"Chỉ cầu tâm an" tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng để thực sự làm được điều đó thì chẳng dễ chút nào.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng này, Lưu Mao đã chứng kiến rất nhiều nỗi buồn vui buồn tan hợp của con người.
Vào thời điểm đó, hắn sống trong những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, mỗi khi buồn chán liền thích đi quan sát cuộc sống của con người, rồi sau khi nhìn thấy quá nhiều chuyện xấu xa của họ, thì rất khó nảy sinh thiện cảm với loài sinh vật mang tên con người này.
Thẩm Trường An thì khác một chút, trên người cậu có rất nhiều thứ được loài người gọi là "đức tính tốt đẹp", ngay thẳng nhưng không cổ hủ, thậm chí còn có một số khuyết điểm nhỏ làm cho người ta thích, ở bên một người như vậy, rất dễ dàng khiến người khác cảm thấy thoải mái, thậm chí còn nảy sinh cảm giác chờ mong với cuộc sống trong tương lai.
Hắn nhìn Thẩm Trường An từ trong kính chiếu hậu, cậu đang cúi đầu chỉnh áo khoác bọc hạt dẻ ngay ngắn lại, thậm chí còn dùng tay áo buộc thành một cái nút bên ngoài nữa.
Tiên sinh nói đúng, đây vẫn còn là một đứa bé thôi.
Về đến nhà Đạo Niên, Thẩm Trường An vừa xuống xe thì đã ngửi được mùi thơm hấp dẫn của thì là, hít một hơi, mắt cậu nhìn vào bếp nướng trong góc cùng với vài người đang ngồi cạnh bếp nướng.
"Thơm quá." Chạy đến cái ghế trống bên cạnh Đạo Niên ngồi xuống, Thẩm Trường An trông mong nhìn chú Triệu, "Chú Triệu, chú nướng cái gì vậy, mùi thơm thật đó."
"Loại thịt này càng ngày càng khó tìm, hôm nay khi chú ra ngoài, tình cờ gặp được nó nên liền mua về đấy." Chú Triệu lấy vài xiên thịt đã chín từ trên bếp nướng đưa cho Thẩm Trường An, "Nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không?"
Thẩm Trường An nhận lấy thịt nướng rồi thuận tay chia cho Đạo Niên hai xiên.
Đạo Niên nhìn thứ bóng nhẫy trong tay, rồi dùng khuôn mặt không cảm xúc đó nhìn cái áo khoác Thẩm Trường An đang ôm trong ngực: "Mặc đồ vào."
"Anh mà không nhắc tôi thì suýt nữa tôi cũng quên mất." Thẩm Trường An nhai hai ba lần ăn thịt nướng xong, cậu nóng đến nỗi hít hà vài cái, rồi sau đó lấy ra hạt dẻ rang vẫn còn ấm từ trong áo khoác, "Tôi có mang hạt dẻ rang đến đây cho anh nè."
Đạo Niên nhìn chằm chằm vào hai túi hạt dẻ không nói lời nào.
"Rồi rồi rồi, tôi biết chắc chắn là anh lại bị đau tay." Làm bạn bè với nhau mấy tháng, Thẩm Trường An đã nhìn thấu tính cách nếu có thể lười biếng thì tuyệt đối sẽ không làm gì của Đạo Niên, cậu chia cho những người khác một túi hạt dẻ, túi còn dư lại thì từ từ bóc vỏ cho mình cùng với Đạo Niên.
Cậu không thích uống rượu, vì vậy chú Triệu đã rót một ly đồ uống tự chế cho cậu, cậu cảm thán nói: "Có đồ uống có thịt nướng và còn có bạn bè, cuộc sống như thế này thì dù thần tiên có đến cũng sẽ không đổi đâu."
Chú Triệu bị lời nói của cậu làm cho buồn cười: "Cháu chưa từng gặp được thần tiên, thì làm sao biết được là sẽ không muốn đổi vậy?"
"Chú Triệu, cháu đây là đang khen chú nướng thịt rất ngon, sao chú lại tự phá hủy sân khấu của mình vậy chứ?" Thẩm Trường An vốn định mặc lại cái áo khoác đã từng bọc hạt dẻ rang, nhưng Đạo Niên không thích cái hành vi lôi thôi này, nên đã kêu Lưu Mao tìm cho cậu một cái áo khoác sạch để mặc vào.
Đặt hạt dẻ được bóc vỏ cuối cùng vào lòng bàn tay Đạo Niên, Thẩm Trường An nhìn than đang cháy phừng phừng dưới bếp nướng, đột nhiên nói: "Bầu không khí hôm nay tốt như vậy, để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện kinh dị ha."
Nghe được câu này, tất cả mọi người đều sững sờ, chú Triệu phản ứng lại đầu tiên, cười nói: "Được, hãy kể một câu chuyện đi."
Thẩm Trường An quay đầu nhìn Đạo Niên: "Anh có sợ không, nếu sợ thì tôi sẽ không kể nữa."
"Không sao." Đạo Niên dường như không nhìn thấy ánh mắt vi diệu của mọi người, "Tôi không tin vào quỷ thần, cho nên không sợ."
"Ừ." Thẩm Trường An nhấp một ngụm đồ uống, "Vậy tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện về tình yêu trên mạng."
Tài ăn nói của Thẩm Trường An rất tốt, một câu chuyện rất bình thường lại được cậu kể ra cực kỳ sinh động, khi kể đến cuối câu chuyện, ngay cả Lưu Mao cũng không nhịn được mà hỏi: "Đối tượng yêu qua mạng của nam chính có phải là ma không vậy?"
"Mọi người đoán xem?"
Mọi người lắc đầu: "Nói nhanh, nói nhanh đi."
"Tối ngày hôm đó, anh ta cố ý thức dậy thật sớm, mặc vào bộ quần áo mới được cha mẹ gửi cho và đi gặp cô gái đã hẹn ở công viên.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta muốn băng qua đường, một chiếc xe tải lớn đã chạy về phía anh ta."
"Cô bạn gái đứng đợi ở cổng công viên từ sớm nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức hét lên.
Nhưng mà, dưới bánh xe lại không có máu tươi, cũng không có thi thể, khi cô bạn gái quay đầu lại thì nhìn thấy anh ta đứng ở sau lưng mình, mỉm cười hỏi......"
"Bạn có tin trên đời này có ma không?"
"Cho nên con ma thật sự không phải là cô bạn gái kia, mà là nam chính của câu chuyện này đúng không?" Lưu Mao chợt hiểu ra, "Câu chuyện này được viết rất hay, nó làm cho mọi người theo bản năng bỏ qua mọi điều không ổn trên người nhân vật chính và đặt tất cả ánh mắt nghi ngờ lên người cô bạn gái kia."
Thẩm Trường An: "......"
"Mọi người không cảm thấy câu chuyện này đáng sợ hả, đặc biệt là câu nói cuối cùng của nam chính, có phải nó đáng sợ đến nỗi khiến cho người ta tưởng tượng không có giới hạn luôn không?"
"Bộp bộp bộp." Đạo Niên mặt không cảm xúc vỗ tay ba cái, "Thật là đáng sợ, quá kinh dị rồi."
"A, đúng vậy!" Lưu Mao vỗ tay theo, "Đúng là đáng sợ quá mà, tối nay tôi phải mở đèn lên để ngủ mới được."
"Trường An, cháu rất có thiên phú kể chuyện đấy." Chú Triệu đưa nấm đã nướng chín cho Thẩm Trường An, "Vất vả rồi, ăn nhiều vào đi."
Thẩm Trường An: "......"
Hình ảnh cổ vũ bạn nhỏ ba bốn tuổi ở nhà trẻ này thật sự là không có một chút gì gọi là chân thành luôn đó?
Cậu oán hận ăn một cây nấm, rồi sau đó cậu bị nóng đến mức phải liên tục thè lưỡi luôn.
Một cốc đồ uống được đưa tới bên miệng cậu, cậu cứ như thế mà uống một ngụm từ tay Đạo Niên, rồi sau đó cảm động nhìn y một cái, ngày thường luôn luôn là cậu gắp đồ ăn đổ nước cho Đạo Niên, thế mà hôm nay lại có thể uống được thức uống do Đạo Niên tự tay phục vụ, đây quả thực là một bước tiến lớn cho tình anh em của bọn họ mà.
Ngay khoảnh khắc này, Thẩm Trường An cảm thấy mình là một người cha già vất vả nuôi nấng một đứa trẻ, rồi cuối cùng cũng được đứa trẻ đó đền đáp, cậu kích động đến độ tự tay nướng vài món cho Đạo Niên, rồi nhìn y bằng ánh mắt chứa đầy tình yêu thương: "Tuy rằng tay nghề của tôi không bằng chú Triệu, nhưng nó cũng không tồi đâu, hãy nếm thử đi."
Nhìn ánh mắt "bao dung, yêu thương, vui mừng" của Thẩm Trường An, tâm trạng Đạo Niên vô cùng phức tạp, rốt cuộc thì trong hai bọn họ, ai là người lớn tuổi hơn vậy?
"Có muốn ăn rau hẹ không?" Thẩm Trường An nói, "Tuy rằng nó rất nặng mùi, nhưng nướng chín rồi ăn ngon lắm đấy."
"Không." Nhai hai ba cái ăn xong, Đạo Niên lau khô miệng, "Tối nay đi ngủ sớm một chút."
Thẩm Trường An nhìn thời gian: "Anh muốn đi ngủ sao? Để tôi đưa anh đi lên."
Đạo Niên nhìn những người khác: "Mọi người cứ tiếp tục."
Thẩm Trường An nói với chú Triệu: "Chú Triệu, chú có thể giúp cháu nướng mấy con hàu sống không, lát nữa cháu sẽ xuống đây ăn."
"Được rồi." Chú Triệu cười ha hả đồng ý, sau khi tiên sinh rời đi, bọn họ cũng có thể thoải mái ăn uống hơn.
"Muộn thế này rồi, sao anh lại nghĩ đến việc kêu tôi lại đây ăn thịt nướng vậy?" Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên đi vào thang máy, "Nhưng mà tôi vui lắm, cảm ơn anh."
"Thích náo nhiệt?" Đạo Niên hỏi.
"Thật ra cũng không phải." Thẩm Trường An suy nghĩ một lúc, "Có lẽ là thích cái cảm giác được ở bên cạnh những người bạn mà mình quan tâm á."
Trong mấy năm qua, cậu luôn lo lắng về việc bọn tội phạm đến trả thù rồi làm liên lụy bạn bè bên cạnh, cho nên đã phải cẩn thận trên rất nhiều việc.
Bây giờ băng nhóm tội phạm đó cũng đã bị diệt sạch, bầu không khí ở chỗ Đạo Niên lại rất tốt, vì vậy cuối cùng cậu cũng có thể thả lỏng thể xác và tinh thần, cảm nhận được những ngày tháng không không cần phải lo lắng thoải mái đến mức nào.
Đẩy Đạo Niên vào phòng, Thẩm Trường An bước đến bên cửa sổ và phát hiện ra căn phòng này của Đạo Niên có thể nhìn thấy rõ mọi cảnh vật trong hoa viên.
Cậu nhìn mọi người đang cãi nhau ầm ĩ dưới lầu, sau đó quay lại nhìn Đạo Niên đang yên tĩnh ngồi trên xe lăn, chợt cảm thấy có chút không đành lòng để mình hòa vào cảnh tượng náo nhiệt kia, để Đạo Niên ngồi một mình trong căn nhà nhỏ trống trải này.
Đạo Niên cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Trường An, y quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt đầy thắc mắc: "Làm sao vậy?"
Thẩm Trường An lắc đầu: "Bây giờ anh sẽ ngủ luôn sao?"
Đạo Niên cảm thấy thắc mắc hơn: "Có chuyện gì cần tôi giúp, hay là chịu thiệt thòi trong công việc?"
Thẩm Trường An ngẩn người, sao Đạo Niên lại có thể đưa suy nghĩ đến chuyện này được hay vậy? Với sức mạnh của cậu thì làm gì có ai có thể làm cậu chịu thiệt thòi được chứ?
"Không đi xuống sao?" Đạo Niên điều khiển xe lăn, cầm lấy một quyển sách trên đầu giường đặt lên đùi, "Hàu của cậu, lát nữa là chín rồi."
"Không sao, cứ để bọn họ ăn trước, đi, tôi ngồi đây với anh một lát." Thẩm Trường An nhìn quanh phòng, trong căn phòng này không có một cái ghế sô pha nào, nên cậu đành phải nhìn chằm chằm về phía chiếc giường.
"Ngồi đi." Đạo Niên chỉ vào giường, "Có chuyện gì muốn nói sao?"
"Không có, chỉ muốn ngồi đây với anh thôi." Thẩm Trường An nhìn ngăn tủ trống rỗng, "Anh có bị dị ứng phấn hoa không?"
Đạo Niên im lặng lắc đầu.
"Tôi thấy hoa ở dưới lầu nở rất đẹp, nên sáng mai tôi tìm một bình hoa, cắt mấy cành để vào trong phòng cho anh nha." Thẩm Trường An nhìn quanh phòng, "Có loài hoa nào mà anh không thích không?"
"Không có."
"Vậy cắt hoa gì cũng giao cho tôi đi."
Đạo Niên có thể có mà cũng có thể không gật đầu.
"Cậu đã gặp được những người nào vào tối hôm nay?" Đạo Niên lật một trang sách, đột nhiên hỏi.
"Gì cơ?" Thẩm Trường An sửng sốt, thấy Đạo Niên có vẻ cũng không quá quan tâm đến câu trả lời của câu hỏi này, liền nói, "Hồi chiều lúc đang ăn cơm ở nhà Trương đại gia gia ở tầng dưới thì nhận được điện thoại từ anh Lưu, sau đó tôi lập tức chạy tới đây.
Trên đường đi thì gặp được một bà cụ đi đứng không tiện nên nhân tiện cõng bà ấy qua đường luôn."
"Bà cụ?" Đạo Niên nhướng mày, lại lật thêm một trang sách, "Cậu đi xuống đi, tôi không cần cậu ở đây đâu."
Y đã quen với nỗi cô đơn trong những năm tháng dài vô tận này từ lâu, vậy nên với y mà nói thì những đêm như thế này bình thường không thể bình thường hơn.
"Vậy tôi đi xuống nha?" Thẩm Trường An thấy Đạo Niên có vẻ thật sự không cần mình ở cùng, nên liền đứng dậy nói, "Có chuyện gì cứ đến cạnh cửa sổ kêu tôi, tôi sẽ lên ngay."
Đạo Niên nhìn rèm cửa đang đóng, chớp chớp mắt, ra hiệu mình hiểu rồi.
Nghe tiếng bước chân vui vẻ đi xuống lầu của Thẩm Trường An, Đạo Niên tiếp tục cúi đầu đọc sách, rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Tuy nhiên, y đọc sách chưa được năm giây thì đã đặt sách xuống, sau đó điều khiển xe lăn đi đến mép giường, rồi vươn tay, vừa đụng vào cạnh rèm thì lại thu tay về.
Khi Thẩm Trường An chạy xuống lầu thì nhìn thấy một con vật có bộ lông trắng đang định duỗi móng vuốt bắt lấy anh vũ trên giá chim, cậu nhanh chóng tiến lên xách thịt mềm sau gáy nó: "Cái này không ăn được đâu."
Con vật bốn chân lông trắng nằm trong tay Thẩm Trường An, nó cố sức vung chân giãy giụa, nhưng dù nó có làm như thế nào đi nữa thì cũng không thể chạy khỏi bàn tay ma quỷ kia.
"Đây là thứ gì vậy?" Thẩm Trường An bật đèn bên cạnh lên để xem con vật lông trắng trong tay rõ ràng hơn.
Hồ, hồ ly?
Cậu vội vàng xách hồ ly bằng một tay, tay còn lại thì lấy điện thoại ra kiểm tra những thông tin liên quan đến hồ ly.
"Quái lạ, hình như hồ ly lông trắng là cáo Bắc Cực mà, sao nó có thể chạy tới đây được chứ?" Sau khi điều tra rõ con hồ ly này có khả năng là động vật cấp hai trong sách đỏ được quốc gia bảo hộ, Thẩm Trường An liền nhanh chóng chạy ra ngoài sân, nói với mọi người đang ăn ăn uống uống, "Tôi nhặt được một con cáo Bắc Cực, bây giờ phải làm sao đây?"
Mọi người dừng hết các hành động đang làm, bầu không khí sôi động yên lặng lạ thường trong một giây, tiếp theo họ đồng thời quay đầu nhìn về phía con hồ ly lông trắng trên người đang đầy chữ "sống không còn gì luyến tiếc" đang bị Thẩm Trường An xách trong tay.
"Cái này......!Có lẽ là do không cẩn thận chạy vào tiểu khu đấy, hay là thả nó đi?" Lưu Mao liếc mắt nhìn mọi người, họ đồng thời thu hồi ánh mắt, bầu không khí trở lại bình thường.
"Chẳng phải chỗ của chúng ta không phải là khu vực sinh sống chủ yếu của cáo Bắc Cực sao?" Thẩm Trường An nhìn con hồ ly lông bù xù này, "Cứ thả đi như vậy, lỡ như nó bị xe đụng, hoặc bị người xấu bắt đi thì phải làm sao, hay là gọi cho cảnh sát đi."
Hồ ly lông trắng sống còn gì luyến tiếc: ?!
Mọi người: "......"
"Thẩm tiên sinh nói rất có lý." Lưu Mao gật đầu nói, "Vậy tôi sẽ sắp xếp người đưa nó đến cục cảnh sát ngay, cảnh sát bận nhiều việc, vì vậy chúng ta nên cố gắng giảm thiểu khối lượng công việc cho cảnh sát."
"Cũng đúng." Thẩm Trường An giao hồ ly cho Lưu Mao, "Vậy làm phiền anh Lưu rồi."
Nghĩ nghĩ, cậu cúi đầu liếc nhìn nơi nào đó ở bụng hồ ly, rồi duỗi tay sờ lông trên đầu nó: "Hóa ra là con trai, sau này đừng chạy lung tung nữa nha."
Hồ Minh: Thẩm Trường An, cậu là đồ khốn, cậu có nghe thấy không, cậu là đồ khốn.
"Nó kêu thảm thiết như vậy, có phải là đang sợ không?" Thẩm Trường An thấy hồ ly đột nhiên kêu gào, bốn cái chân còn đá lung tung, "Đói bụng rồi à?"
"Tôi nghĩ có lẽ do nó ăn quá nhiều