần tiên nguyện ý yêu đương với Thẩm Trường An, một con người, thì ít nhất cũng chứng minh được trên thế gian còn có thần, mà loài người cũng không hoàn toàn bị thần tiên ghét bỏ.
Từ sau khi không thể mời thần, vấn đề liệu loài người có bị tiên nhân ghét bỏ không vẫn luôn là tảng đá lớn đè trong lòng người tu đạo, nhưng bây giờ rốt cuộc ông có thể hơi thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Bộ trưởng, ông có cảm thấy......" Người đồng nghiệp gọi điện thoại do dự thật lâu, nhưng vẫn nói ra lời trong lòng, "Chúng ta có giống người thân bên nhà ngoại dựa vào quan hệ cạp váy để xác nhận địa vị của mình không?"
Bộ trưởng Vương: "......"
Tuy rằng thật sự có chút giống nhưng mà nói ra thì chẳng thú vị gì cả.
Người tu hành như chúng ta cũng rất sĩ diện đó.
Sau khi xác nhận tính chân thật của tin tức này, bộ trưởng Vương cũng không dám tuyên truyền ra bốn phía, một là sợ mang đến phiền phức cho Thẩm Trường An, hai là lo lắng tiên nhân sẽ cho rằng loài người bọn họ không ổn trọng, cho nên ông chỉ dám đem tin tức tiết lộ cho vài vị đại sư tu vi cao thâm biết, sau đó liền cố ý lập ra một tập tin mã hóa chuyện này và lưu trữ nó trong cơ sở dữ liệu mật độ cao của Bộ An ninh.
"Bộ trưởng, phải đặt tuổi mã hóa bao nhiêu năm bây giờ?"
"Trước cứ......!Một trăm năm đi." Bộ trưởng Vương thở dài, "Sau một trăm năm, cho dù trên thế gian càng ngày càng ít người tu hành, con cháu hậu bối của chúng ta cũng có thể dựa vàophần tài liệu mật này mà biết được thần tiên từng thật sự tồn tại."
Chỉ là không biết, đợi đến khi đó sẽ còn bao nhiêu người cảm thấy hứng thú với chủ đề thần tiên quỷ quái này nữa đây?
- - -
"Mấy ngày gần đây lạnh ghê." Về đến nhà, Thẩm Trường An xoa xoa đôi tay không lạnh lắm, quay đầu nhìn Đạo Niên, "Anh cảm thấy thế nào?"
Đạo Niên suy nghĩ một chút rồi lấy ra một tấm vải gấm sáng như tia nắng mặt trời: "Trải cái này lên giường có thể làm cho căn phòng trở nên ấm áp, bốn mùa đều như xuân."
"Hì hì, điều hòa cũng làm được đó thôi." Thẩm Trường An không nhận lấy tấm vải mà xoay người lên lầu, để lại Đạo Niên mờ mịt khó hiểu đứng tại chỗ.
"Tiên sinh." Lão Triệu lén chui ra từ trong góc, khẽ nói với Đạo Niên, "Vào những lúc thế này, ngài phải đứng ra nói sẵn sàng làm ấm giường cho Trường An, làm lò sưởi nhỏ của riêng cậu ấy mới đúng á."
Đạo Niên mặt không cảm xúc nhìn lão Triệu.
Lão Triệu ho khan hai tiếng: "Đây chỉ là đề nghị non nớt của tôi mà thôi, ngài đừng coi là thật."
Sau khi Đạo Niên trầm tư xong thì gật đầu nói: "Ông nói rất đúng."
Nói xong liền đưa cho lão Triệu một lọ đan dược rồi sải bước lên lầu, vội vàng đi làm lò sưởi cho Thẩm Trường An.
"Đan dược mà tiên sinh cho có ngon không?" Lưu Mao tiến đến trước mặt lão Triệu.
"Ngon lắm." Lão Triệu giấu đan dược đi, "Nhưng tôi không cho cậu đâu."
Lưu Mao: "......"
Bụng dạ của mấy ông thần tiên này hẹp hòi cực kỳ.
Khi Thẩm Trường An đi tắm về, phát hiện trên giường có thêm một con gấu trúc, bốn cái móng vuốt nhỏ của gấu trúc đều đặt trên gối đầu, y nghiêng cái đầu xù lông nhìn cậu, diễn giải đầy đủ cái gì được gọi là "ngây thơ chất phác".
"Anh không lấy ra cái khăn trải giường nhỏ ấm áp như xuân à?"
Gấu trúc lăn trên giường một vòng rồi nhào vào ngực Thẩm Trường An.
"Lại tỏ vẻ đáng yêu, lại tỏ vẻ đáng yêu này." Thẩm Trường