"Người qua đường thì sao chứ, cao thủ lợi hại nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, cũng là vị sư quét rác không có tiếng tăm gì đấy."
Thẩm Trường An ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã của hai thầy trò.
"Dựa theo quy định có liên quan của nước ta, nếu người khác không có sự cho phép của chủ sở hữu, sẽ không được xâm nhập vào không gian riêng tư của chủ sở hữu.
Ngoài ra, chúng tôi tôn trọng tín ngưỡng Tôn Giáo, nhưng cấm không được truyền giáo nơi công cộng, hai vị đạo trưởng có vấn đề gì thì có thể từ từ trao đổi riêng với nhau."
Đóng cửa lại đánh nhau cũng được, chỉ cần đừng kéo cậu xuống nước là được.
"Người trẻ tuổi, tôi thấy cậu có tư chất bất phàm, có hứng thú nghiên cứu học tập Đạo giáo cùng với tôi không." Ông cụ nhanh chóng sửa miệng, đổi từ nghiên cứu tôn giáo thành thảo luận học thuyết, "Đạo giáo cũng là một phần của triết học, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về triết lý sống và ý nghĩa của sinh mệnh."
Thẩm Trường An: "Cảm ơn, nhưng có lẽ cháu không có thiên phú trở thành nhà triết học đâu."
Dường như ông cụ không muốn buông bỏ kế hoạch thảo luận về triết lý sống với Thẩm Trường An, nên vẫn tiếp tục khuyên bảo: "Tới chỗ chúng tôi, tôi có thể trả lương cao......"
"Thôi đừng có nói nữa, cái đạo quán rách nát kia của ông, một năm bốn mùa chẳng có bao nhiêu khách hành hương, nó miễn cưỡng duy trì được đến giờ đều dựa vào sự hỗ trợ của hiệp hội đấy." Đạo sĩ áo choàng vàng liếc nhìn chiếc xe đậu bên đường, "Theo tôi thấy thì ông nên về sớm một chút đi, vì cứ thêm một tiếng là phải trả thêm tiền thuê xe đó."
"Đúng vậy, năm đó khi cậu thuê xe đi công tác, chẳng phải cũng vì tiền thuê thêm một tiếng mà suýt đánh nhau với người ta à?" Bị đứa học trò hư vạch trần hoàn cảnh túng thiếu của mình, ông cụ có chút xấu hổ, bèn châm chọc ngược lại, "Lúc trước, nếu không nhờ những sư huynh muội vô dụng trong miệng cậu hỗ trợ, thì cậu đã bị tài xế đánh đến nỗi kêu cha gọi mẹ từ lâu rồi."
Tổng giám đốc Vương ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, hắn chỉ muốn báo cảnh sát đến bắt đạo sĩ đang gây rối này mà thôi, nhưng tại sao mọi việc lại phát triển thành có một đạo sĩ già muốn nhận Thẩm tiên sinh làm đệ tử vậy? Hắn quay đầu nhìn Thẩm tiên sinh, trên mặt đối phương hiện lên vẻ mờ mịt, hiển nhiên cũng bị sự thay đổi đột ngột này làm cho bối rối.
"Thẩm tiên sinh?" Giám đốc Vương đi tới chỗ Thẩm Trường An, "Ngoài đây có nhiều người qua lại, hay là chúng ta đi vào rồi nói tiếp đi?"
Nghe được hai chữ "đi vào", ánh mắt đạo sĩ áo choàng vàng sáng lên, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường An, như là Thẩm Trường An mà không đồng ý thì hắn sẽ lập tức ấn đầu cậu xuống để đồng ý.
Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của đạo sĩ áo choàng vàng, Thẩm Trường An gật đầu: "Được."
Giám đốc Vương thở phào nhẹ nhõm, xe cảnh sát và cảnh sát đều đứng ở cổng, lỡ như bị người có ý đồ xấu chụp ảnh nói có người trong công ty bọn họ phạm tội, thì rắc rối này sẽ làm ảnh hưởng đến toàn bộ công ty.
Đoàn người tiến vào phòng khách, đạo sĩ áo choàng vàng nhân cơ hội này lấy ra la bàn giấu trong tay áo, nhưng cây kim trên la bàn cũng không hề động đậy một chút nào, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, thậm chí hắn cũng không nghe thấy cảnh sát kêu cất la bàn vào.
Tại sao lại như vậy?
Trong tòa nhà này không hề quỷ khí, nó cực kỳ sạch sẽ.
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng......" Đạo sĩ áo choàng vàng lắc lắc cái la bàn trong tay, "Chắc chắn là cái này hư rồi."
Đi vào phòng khách, ông cụ nhìn đạo sĩ áo choàng vàng đang nghịch la bàn: "Tôi cứ tưởng cậu chạy ở bên ngoài nhiều năm như vậy thì sẽ tiến bộ rất nhiều, nhưng ai dè cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cậu gây rắc rối trước cửa công tay này lâu như vậy, chẳng lẽ cũng không phát hiện ra nơi này không có quỷ khí gì à?"
Đạo sĩ áo choàng vàng ngơ ngác, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ: "Ông nhìn ra lâu rồi đúng không?"
Nhưng mà tại sao vị trưởng bối kia lại nói với hắn một cách chắc chắn rằng nơi này có một con ác quỷ, chỉ cần hắn bắt được con ác quỷ này, sẽ có được vô số công đức chứ?
Mấy năm gần đây, vị tiền bối già kia đã chỉ điểm cho hắn vô số lần và cũng chưa bao giờ mắc sai lầm, vậy tại sao lần này lại xuất hiện một sai lầm rõ ràng như vậy chứ?
"Mấy năm nay cậu càng ngày càng nổi tiếng ở bên ngoài, nhưng sức mạnh thì lại không tăng lên, tôi không biết cậu gặp phải chuyện gì và cũng chẳng muốn để ý đến cậu làm gì, nhưng vì tình thầy trò ngày xưa, tôi nhiều chuyện khuyên cậu một câu, người quá cố chấp thì cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu."
"Ông thì đúng là không có cố chấp, nhìn thấy ma quỷ đáng thương còn đốt tiền giấy cho bọn chúng." Tâm trạng của đạo sĩ áo choàng vàng vốn đã có chút không ổn nên sau khi nghe ông cụ nói như vậy, đã không nhịn được mà phản bác lại, "Mấy năm nay, ông dựa vào lòng bao dung và sự hiền từ, rồi đã được sống trong những ngày tháng giàu sang chưa?"
"Thôi." Ông cụ thở dài một tiếng, "Cậu và tôi đã không còn gì để nói nữa, con đường trong tương lai cậu tự đi cho tốt đi, hy vọng khi tôi nghe được tin tức tiếp theo của cậu, thì đó không phải là tin xấu."
Phòng khách trở nên yên tĩnh, Thẩm Trường An ngồi trong góc, từ trong cuộc trò chuyện của đôi thầy trò này, lấy ra được một số thông tin.
Tư chất của đạo sĩ áo choàng vàng này hẳn là không được tốt lắm, nếu không sư phụ của hắn sẽ không nói những lời như vậy.
Nhưng cậu lại nhìn thấy sự kiêu ngạo của một người tu hành đối với người bình thường trên người đạo sĩ áo choàng vàng này.
Có lẽ ở trong mắt hắn, những người thường không đáng để hắn nhìn lần thứ hai, vì ngay cả người tu hành có năng lực kém hơn hắn, cũng là đối tượng để hắn khinh thường.
Người như vậy, có lẽ đã trải qua một khoảng thời gian mặc cảm tự ti nên sau khi được thăng chức một cách nhanh chóng, sẽ lập tức trở nên kiêu ngạo như vậy.
"Hai vị đạo trưởng, xem ra chuyện hôm nay đều là hiểu lầm." Thẩm Trường An nở nụ cười vô hại.
"Tin đồn về việc công ty này bị ma ám, đã được điều tra ra nguyên nhân từ lâu rồi, chỉ là do hệ thống máy tính bị người cấy vào một con ngựa gỗ, sau khi sửa chữa lại lỗ hổng trong hệ thống, mọi thông tin về hiện tượng ma ám đều được giải thích rõ ràng, có lẽ là vị đạo trưởng này đã nghe được những lời đồn đại trên mạng, nên đã tin là thật."
"Hiện tại có một số phương tiện truyền thông không có điểm mấu chốt gì cả, họ thích nhất là thêm mắm thêm muối vào một số chuyện rồi đưa tin, để khơi dậy sự chú ý và thảo luận của công chúng."
Thẩm Trường An nhìn giám đốc Vương ngồi ở bên cạnh.
"Đạo trưởng, ngài cứ cách ba ngày lại tới cổng công ty gây chuyện bảo có ma như vậy, nó làm ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của công ty này, người phụ trách bên công ty có thể kiện anh và yêu cầu anh bồi thường tài chính đấy."
Đạo sĩ áo choàng vàng dùng dư quang ở khóe mắt nhìn Thẩm Trường An, không nói gì.
"Nhưng mà, bản thân đạo trưởng là một người tu hành, nhưng tại sao chỉ vì một ít lời đồn ở trên mạng mà thề nói chắc chắn rằng nơi này có ma vậy?" Thẩm Trường An lắc đầu thở dài nói, "Tuy rằng có thể là vì anh có ý tốt, nhưng mà trên mạng có rất nhiều tin đồn liên quan đến ma quỷ đấy, nếu tin nào ngài cũng tin, liệu rằng có thể......"
Thẩm Trường An không nói hết nhưng đạo sĩ áo choàng vàng lại cảm thấy rằng cậu đang mắng mình là tên ngốc.
"Cậu đang cười nhạo tôi đúng không?" Lửa giận trong lòng đạo sĩ áo choàng vàng như là một ngọn lửa nhỏ gặp dầu, từ từ cháy phừng lên, "Cậu cho rằng tôi là một trong những tên ngốc không có não kia hả?!"
Giám đốc Vương ở bên cạnh yên lặng gật đầu, nhìn không chỉ ngốc mà còn có chút khùng điên nữa.
"Cậu biết cái gì, tôi là có......"
Thẩm Trường An giả vờ như không quan tâm đến đáp án, kết quả đối phương chỉ nói một nửa rồi nuốt những lời còn lại xuống, trong lòng cậu có chút thất vọng, xem ra sau lưng đạo sĩ này còn có những người khác, hơn nữa người này còn biết linh hồn của Trần Nguyên luôn quanh quẩn trong công ty này và vẫn chưa rời đi.
Nếu mấy ngày trước cậu không tới công ty này mà chỉ có một mình Trương Cốc đến đây bắt ma, thì cuối cùng là Trần Nguyên bị Trương Cốc bắt đi, hay là oán khí đột ngột bùng nổ rồi biến thành lệ quỷ làm Trương Cốc bị thương đây?
"Vị đạo trưởng này bắt đầu đến đây gây chuyện từ khi nào vậy?" Thẩm Trường An khẽ hỏi giám đốc Vương một câu.
"Nói đến là phát cáu, khuya hôm ngài giúp chúng tôi kiểm tra ra lỗ hổng ấy, cậu ta nói với bảo vệ rằng công ty có ma gì đó, sau khi bảo vệ đuổi cậu ta đi thì ngày nào cậu ta cũng đến đây gây rối." Nói đến đây, trong lòng giám đốc Vương hiện lên chút sợ hãi, cũng may là hôm đó Thẩm tiên sinh đã phát hiện ra vấn đề của công ty, nếu không có lẽ hắn cũng thực sự tin lời của đạo sĩ này rồi.
Cái đêm mà cậu cùng với Trương Cốc mang hồn ma Trần Nguyên rời đi, hắn cũng đã tới rồi sao?
Là trùng hợp hay là đã tính thời gian trước vậy?
"Ban đêm là thời điểm ác ma thức tỉnh, mấy người trì hoãn không để tôi đi bắt ma sớm......"
"Đạo sĩ tiên sinh, ngài hãy tỉnh táo lại đi, trong công ty này không có ma." Giám đốc Vương không thể nhịn được nữa mà trả lời lại một cách mỉa mai, "Nói dối quá nhiều, ngay cả cậu cũng luôn tin à?"
Đạo sĩ áo choàng vàng muốn mắng đối phương ngu dốt, nhưng nghĩ đến đúng thật là trong công ty này cũng không có quỷ khí, sắc mặt hắn cứ biến đổi trở nên xanh trắng đan xen, một lúc sau mới nói tiếp: "Nói không chừng là con ma đó nhìn thấy có người muốn bắt nó, nên nó đã chạy trốn trước đó rồi."
Hắn nói câu này xong cũng cảm thấy hơi chột dạ, nếu oan hồn muốn biến thành lệ quỷ làm hại một phương, cần phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ cần có một chút không phù hợp thôi thì cũng sẽ không có khả năng biến thành lệ quỷ.
Nếu con ma đó rời khỏi công ty này, khả năng biến thành lệ quỷ sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Nhưng, đến tột cùng là ai đưa con ma đó đi chứ?
Hắn không tin vị tiền bối kia lừa hắn, cho nên chắc chắn giữa chuyện này đã xảy ra gì đó.
"Mấy ngày nay, có phải đã có một đại sư khác đến công ty của mấy người không?" Hắn nhìn Giám đốc Vương, vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
"Không có, không có." Giám đốc Vương bị hắn làm phiền không chịu được, đành đứng lên nói với hai vị cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, tôi còn có chút việc cần xử lý, bên này sẽ có nhân viên đến giải quyết."
"Được." Hai người cảnh sát cũng có chút đồng tình giám đốc công ty này, hơn hết, công ty con này còn là cơ sở thu hút vốn đầu tư, cung cấp việc làm cho một số người dân ở địa phương, cho nên bọn họ cũng không muốn làm khó đối phương.
Thấy giám đốc Vương rời đi, đạo sĩ áo choàng vàng đột nhiên không gây rối nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Trường An, "Chẳng lẽ là cậu làm?"
"Đúng vậy, là tôi làm." Thẩm Trường An gật đầu, rồi ngay lúc mà đạo sĩ áo choàng vàng sắp thay đổi sắc mặt, mới nói tiếp, "Chẳng phải lúc nãy đã nói cho anh rồi à, vấn đề trong hệ thống công ty này là tôi điều tra ra đấy?"
"Điều mà tôi muốn nói không phải là cái này." Đạo sĩ áo choàng vàng chợt nhớ ra, tuy rằng sư phụ của hắn không có tác dụng gì, nhưng chắc chắn sẽ không vì đả kích hắn mà cố ý nói người qua đường nào đó có tư chất tốt, "Có phải cậu đưa con ma đó đi không?"
"Đạo trưởng, ngài đừng có đùa như vậy." Đối mặt với ánh mắt dò xét của hai người cảnh sát, mặt Thẩm Trường An lộ ra vẻ sợ hãi, "Ma quỷ cái gì chứ, giờ đã là thời đại nào rồi, trên thế giới này làm gì có ma chứ."
Hai người cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Thẩm Trường An, đành phải mở miệng nói: "Đây là nhân viên của Bộ Dân chính."
Công việc thường ngày của bộ phận bọn họ là phá bỏ mê tín phong kiến, tuyên truyền khoa học cho dân chúng, thì làm sao có thể dính dáng đến những chuyện về quỷ thần được.
Cuối cùng, vị đạo sĩ áo choàng vàng này bị cảnh sát bắt đi, bởi vì thái độ không tốt và không chịu nhận sai nên đã bị bắt giam bảy ngày, phạt 1500 nhân dân tệ, thuận tiện cũng lên báo địa phương luôn.
Sau đó nữa thì có một tin đồn lan nhanh trong địa phương, nói rằng có đạo sĩ giả đi lừa tiền, họ lấy ra một lá bùa cho người ta ngửi, nó sẽ làm cho người ta không còn tỉnh táo mà đưa hết mọi thứ đáng giá trên người cho đạo sĩ giả.
Tin đồn này lan ra rất nhanh, đặc biệt là ở trong nhóm trung niên và người cao tuổi, nó đã trở thành một chủ đề nóng hôi hổi.
Các đạo sĩ thật thì bị lời đồn này làm cho sứt đầu mẻ trán, vì vậy nên các đạo trưởng có tài khoản nền tảng trực tuyến đã cùng nhau đứng ra cung cấp những kiến thức như "Cách vạch trần đạo sĩ giả" "Gặp được đạo sĩ giả thì chúng ta nên làm thế nào" vân vân cho người dân, cũng coi như là đã rầu thúi ruột vì những tin đồn gần đây.
Mấy việc trên mạng này, Thẩm Trường An không quan tâm lắm, sau khi trở về, cậu đã thảo luận với Trương đại gia và Nghiêm Ấn.
Hai vị này đều là người trong vòng huyền học nên việc điều tra quá khứ của đạo sĩ áo choàng vàng kia chắc chắn là dễ hơn cậu rất nhiều.
"Haiz." Trương đại gia nhìn hồn ma trạch nam đang ngồi trên sô pha lùa cơm,