“Chính thần (1) không nhập xác, nhập xác không phải Chính thần.” Ông Trương bày biện xong thần đàn, nói với Thẩm Trường An, “Người phàm lục căn không tịnh, chân thần không thể chiếm xác thịt của người phàm, nếu cháu bất cẩn mời phải tà ma ngoại đạo thì cũng không cần phải sợ, với công lực của ông và Nghiêm Ấn thì bảo vệ cháu chu toàn không thành vấn đề.”
“Bây giờ dân gian hay có một số bọn lừa đảo tự xưng đại tiên, bán tiên, tiên nương tử, thỉnh thần thì gật gù rung đùi, giật đùng đùng.
Những kẻ đó đại đa số là lừa đảo, cho dù tình cờ thỉnh được thật cũng tuyệt đối không thể là thần.” Ông Trương đốt nến thơm, “Chính thần địa vị càng cao thì càng không nhận hương khói, không thiên vị, trong lòng họ chỉ có quy tắc và pháp đạo, những thứ chúng ta chuẩn bị lúc thỉnh thần này thường là để cầu lòng thanh thản mà thôi.”
“Nếu như thỉnh được thần thì sẽ thế nào ạ?” Thẩm Trường An hỏi, “Bọn họ sẽ vô cùng nghiêm túc, hay là rất thân thiện?”
Ông Trương nhìn vào ánh mắt Thẩm Trường An, giống như đang nhìn một tên đần phản nghịch không quản nổi, “Cháu tưởng thỉnh thần là để thần tới bằng xương bằng thịt nhìn cháu á?”
Nghe giọng điệu này của ông Trương, Thẩm Trường An biết mình đã hỏi một câu ngu ngốc, “Không bằng xương bằng thịt thì bằng gì ạ?”
“Thần dụ, chỉ cần thỉnh thần thành công, cháu có thể cảm nhận được sự tồn tại của thần.” Ban đầu ông Trương bảo Thẩm Trường An thỉnh thần chỉ là do giận dỗi, bây giờ tỉnh táo rồi, ông cũng không dọn thần đàn, trái lại chậm rãi sửa soạn, “Nhưng có điều cháu không biết, giới huyền học bọn ông đã lâu lắm rồi không thỉnh được thần.”
Nếu là nửa năm trước nghe lời này, Thẩm Trường An sẽ chỉ nghĩ đó là bịa chuyện, nhưng hôm nay thì khác.
Một câu nói bình thường của ông cụ Trương lại làm cho Thẩm Trường An nghe ra sự xót xa và phiền muộn.
“Đến cả âm binh dễ nói chuyện được ghi chép trong sách cổ cũng còn không đáp lại thỉnh cầu của bọn ông.
Những gì giới huyền học bọn ông có thể làm chính là đưa một vài hồn ma phải xuống địa phủ tới trạm mà xe âm dương đi qua.” Ông Trương sắp xong thần đàn, thấy sắc trời bên ngoài đã tối dần, “Tuy trời đã tối nhưng giờ Tý mời âm binh là canh giờ thích hợp nhất, đi ăn cơm trước đã.
Nhỡ đến khi cháu mời phải thứ khác, ăn đủ no đủ sức thì có thể cầm cự được một lúc.”
Thẩm Trường An: “…”
Không cảm giác được tí an ủi gì hết luôn.
“Mọi người…” Ma trạch nam bưng đồ ăn ra, thấy thần đàn đã bày xong thì mắt bừng sáng, “Lát nữa định thỉnh thần ạ?” Cậu ta chưa thấy cảnh như này bao giờ, không khỏi tò mò.
Ông Trương quay đầu liếc cậu ta: “Thẩm Trường An muốn thử thỉnh thần, cho cậu ta thử thôi.”
“Đại ca muốn thỉnh thần ạ?” Ma trạch nam đặt đồ ăn lên bàn, “Chỉ cần anh ra tay thì chắc chắn không thành vấn đề.”
Trương Cốc ngồi ở bên cạnh lườm ma trạch nam.
Cái điệu bộ ôm đùi này đúng là tiêu chuẩn sách giáo khoa, có còn biết xấu hổ không hả?
“Cảm ơn lời tốt lành của cậu.” Thẩm Trường An rửa tay, ngồi vào bàn, thấy ma trạch nam đứng ở bên lại không thể ăn cơm thì quay đầu hỏi ông cụ Trương, “Ma như cậu ta không thể ăn cơm của người sống hả ông?”
“Cơm của người sống có dương khí, ma không ăn được.” Ông Trương nói, “Nếu cháu thấy cậu ta đáng thương, có thể đốt cho cậu ta ít tiền giấy, để cậu ta đi âm phủ mua đồ ăn.
Nếu như cậu ta có con cháu, cũng có thể hưởng đồ cúng con cháu thờ phụng.”
Ma trạch nam FA từ trong bụng mẹ, đến chết cũng chẳng có bạn gái, đáy lòng rầu rĩ.
“Chúng ta không thờ cúng cậu ta được ạ?” Thẩm Trường An càng nhìn càng thấy ma trạch nam đáng thương.
“Cậu ta không sinh được đứa con lớn tướng như cháu.” Ông Trương gắp đồ ăn ma trạch nam nấu, không ngờ lại khá ngon, thế là nói, “Nhưng người công đức thâm hậu như cháu không giống người thường, có khi cháu cúng đồ cho cậu ta, cậu ta lại có thể nếm được mùi vị cũng nên.”
Người đặc chất đặc thù như Thẩm Trường An, đến cả Thiên đạo cũng phải đối xử tốt với vậu.
Thậm chí có một vài Yêu tu trốn bên cạnh người công đức thâm hậu lúc lịch kiếp hóa thành nguyên thân để tránh thiên kiếp.
Nếu loại thể chất này có thể che chở yêu quái, biết đâu cũng có thể bảo vệ ma quỷ? Dựa theo quan hệ thân sơ xa gần, ma dù gì cũng là người chết biến thành, xem như là nửa đồng tộc, yêu và người thì liên quan gì?
“Này, cháu thử xem.” Ông Trương cho Thẩm Trường An ba nén hương, lấy mỗi loại thức ăn một ít để vào đĩa, “Đặt đĩa trước mặt cậu ta, thắp hương.”
“Vâng.” Thẩm Trường An nhận hương, đang định vái ma trạch nam thì thấy cơ thể cậu ta nhoáng cái quỳ xuống đất trước cậu.
“Tôi chỉ định cho cậu ăn mấy miếng cơm thôi mà, không cần phải trả lễ lớn vậy đâu.” Thẩm Trường An khom lưng kéo ma trạch nam quỳ trên mặt đất, “Đã là thanh niên tiến bộ của thời đại mới rồi, đừng làm mấy cái lễ nghi phong kiến này.”
“Không phải em muốn quỳ đâu đại ca ơi, mà là lúc anh chuẩn bị vái em thì hai chân như nhũn ra, cả người không có sức ấy.” Ma trạch nam bày vẻ mặt đau khổ nói, “Thôi anh đừng vái em, lòng em hoảng lắm.”
“Vậy cậu thử xem, tôi mang cho cậu, coi có thể ăn được không.” Thẩm Trường An cầm bát để vào tay ma trạch nam.
Ma trạch nam đã chuẩn bị cảm giác mồm toàn bùn, chính là khi cơm thơm ngào ngạt vào miệng, mắt cậu ta sáng ngời, cứ như không phải đang cầm một bát cơm mà là đồ ăn quý hiếm, tay cầm bát kích động run rẩy liên tục, “Đây là vị cơm, vị cơm này!”
Nói xong, cậu ta cúi đầu ăn như hổ đói, đáng thương hết sức.
Thẩm Trường An thấy cậu ta thảm quá, lại gắp cho không ít thức ăn và thịt, nhìn cậu ta bằng ánh mắt cha hiền, “Ăn từ từ thôi, không đủ lát nữa nấu thêm.”
“Đai ca ơi anh chính là cha mẹ tái sinh của em.” Ma trạch nam ăn đến rớt nước mắt, sau khi biến thành ma, cậu ta vẫn có thể dùng máy tính điện thoại.
Điều không chấp nhận nổi nhất chính là không thể thưởng thức đồ ăn ngon.
Giờ nhờ có đại ca, đến cả đồ ngon cậu ta cũng ăn được rồi, làm người hay ma cũng chẳng khác mấy.
Dù sao bình thường lúc cậu ta chơi game điện thoại, máy tính, các đồng đội cũng chẳng biết cậu ta là người hay ma.
Sau khi nghĩ thông rồi, ma trạch nam nói: “Đại ca ơi, sau này em làm đệ của anh, anh bảo em đi đông em tuyệt đối không đi tây, chỉ cần anh cho em ăn ngủ và máy tính là được, em dễ nuôi lắm.”
“Cậu không đi đầu thai à?” Thẩm Trường An bị cậu ta làm cho dở khóc dở cười.
“Làm người còn phải lo quan hệ, làm ma thì khác, vui vẻ lại nhàn nhã, thức khuya cũng chả sợ rụng tóc.” Ma trạch nam nói, “Buổi tối em còn có thể giúp anh dán truyền đơn của bộ phận ở bên ngoài, ban ngày có thể phụ trách công việc quảng cáo mạng giúp các anh, nấu ngày ba bữa, anh xem xét nha.”
Thẩm Trường An: “…”
Cảnh giới của ma trạch nam, cậu thật sự không hiểu.
“Chuyện này bàn sau, giờ việc chúng ta cần phải làm là làm rõ nguyên nhân cậu chết.”