Thấy ông cụ Trương đột nhiên lấy ra một cái bình không biết đựng gì, đổ vào đầu ngón tay định xoa lên mí mắt mình, Thẩm Trường An sợ hết hồn: “Ông làm gì vậy ạ?”
“A Di Đà Phật, tâm đạo hữu Trương không tĩnh.” Nghiêm Ấn đi ra từ sau lưng ông Trương, chắp tay trước ngực với Thẩm Trường An: “Mấy ngày không gặp, thí chủ Thẩm lại càng tuấn tú hơn.”
“Người tu Phật các ông coi trọng lục căn thanh tịnh cơ mà?” Ông Trương cười khẩy, “Sao lúc tâng bốc người khác lại chẳng để ý gì thế?”
“Đạo hữu Trương hiểu lầm rồi, câu nào của bần tăng cũng là thật, không hề có ý tâng bốc.” Nghiêm Ấn nở nụ cười hiền hòa với Thẩm Trường An, “Toàn thân thí chủ Thẩm tràn đầy linh khí, khiến người ta nhìn mà như gió xuân ấm áp, cực kỳ giống linh đồng của Phật tổ…”
“Ha.” Ông cụ Trương cười lạnh, kéo Nghiêm Ấn ra sau, nói với Thẩm Trường An: “Trên chân cháu có hồn thể của người chết không chịu đi đầu thai, nhưng cháu đừng sợ, hồn tướng của cậu ta cũng không khó coi, để ông cho cháu nhìn thử.”
“Khoan đã ạ.” Thẩm Trường An giơ chân, nhấc con ma bám ở chân mình lên, “Ông nói cái này ấy ạ?”
Nụ cười trên mặt ông Trương cứng đờ, ông cụ tức giận quay đầu nhìn về phía Trương Cốc: “Là con giúp cậu ta mở thiên nhãn hả?!”
Trương Cốc thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của sư bá thì vội vàng lắc đầu: “Không phải con, không phải con, tự cậu ta có thể thấy mà.”
“Không thể nào!” Ông Trương không nhịn được nói, “Thẩm Trường An là thân công đức mười kiếp, sau khi trưởng thành chính là thể chất không thể nhìn thấy quỷ tà, trừ phi bọn chúng tu luyện ra thực thể, bằng không chả khác gì không khí trước mặt Thẩm Trường An, làm sao cậu ta có thể thấy được?”
“Nhưng mà…” Trương Cốc nói nhỏ, “Cậu ta thích là thấy vậy đó.”
Biểu cảm của Nghiêm Ấn và ông Trương trở nên nghiêm túc.
Ông Trương cất nước mắt trâu đi, nhìn Thẩm Trường An và Trương Cốc: “Hai đứa đi vào trước đã.”
“Đại sư ơi, tiện cho tôi lăn vào luôn có được không?” Trạch nam ôm đùi Thẩm Trường An, run lẩy bẩy.
Ông cụ Trương nhíu mày nhìn Trương Cốc: “Đã xảy ra chuyện gì?’
Trương Cốc kể lại tình hình, cố ý nhấn mạnh ma trạch nam chẳng những không hại người, mà còn làm mạng lưới marketing sản phẩm giúp người sống.
“Làm ma còn làm việc giúp người sống, nghĩ quẩn à?” Ông Trương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, cho ma trạch nam vào cửa.
Ma trạch nam lăn một vòng trên đất, tiếp tục ôm đùi Thẩm Trường An.
Tuy ánh vàng trên người đại ca này sáng đến mức chọc mù mắt ma, nhưng chỉ cần đại ca không có ý định tiêu diệt cậu ta, cậu ta ôm mắt cá chân của đại ca, lại có cảm giác linh hồn càng ngày càng ngưng thực.
“Có chuyện ngồi xuống rồi nói.” Ông Trương bảo đại sư Nghiêm Ấn đi pha trà, sau đó nói với Thẩm Trường An, “Chuyện con ma này lát nữa nói sau, ông muốn nói về vấn đề thể chất của cháu.”
“Thể chất của cháu… vẫn tốt lắm ạ.” Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc thế này của ông Trương, Thẩm Trường An cũng không khỏi nghiêm túc theo.
“Cháu có thể nhìn thấy ma từ khi nào?”
“Cháu không biết.” Thẩm Trường An lắc đầu, “Trừ phi cẩn thận phân biệt, cháu không nhìn ra sự khác biệt giữa ma và người, cháu cũng không biết liệu trước đây cháu có từng thấy ma không.”
“Nhưng mà theo lý thuyết, sau khi cháu trưởng thành thì không thể thấy ma quỷ.” Ông Trương lắc đầu, “Chắc chắn là có vấn đề.”
“Vấn đề nghiêm trọng lắm ạ?”
“Ông không biết.” Ông Trương im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu, vẻ mặt ông nghiêm trọng, “Trong ghi chép về thân công đức mười kiếp, không có tình huống như của cháu.
Nhưng công đức kim quang trên người cháu và năng lực khiến ma quỷ sợ hãi, lại giống y đúc thân công đức mười kiếp.
Thực sự là ông không nghĩ ra còn có người đặc biệt nào lại có thể chất giống thân công đức mười kiếp.”
Ma trạch nam không nhịn được nói: “Liệu có phải là Phật tử, thần tiên chuyển thế không?”
“Vị… vong hồn này nói đúng.” Nghiêm Ấn bưng trà và hoa quả ra, “Biết đâu thí chủ Thẩm lại chính là Phật tử chuyển thế?”
“Đừng lừa tiểu bối, nếu cậu ta thật sự là Phật tử chuyển thế thì từ nhỏ đã có hứng thú với Phật học, thậm chí không đành lòng tổn thương bất cứ sinh linh nào rồi.” Ông cụ Trương vạch trần mánh lừa của Nghiêm Ấn, “Không phải Phật tử chuyển thế, cũng không thể là thần tiên chuyển thế.”
“Vì sao không thể là thần tiên chuyển thế ạ?” Trương Cốc hơi khó hiểu.
Trong một vài cuốn sách cổ, từ lâu đã có chuyện về thần tiên chuyển thế làm người, cuối cùng đắc đạo phi thăng thành tiên lần nữa.
Vì sao Thẩm Trường An không thể là một trong số đó?
“Trước kia trong sách cổ ghi lại rằng, thường có người thỉnh thần trừ tà ma, thế nhưng gần trăm năm nay, toàn bộ giới huyền học chúng ta không còn ai có thể thỉnh thần thành công nữa.” Ông Trương thở dài, “Có lẽ thần đã ngã xuống từ lâu, cho dù bọn họ vẫn còn tồn tại, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện nhân gian nữa.
Làm sao có khả năng chuyển thế làm người, có phải quay phim truyền hình thần thoại đâu.”
Bị ông Trương và đại sư Nghiêm Ấn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt tìm tòi, Thẩm Trường An cảm thấy mình ngồi hơi đau thắt lưng.
Cậu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Không thì chúng ta giải quyết chuyện ma trước đã ạ?”
Mặc kệ cậu là người công đức mấy kiếp, dù sao hai mươi năm trước vẫn vậy rồi, cũng không vội một lát.
Giải quyết sớm chuyện con ma này, cậu còn chạy về ăn cơm trưa với Đạo Niên.
Ông Trương thở dài, cúi đầu nhìn ma trạch nam: “Nói cho ta tên, ngày sinh tháng đẻ và nơi sinh của cậu.”
Thấy vị đại sư này không có ý định diệt ma, ma trạch nam không hề do dự báo tên và ngày sinh tháng đẻ của mình: “Ngày mẹ sinh tôi ra, bên ngoài đổ một trận tuyết lông ngỗng.” Kể về lúc mình ra đời, ma trạch nam khá kiêu ngạo, “Ở chỗ chúng tôi, mùa đông thường có mưa tuyết, nhưng trận tuyết năm đó rất lớn, hiếm thấy trong hai mươi năm.
Người nhà tôi đều cảm thấy sau này tôi lớn lên nhất định sẽ trở nên phi thường…”
Kết quả sau khi bố mẹ qua đời, để lại cho cậu ta mấy căn hộ.
Ngày ngày cậu ta trải qua tháng ngày ru rú ở nhà thu tiền thuê, chơi game, viết tiểu thuyết, từ đầu tới chân đều viết rõ hai chữ tầm thường.
Cũng may hai cụ mất sớm, không cần thấy thằng con phi thường của mình trở thành một kẻ chết dí ở nhà không có ý chí chiến đấu trong mắt người khác, như vậy cũng tốt.
“Cậu sinh vào ba mươi tháng Chạp giờ Tý, chính là ngày cũ mới thay nhau.” Ông Trương bấm ngón tay tính toán rất lâu, “Mệnh của cậu, đáng lẽ không phải tướng tầm thường.”
Tháng Chạp, tế trăm thần, khử trăm tà, là dịp cuối năm, qua tháng Chạp là đầu năm mới, có ý nghĩa phi phàm trong lòng mọi người.
“Lạ nhỉ, bát tự này của cậu, rõ ràng là mệnh cách phúc lộc song toàn, trường thọ phú quý, sao tự nhiên lại chết vào lúc tráng niên?” Ông Trương nhịn một lúc, đến cùng không nói, còn sống tầm thường như vậy.
Vốn là mệnh Long Ngạo Thiên (1), lại thành người qua đường ABC, đã thế còn chết sớm, điều này đối với bất cứ ai cũng là đả kích ngập đầu.
“Ý của ngài là, mệnh tôi đáng ra chưa tận?” Đầu óc ma trạch nam hơi choáng váng, có thể biến thành nhân vật lợi hại hay không, kỳ thật cậu ta không có theo đuổi lớn như vậy.
Nhưng nếu vẫn có thể sống, làm một chủ thuê bình thường, ăn món mình thích thì cũng không tệ lắm.
Có thể sống, ai lại muốn chết chứ?
Trong nháy mắt đó, trong lòng ma trạch nam bỗng dâng lên oán hận vô tận, nhưng cậu ta lại không biết hận ai.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn chung quanh, muốn tìm một đáp án trên người những đại sư này, thế nhưng thứ cậu ta thấy chỉ là mấy gương mặt trầm lặng.
“Cậu ta vẫn ở lại nhân gian, không thể chuyển thế đầu thai là bởi trong sổ sinh tử, cậu ta còn sống?” Thẩm Trường An hiểu sơ sơ ý ông Trương, “Cho nên bây giờ cậu ta không có hộ khẩu ở âm phủ?”
“Cũng gần thế… là vậy đó.” Ông Trương gật đầu, “Không có hộ tịch, làm việc ở đâu cũng khó.”
“Mọi người cũng không có cách nào ạ?” Thẩm Trường An nói, “Cháu xem phim trên tivi, các đại sư có thể lập tế đàn, mời âm binh cho các vong hồn vô tội, không thì mọi người nghĩ cách, giúp cậu ta giải quyết vấn đề hộ khẩu xem sao?”
Ông Trương vội ho một tiếng: “Trong phim toàn lòe người thôi.”
Nhìn biểu cảm của ông cụ Trương và đại sư Nghiêm Ấn, Thẩm Trường An hiểu ngay, xem ra bọn họ không có cách nào mời âm binh.
Bởi vì Thẩm Trường An nhiều lời, bầu không khí hơi xấu hổ.
Cậu liên tục nhìn đồng hồ, cuối cùng nói với ma trạch nam: “Không thì cậu ở lại chỗ ông Trương trước nhé, tôi đi ăn bữa cơm với bạn, tối lại tới tìm cậu.”
Ma trạch nam bị công đức kim quang trên người Thẩm Trường An chiếu rọi, cơn phẫn nộ và không cam lòng tràn trề chậm rãi lắng xuống.
Cậu ta lắc đầu, vừa rồi cậu ta bị sao thế, tự nhiên lại sinh ra hận ý mãnh liệt như vậy?
“Đại ca định đi đâu thế?” Cậu ta không dám rời Thẩm Trường An, ôm lấy đùi cậu nói, “Nể tình em đáng thương, anh nghĩ cách giúp em đi mà.”
“Cách thì chắc chắn sẽ nghĩ, nhưng bạn của tôi cũng rất quan trọng.” Thẩm Trường An cúi đầu kéo ma trạch nam ra khỏi chân mình, “Làm người ấy, quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, đã bảo ăn cơm với bạn thì nhất định không thể nuốt lời.
Chỗ của ông Trương an toàn lắm, buổi tối tôi sẽ tới tìm cậu.”
Ma trạch nam đáng thương nhìn Thẩm Trường An: “Tối đại ca nhất định phải tới đấy.”
“Tới tới tới, nhất định sẽ tới.” Thẩm Trường An vừa gật đầu vừa đi ra ngoài cửa, “Ở đây ngoan ngoãn nghe lời ông Trương, ông ấy chắc chắn sẽ không hại cậu.”
Nói tới đây, cậu quay đầu nhìn về phía ông Trương: “Ông ơi, con ma này nhờ ông ạ.”
“Rồi.” Ông Trương gật đầu, “Cháu đi đi, để ông kiểm tra xem có phải cậu ta bị kẻ khác mượn phúc vận và tuổi thọ không.”
Có được lời hứa của ông Trương, Thẩm Trường An vội vàng ra ngoài, không hề nhắc đến chuyện ông Trương bảo “không dọa cho cậu giật mình thì không phải họ Trương”.
Cửa phòng đóng lại, Nghiêm Ấn ngồi trên ghế sô pha uống trà đặt chén xuống, trên mặt nở nụ cười từ bi: “Đạo hữu Vương à, việc này ông thấy thế nào?”
Ông Trương tức giận quay đầu: “Ông kêu ai đấy?”
“Kêu ông đó.” Nghiêm Ấn niệm Phật hiệu, “A Di Đà Phật, người tu hành không nói dối, nếu về sau ông không còn mang họ Trương nữa, tôi thấy họ Vương cũng hay lắm.”
“Biến!” Ông Trương đá Nghiêm Ấn ra khỏi sô pha, cúi đầu nhìn ma trạch nam ngoan ngoãn ngồi xổm trên đất, đứng dậy lấy chu sa và bùa từ trong phòng, bắt đầu tính quỹ tích vận mệnh của cậu ta.
Vẽ xong một lá bùa, toàn thân ông đổ mồ hôi như tắm, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nghiêm Ấn vỗ tay lên lưng ông Trương, sắc mặt ông dễ nhìn hơn, ông lắc đầu: “Có kẻ ác ý hủy vận mệnh của cậu ta, tôi không tính được.”
Trong giới huyền học, ông Trương đã là lớp người xuất chúng rồi, nếu ngay cả ông cũng không tính ra, chứng tỏ tu vi của kẻ đó cao hơn ông.
“Không thì để Vân Phong bói thử xem sao?” Nghiêm Ấn nhìn lá bùa cháy sạch trên đất, trong lòng có nỗi lo không rõ.
E rằng có âm mưu nào đấy đang diễn ra trong vô thức, mà bọn họ lại hoàn toàn không hề hay biết về việc này.
Vân Phong là người giỏi bói toán trong cả giới huyền học, nếu đến cả ông ta cũng bó tay chịu trói, vậy thì chẳng còn ai có cách.
“Vô dụng thôi.” Ông Trương nuốt một viên đan dược, sắc mặt trắng bệch như giấy miễn cưỡng khôi phục vẻ hồng hào, “Tôi nghi kẻ làm chuyện này không phải con người.”
“Không phải con người thì là cái gì?” Nỗi bất an trong lòng Nghiêm Ấn càng thêm mãnh liệt, còn gì mạnh hơn con người, thần hay là yêu?
Thẩm Trường An vội vàng chạy tới nhà Đạo Niên.
Đã qua một giờ trưa, cậu vội vàng và cơm, tiện tay gắp mấy miếng thịt cá cho Đạo Niên, quẹt miệng đứng dậy chuẩn bị chạy tới văn phòng.
Ra tới cửa, cậu nhớ là buổi tối còn có việc bèn nói với Đạo Niên: “Đạo Niên ơi, tối nay em có tí việc nên không tới được.”
Nhìn thịt cá rau quả đầy bàn, Đạo Niên để đũa xuống, mặt vô cảm: “Ừ.”
Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng xa, Đạo Niên nhắm mắt lại, quét tay qua mặt bàn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng biến mất sạch sẽ.
Thẩm Trường An vừa đi, căn phòng ban nãy hãy còn náo nhiệt lập tức lạnh tanh.
“Tiên sinh.” Lưu Mao nhỏ giọng nói, “Một cơn bão rất lớn hình thành ở Đông Hải, hai ngày sau sẽ càn quét vùng ven biển, có để nó đổ bộ không ạ?”
Đạo Niên: “Mùa đông sắp tới rồi.”
Lưu Mao muốn nói lại thôi, trong ánh mắt xuất hiện lo lắng.
“Mùa đông không phải thời gian tỷ lệ bão cao, không cần đổ bộ.” Đạo